Phía Vương quốc Anh rất kiên nhẫn mà giải thích, nhưng không giải thích nổi, cũng chỉ đành tỏ vẻ thật có lỗi. Chung Dương chỉ động một ngón tay, ngọn lửa liền lớn hơn nữa, quay người lại, thì thấy Hạ Tưởng và một vị quan chức Bộ Ngoại giao của Vương quốc Anh đang nói chuyện. Ông ta liền chủ động tiếp cận, muốn tham gia vào cuộc nói chuyện, cũng muốn mượn cơ hội đòi lại thể diện.
Không ngờ vừa nghe xong, ông ta lập tức giận tím mặt, mở miệng liền phát biểu một kiến giải cao kiến, dẫn phát lên một hồi luận chiến.
... Hạ Tưởng và vị quan chức Bộ Ngoại giao Vương Quốc Anh nói chuyện với nhau, nhìn như chuyện tình cờ ngẫu nhiên, kỳ thật bên trong sự ngẫu nhiên, là có chuyện tất nhiên.
Vốn Hạ Tưởng muốn tìm một góc nào đó một mình yên lặng một chút, không phải hắn không thích ứng được với môi trường tiệc rượu tự chọn, mà là với thân phận Chủ tịch tỉnh của hắn, không thích hợp phát biểu ý kiến gì trên phương diện đối ngoại của quốc gia. Thân phận không phù hợp, nói nhẹ quá, sẽ làm đối phương khinh thường. Nói nặng quá, hắn lại không phải đại diện cho Bộ Ngoại giao.
Đơn giản không bằng rời xa đám người, cũng được nhàn hạ, Hạ Tưởng liền vừa nhấm nháp đồ ăn ngon, vừa đi tới một nơi yên lặng, ngồi xuống thảnh thơi.
Nhưng không thể không nói, món ăn của Vương quốc Anh vẫn là không so được với món ăn truyền thống của dân tộc Trung Hoa. Nghe nói, trên thế giới chỉ riêng người Trung Quốc có thể phân rõ hơn 140 loại mùi vị, những dân tộc còn lại chỉ có thể phân biệt rõ được từ 70 đến 100 loại mùi vị. Nói một cách khác chính là, vị giác của người Trung Quốc là sành điệu nhất, món ăn Trung Quốc tự nhiên chính là đứng thứ nhất thế giới, độc nhất vô nhị.
Đang lúc Hạ Tưởng nghĩ ngợi lung tung, thì có một người tới bên cạnh hắn, mỉm cười chào hỏi hắn:
- Xin chào, Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi là Edward, quan chức của Bộ Ngoại giao Vương quốc Anh...
Cách phát âm của Edward đúng kiểu tiếng Anh tiêu chuẩn, khác với cách phát âm nhẹ ở chỗ, anh ta nói chuyện rất nghi thức, gằn từng tiếng khiến cho người ta nghe rất rõ ràng. Ngay cả Hạ Tưởng với trình độ Anh ngữ miễn cưỡng nghe hiểu, cũng có thể nghe được rõ ràng.
Hạ Tưởng đứng dậy bắt tay với Edward, lễ phép chào hỏi, hắn nghĩ Edward chỉ đến chào hỏi hắn, không ngờ Edward lại ngồi xuống đối diện hắn, thể hiện tư thế muốn nói chuyện lâu.
Đối với sự vụ của Bộ Ngoại giao, Hạ Tưởng dường như không có quyền phát ngôn nhiều lắm, cho nên cũng không biết là sẽ nói chuyện gì dài dòng với Edward. Edward là cán bộ cao cấp phụ trách các vấn đề Châu Á ở Bộ Ngoại giao Vương quốc Anh, đương nhiên, nếu đối chiếu theo cấp bậc, anh ta vẫn thấp hơn một bậc so với Hạ Tưởng, nhiều lắm tương đương với cấp Thứ trưởng.
Edward cảm thