Hạ Tưởng càng rõ ràng ở đời sau, hình thức nghỉ ngơi với cuộc sống nông thôn trở nên phổ biến, còn cả nhận đất trồng rau. Chẳng qua khi đó đã phổ cập đến người dân bình thường chỉ cần có xe ô tô đều nhận thêm vài phần đất ở ngoại ô, cứ cuối tuần lại đến đó cày cuốc, tưới nước hoặc làm cỏ, bận rộn liên tục mà thu hoạch cũng chỉ mấy cân rau sạch. Cho dù không được bao nhiêu tiền nhưng trong lòng cảm thấy mỹ mãn, an ủi tâm linh mệt mỏi của mình: Ít nhất đây cũng là rau do chính mình làm ra, ít nhất đây hoàn toàn là rau củ tự nhiên, không chứa bất kỳ chất kích thích hay thuốc trừ sâu.
Nói đến cùng hiện tại việc nhận đất trồng râu vẫn còn quá sớm nhưng mở một khối đất chia ra làm nhiều khối nhỏ, tách ra để bán, có thể tự mình thiết kế quy hoạch phương thức tiêu thụ đối với đám người giàu có mới phất của thành phố Yến mà nói, tuyệt đối có đủ lực hấp dẫn. Hơn nữa kế hoạch này một khi thực hiện đối với khu du lịch Tam Thạch cũng có chỗ tốt rất lớn, cũng có hồi báo rất lớn đối với đầu tư của Tiếu Giai.
Có thể nói Thịnh Đại quả thật đề xuất ra ý tưởng hay, Hạ Tưởng nhất định phải ủng hộ.
- Có tiền không nhất định là rảnh rỗi, nhưng có tiền nhất định sẽ cố gắng hưởng thụ. Tất cả mọi người đều muốn làm một kẻ có tiền nhưng không ai muốn làm một kẻ mặc dù có tiền nhưng lại không có thời gian rỗi. Bất kỳ người có tiền nào truy cầu đời sống cao đều khát vọng sở hữu một khu vườn của riêng mình, có thể mời hai ba người bạn tri kỷ vào thời gian rỗi cuối tuần, trong hoàn cảnh thanh bình yên tĩnh không ai quấy rầy này ở lại hai ngày. Làng du lịch Tam Thạch chính là sự lựa chọn tốt nhất của bọn họ.
- Phó chủ tịch Hạ không chỉ ý tưởng độc đáo mà còn có cả đầu óc buôn bán bất phàm, ngay cả quảng cáo cũng nghĩ đến, ha ha. Hôm nay nghe cậu nói một phen thật là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Thịnh Đại khen là khen thực lòng. Hắn chẳng qua mới chỉ là những ý nghĩ ban đầu, nhưng Hạ Tưởng đã hoạch định xong toàn bộ ý tưởng, khiến cho hắn vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Trong lòng thầm nhủ, Khâu Tự Phong quả thực không có phúc phận cũng không có ánh mắt, có một thủ hạ tốt như Hạ Tưởng mà không biết lợi dụng. Hiện tại tốt rồi, một phần chiến tích nặng trịch cứ như vậy thoát khỏi tay hắn.
Chẳng qua thoát khỏi mới tốt, nếu để Khâu Tự Phong liên hợp với Hạ Tưởng, vậy chẳng phải hắn không còn việc gì để làm nữa sao? Bây giờ Thịnh Đại càng bội phục Hạ Tưởng lo lắng về lâu dài nên gọi Lý Đinh Sơn tới. Hắn bộc lộ ý tưởng trước mặt Lý Đinh Sơn, Lý Đinh Sơn nếu tỏ vẻ ủng hộ nhất định cũng sẽ biến việc này thành việc của mình mà cẩn thận xử lý, nếu chẳng may Khâu Tự Phong có biện pháp 'hái đào' nào đó, trước tiên sẽ gặp phải lực cản cực lớn từ Lý Đinh Sơn.
Thịnh Đại ngay lập tức quyết định đương trường tỏ thái độ:
- Tôi cảm thấy chuyện này rất có tương lai, không bằng hôm nay quyết định luôn, dưới sự lãnh đạo trược tiếp của Bí thư Lý, tôi phụ trách lập dự án phê duyệt đất đai của chính phủ, công tác trong các giai đoạn phân chia đất; Phó chủ tịch Hạ phụ trách tìm nhà đầu tư thích hợp trên thành phố Yến, tranh thủ vì nền kinh tế huyện An, làm ra những cống hiến xứng đáng.
Thái độ của Thịnh Đại đã đưa ra, Lý Đinh Sơn cũng không biểu hiện gì, ông ta vẫn duy trì thái độ cẩn thận lạc quan:
- Đây là chuyện tốt, nhưng muốn làm phải chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón khó khăn. Thương nhân khai phá có lẽ không khó tìm, sau khi làm xong nếu như không có thị trường vậy thì kết cục sẽ không được tốt lắm.
Ăn xong, Lý Đinh Sơn trở về nghỉ ngơi trước, Hạ Tưởng và Thịnh Đại ở lại, lại thương lượng thêm vài vấn đề chi tiết.
Hạ Tưởng và Thịnh Đại nói chuyện với nhau thì tùy ý hơn rất nhiều, đối với vấn đề Thịnh Đại đưa ra, hắn cảm thấy làm được thì hoàn toàn tán thành, cảm thấy cần bổ sung liền trực tiếp chỉ điểm. Thịnh Đại vô cùng hài lòng với thái độ của Hạ Tưởng, không dối trá khách sáo, lại có thái độ nghiêm túc trong công việc. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Tưởng quả thực là đồng bạn hợp tác hiếm có, trong lòng nảy sinh ý nghĩ, nếu mình có thể thuận lợi lên chức Chủ tịch huyện nhất định phải nghĩ biện pháp đưa Hạ Tưởng vào thường vụ huyện ủy. Có trợ thủ như thế này hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều tâm tư, hơn nữa đối với sự phát triển của huyện An cũng có lợi rất lớn.
Cường Giang Hải hữu dũng vô mưu, mấy vị Phó chủ tịch huyện khác đều có tư tưởng truyền thống không có đầu óc kinh tế, trên cơ bản đều thuộc loại người được chăng hay chớ, Thịnh Đại về cơ bản vẫn tương đối thưởng thức những người có năng lực làm việc.
Cuối cùng hai người đạt đến nhất trí, chỉ cần Thịnh Đại có thể làm tốt công tác giai đoạn đầu, chọn địa điểm tốt ở làng du lịch Tam Thạch, sau khi ủy ban phê duyệt, Hạ Tưởng sẽ bắt tay vào tìm kiếm nhà đầu tư.
Tiếu Giai tự thân rót rượu mời Hạ Tưởng:
- Phó chủ tịch Hạ, chúc cho lần hợp tác đầu tiên của chúng ta thành công tốt đẹp.
Hạ Tưởng và Thịnh Đại chạm chén:
- Phó chủ tịch Thịnh, con đường sau này còn rất dài, tôi nghĩ có lẽ chúng ta còn một đoạn đường rất dài phải đi. Bạn đang đọc truyện được tại
Thịnh Đại hiểu rõ ý của Hạ Tưởng muốn hợp tác lâu dài, ha ha cười nói:
- Khó có được người hợp tính như Phó chủ tịch Hạ đây, sau này chúng ta qua lại nhiều hơn, nhà tôi cũng không ở huyện An, người nhà đều không tới đây, ở một mình vô cùng tự do, ăn cơm đánh bài vân vân có thể tùy ý gọi đến.
Ý tưởng cải thiện vấn đề văn hóa giáo dục của huyện An kỳ thật được Hạ Tưởng phát hiện ra trong lần kiểm tra miễn phí sức khỏe cho học sinh tiểu học trong thị trấn.
Dù rằng huyện An cũng giống như những huyện khác, cũng đưa ra khẩu hiệu "Dù nghèo cũng không thể nghèo giáo dục" như các huyện khác cũng chỉ hô khẩu hiệu mà thôi. Kinh phí cho ngành giáo dục trong nước không thể so sánh được với những quốc gia phát triển khác, cho dù so với một số nước nghèo thì tỉ lệ cũng thấp đến mức không còn thể diện nói chuyện. Nếu như công bố con số tiền công chi cho việc ăn uống, trên cơ bản là làm xấu mặt người trong nước. Nếu như chia một nửa tiền công chi cho việc ăn uống cho ngành giáo dục, đừng nói là miễn phí chín năm giáo dục cho dù là hai mươi năm cũng dư dả có thừa.
Hạ Tưởng đã từng xem xét qua Trung học huyện An, cũng giống như tiểu học đều là bàn ghế cũ nát. Trường trung tiểu học ở một số vùng núi ngay cả phòng ốc cũng rách nát không chịu nổi, mưa dột hở gió. Hắn không phải là không muốn cải thiện tình hình hiện tại, chẳng qua vẫn không có biện pháp nào tốt cả. Một lần tham gia bữa tiệc giới thương nhân khiến lòng hắn cảm khái, thành phố Yến không thiếu kẻ có tiền nhưng người có tiền quan tâm đến việc làm từ thiện lại quá ít. Trong bữa tiệc đó Hạ Tưởng nảy sinh một ý nghĩ không rõ ràng, đó là làm thế nào thành lập được một cơ chế, tổ chức làm từ thiện có hiệu quả. Quan tâm hơn đến những người nghèo khổ, cho dù không giúp đỡ được họ nhưng có thể giúp đỡ được đám con cái mất học của bọn họ, hoặc những đứa trẻ đang sử dụng những cái bàn lung lay trong căn phòng học nguy hiểm kia.
Nghèo đói cũng không thể nghèo giáo dục, đáng tiếc là mấy tên phó chủ tịch huyện vì một chiếc xe mà cướp đi rất nhiều bàn ghế của đám trẻ con đang ngày ngày dùng gạch đá kê vào những chiếc bàn gãy chân dùng tạm. Khi rất nhiều quan viên đang tận tâm tận lực giành lấy một phần chiến tích, ngành giáo dục không có chiến tích đã trở thành rác rưởi trong con mắt của bọn họ.
Trong lòng Hạ Tưởng đã có kế hoạch, hắn gọi điện cho Phùng Húc Quang, không hề khách khí mà đi thẳng vào vấn đề nói:
- Tổng giám đốc Phùng, anh hiện tại là ông chủ lớn, tôi muốn chém anh một đao để anh xuất ra một triệu cải thiện hoàn cảnh dậy học lạc hậu ở huyện An, anh có ý kiến gì hay không?
- Một triệu?
Giọng nói của Phùng Húc Quang có điểm do dự, hắn cố ý dừng lại muốn Hạ Tưởng nghĩ hắn là loại keo kiệt, mắng chửi vài câu. Không ngờ Hạ Tưởng chỉ cười không nói, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Tại sao cậu không nghi ngờ tôi lấy một tí, giả như tôi không bằng lòng đưa số tiền này ra?
- Nếu tôi nghi ngờ anh tôi đã không gọi điện cho anh rồi. Ông anh Phùng, nếu như tôi mở miệng muốn một triệu mà anh không cho, như vậy coi như tôi đui mù nhìn nhầm người rồi.
Lấy hiểu biết của Hạ Tưởng với Phùng Húc Quang, hắn cũng biết một triệu tuy rằng là một con số không lớn không nhỏ nhưng bằng vào giao tình nhiều năm giữa hắn và Phùng Húc Quang thì vẫn có thể lấy ra được.
- Ài, được rồi, coi như chú em lợi hại. Kỳ thật anh muốn nói là, một triệu có đủ hay không, đừng khách khí với anh.
Phùng Húc Quang đành phải nhận thua:
- Ở trước mặt chú, sao anh không thể trêu đùa chú lấy một lần nhỉ? Nói đi, tiền dùng làm gì, có chú ý gì không, chú em nói đi.
Đối với thái độ sảng khoái của Phùng Húc Quang Hạ Tưởng vô cùng hài lòng, liền nói:
- Mua một vạn bộ bàn ghế học sinh phân phát cho các trường trung học tiểu học của huyện An, sau đó mượn cơ hội này lấy danh nghĩa siêu thị Giai Gia kêu gọi toàn bộ doanh nghiệp trong thành phố, vì cải thiện hoàn cảnh lạc hậu của giáo dục, mỗi doanh nghiệp chắc hẳn đều xuất ra một phần lực.
Suy nghĩ của Hạ Tưởng là muốn các doanh nghiệp xuất tiền, lại để cho bọn họ có được chỗ tốt thiết thực:
- Sau đó nhân cơ hội này anh đặt ở mỗi nơi khách dừng lại trong siêu thị Giai Gia một thùng quyên tiền, quyên tiền khuyến học từ xã hội đồng thời cũng trịnh trọng hứa hẹn, bất kể hàng năm có thu được đến lượng tài chính cần thiết hay không, siêu thị Giai Gia đều công khai hứa hẹn, mỗi năm siêu thị Giai Gia sẽ xây dựng một trường tiểu học hi vọng Giai Gia.
Một trường tiểu học đại khái cần khoảng một triệu, mỗi năm một ngôi trường đối với Phùng Húc Quang mà nói chẳng qua chỉ như mất một cọng lông trâu - Không đáng kể. Nhưng tiền dù sao cũng là tiền của Phùng Húc Quang, Hạ Tưởng không thể thay hắn làm chủ. Không nói mỗi năm xây vài ngôi trường chỉ nói mỗi năm một trường là bởi vì nếu siêu thị Giai Gia làm như vậy, ý nghĩa tượng trưng rất lớn, dù sao lực lượng tấm gương đi đầu cũng rất lớn.
Không nói đến vấn đề khác, siêu thị Giai Gia đi đầu quyên tiền nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý cao độ của báo giới, không chỉ báo chí truyền thông cũng đưa tin điều này chẳng khác nào giúp siêu thị Giai Gia quảng cáo miễn phí. Nếu tính phí quảng cáo chỉ sợ năm sáu triệu cũng không đủ, lại càng không nói bởi vậy mà biến siêu thị Giai Gia trở thành một biểu tượng xã hội, càng là một bút tài phú xã hội không thể nào tính toán được.
- Hạ lão đệ, đầu óc cậu phát triển thế nào vậy? Rõ ràng là cậu đòi tiền tôi nhưng cuối cùng lại biến thành giúp tôi tuyên truyền, thật phục cậu rồi! Hình như bất kỳ phương pháp nào chuyển qua tay cậu cũng có thể biến thành giá trị xã hội cực lớn. Cậu không theo đường buôn bán quả thật là rất đáng tiếc.
Phùng Húc Quang không khỏi tiếc nuối nói, xuất phát từ cảm thán sâu tận đáy lòng:
- Cậu tìm tôi cũng coi như là bằng hữu, nếu chuyện tốt này cậu đưa lên cho người khác thì rất không nể tình, một triệu thật sự đủ dùng không, hiện tại tài chính của tôi coi như sung túc, bốn triệu không tính là gì!
- Đủ rồi, trước tiên một triệu đi, đừng quá nhiều, nếu làm gương cho các doanh nghiệp khác vậy không thể lấy điểm mốc quá cao, nếu không sẽ khiến cho những kẻ theo sau chùn bước.
Hạ Tưởng biết để Phùng Húc Quang lấy ra một triệu sẽ khiến hắn vui vẻ đồng ý, nhưng vấn đề là, sau khi doanh nghiệp đầu tiên quyên một triệu, các doanh nghiệp theo sau muốn mượn cơ hội này tạo hình tượng trong xã hội sẽ có điểm cố kỵ, quyên một triệu quả thật không ít nhưng đối phương chỉ có thể lấy ra không đến một triệu, có thể quá ít mà xấu hổ không ra tay không?
Cho nên không thể tạo thành áp lực tâm lý quá lớn cho người có tâm và doanh nghiệp năng lực có hạn.
Sau khi cùng Phùng Húc Quang thương lượng xong, Hạ Tưởng liền gọi điện cho Đỗ Đồng Quốc, nói là Báo Chiều tỉnh Yến là tờ báo duy nhất của tỉnh, ở hướng phát triển khởi xướng sự nghiệp từ thiện không thể đi sau người khác. Sau đó lại nói đến hành động vĩ đại của siêu thị Giai Gia, Đỗ Đổng Quốc nghe xong liên tục gật đầu khen hay:
- Chuyện tốt như vậy tôi có thể cam đoan tổng biên tập nhất định đồng ý đăng tin. Tôi lập tức báo cáo với tổng biên tập về đề tài này, đến lúc đó tôi còn có thể liên hệ với giới truyền thông trong tỉnh, cùng nhau đưa tin khiến cho càng nhiều doanh nghiệp tham gia vào hoạt động này.
Đỗ Đồng Quốc từ nhỏ lớn lên ở huyện Bá, trải nghiệm qua hoàn cảnh giáo dục lạc hậu nghèo khó của huyện Bá, đối với việc lợi nước lợi dân này hắn đương nhiên là vui vẻ không thôi.
An bài thỏa đáng hết tất cả, Hạ Tưởng trước tiên đi tìm Lý Đinh Sơn, báo cáo chuyện này với hắn. Lý Đinh Sơn mừng rỡ, liên tục khen ngợi Hạ Tưởng làm một việc tốt, đáng giá công khai khen ngợi toàn tỉnh. Hạ Tưởng xua tay, khiêm tốn nói:
- Việc này còn chưa làm tốt, cũng không biết kết quả cuối cùng thế nào, hiện tại đã khen ngợi tôi có phải là quá sớm hay không? Vẫn là đợi đến khi có thành tích rồi mới nói đi.
Lý Đinh Sơn cao hứng nói:
- Được, trong lòng tôi có tính toán, ghi công việc này cho cậu. Trở về cậu nhớ báo cáo lại một lần nữa với chủ tịch Khâu. Đây là việc lớn, đến lúc đó cử hành một nghi thức, tôi và chủ tịch Khâu đều phải đến tham dự.
Hạ Tưởng lại đến văn phòng của Khâu Tự Phong báo cáo chuyện này lại với hắn, vui mừng khen ngợi Hạ Tưởng vài câu:
- Phó chủ tịch tiểu Hạ không chỉ có đầu óc mà còn rất nhiều bạn bè, là hạt giống tốt. Sau này không lo tạo ra thành tích lớn hơn nữa.
Sau khi biết được Hạ Tưởng đã báo cáo với Lý Đinh Sơn, Khâu Tự Phong mặc dù trong lòng bất mãn nhưng lại không có cách nào khác. Lý Đinh Sơn là bí thư, là người đứng đầu, cho dù Hạ Tưởng không phải là người của Lý Đinh Sơn, về lý đầu tiên phải báo cáo với Lý Đinh Sơn mới đúng. Đương nhiên nếu là Cường Giang Hải, người đầu tiên được báo cáo là hắn. Là người của mình hay không từ trình tự báo cáo là có thể nhìn ra được rõ ràng.
Khâu Tự Phong biết chuyện này hắn cũng tìm không ra điểm yếu của Hạ Tưởng, hơn nữa đến lúc đó hắn cũng sẽ tham dự, cũng nở mày nở mặt, lại cổ vũ Hạ Tưởng thêm vài câu.
Hạ Tưởng bắt đầu bắt tay vào làm công tác quyên tặng bàn học của siêu thị Giai Gia, bận rộn suốt ba ngày mới liên lạc xong các phương có liên quan, cũng thu xếp hoàn tất. Phùng Húc Quang đã chuẩn bị xong tất cả, bàn ghế đã mua xong xuôi chỉ đợi đến khi thu xếp ổn thỏa, một cú điện thoại là có thể chuyển đến.
Hạ Tưởng lại hỏi Lý Đinh Sơn thời gian cử hành nghi thức vào lúc nào, Lý Đinh Sơn lại nói:
- Chờ vài ngày nữa rồi tính, hai ngày nay chủ tịch Khâu đang nỗ lực thúc đẩy việc khai thác mỏ ở huyện Hưng, hội nghị thường ủy buổi chiều sẽ thảo luận về đề tài này. Đây là một việc lớn, ổn định trước rồi mới tính tiếp.
Hạ Tưởng gật đầu, không nói thêm gì nữa xoay người trở lại văn phòng. Hắn tính toán thời gian một chút, Mai Hiểu Lâm gửi tài liệu đã được gần một tuần, không có bất kỳ tiếng đồn nào được truyền ra, mà Lệ Triều Sinh cũng không có biểu hiện bất thường nào. Tất cả đều quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho người ta khó tin được.
Trên hội nghị thường ủy buổi chiều, rốt cuộc đánh bình tĩnh bị đánh vỡ, Lệ Triều Sinh nổi giận.
Lệ Triều Sinh tức giận không phải bởi vì tranh cãi với Mai Hiểu Lâm, mà là cùng Cường Giang Hải.
Hội nghị thường ủy vừa mới bắt đầu, Lệ Triều Sinh giống như những lần khác ngồi bên cạnh bí thư đảng ủy xã Tam Thạch Đoàn Đại Khả, hai người đầu tiên là nhỏ giọng trao đổi một hồi, sau đó hắn còn tươi cười chào hỏi Mai Hiểu Lâm, Mai Hiểu Lâm cũng giống như bình thường mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Đợi sau khi Lý Đinh Sơn nói xong mấy việc cần chú ý, Khâu Tự Phong chính thức đưa ra kế hoạch khai thác mỏ ở huyện Hưng, hắn liếc nhìn bốn phía, đắc ý nói:
- Theo tính toán của chuyên gia ở thủ đô, mỏ quặng thạch anh ở huyện An hàm lượng không đủ phong phú, mà hàm lượng của đá vôi đạt đến giá trị khai thác buôn bán. Mặc dù nói đá vôi sản xuất xi măng gây ô nhiễm đối với hoàn cảnh xung quanh nhưng ở hoàn cảnh trước mắt, hi sinh một chút hoàn cảnh môi trường có thể làm ra cống hiến thật lớn cho tổng giá trị sản xuất công nghiệp của toàn huyện. Theo tôi thấy có tính thương mại rất cao. Tôi hi vọng các vị thường ủy lấy việc phát triển kinh tế huyện An làm đại cục, phê chuẩn xây dựng nhà máy xi măng ở huyện An.
Lý Đinh Sơn không nói gì, hắn đưa mắt nhìn các thường ủy xung quanh, trong lòng ít nhiều có điểm do dự đối với dự án xây dựng nhà máy sản xuất xi măng này. Quả thực nhà máy xi măng đầu tư ít, hiệu quả nhanh, trong vòng nửa năm đến một năm là có thể thu được lợi ích thiết thực. Nhưng nhà máy xi măng này thuộc loại lạc hậu, không chỉ gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng mà giá trị đi kèm cũng thấp, mặc dù có thể thu được lợi ích trong thời gian ngắn nhưng xét về lâu dài đây không phải là lựa chọn tốt nhất.
Lý Đinh Sơn cũng không biết đây là kế 'Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương' (1) của Khâu Tự Phong, nếu như biết hắn nhất định là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Ngược lại Mai Hiểu Lâm lại là người đầu tiên lên tiếng phản đối.
- Chủ tịch Khâu, hạng mục nhà máy xi măng tôi thấy không phải là phương án tốt nhất, huyện An là huyện du lịch lớn, thêm một nhà máy xi măng sẽ khiến cho môi trường nơi này bị ô nhiễm nặng, sâu hơn nữa là ảnh hưởng đến hoàn cảnh du lịch của huyện. Nếu bởi vậy mà ảnh hưởng đến du lịch của huyện An, đó là được không bù nổi mất.
- Bí thư Mai nói cũng có lý, nếu du khách biết được huyện An có một nhà máy xi măng, biết được bụi công nghiệp ô nhiễm hoàn cảnh, sau khi hít vào phổi có hại cho sức khỏe nhất định sẽ khiến cho lượng du khách giảm mạnh. Chủ tịch Khâu, hiện tại du lịch huyện An có xu thế phát triển không ngừng, cũng không thể bỏ lớn lấy nhỏ được.
Khiến cho Khâu Tự Phong không ngờ tới đó là, người thứ hai nhảy ra phản đối lại chính là Lệ Triều Sinh.
Bí thư đảng ủy xã Tam Thạch Đoàn Đại Khả cười ha ha nói:
- Xã Đán Bảo và xã Tam Thạch cách xa vài chục kilomet, xây một nhà máy xi măng cũng ảnh hưởng không đến khu du lịch. Còn nữa, chẳng phải đào quặng đều làm ở sâu trong rừng sao, dù sao cũng là nơi hoang vắng không người ở, ô nhiễm một chút sợ cái gì? Có thể kiếm tiền mới tốt.
Mai Hiểu Lâm bị thái độ bàng quan của Đoàn Đại Khả chọc giận, tức giận nói:
- Bí thư Đoàn nói như vậy rất không có trách nhiệm. Anh đã từng nghiên cứu qua khí ô nhiễm chưa? Anh có biết cái gì gọi là ô nhiễm mạch nước ngầm không? Anh có biết bụi ô nhiễm từ nhà máy xi măng sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn đến công nhân không? Nếu như nói, các vị sống ở xã Đán Bảo mỗi ngày đều hít vào khí bụi ô nhiễm, uống nước ô nhiễm, tỷ lệ bệnh tiêu hóa và bệnh về đường hô hấp sẽ gia tăng gấp đôi, anh còn nói không có việc gì phải sợ nữa không?
1. 'Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương: Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.
Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...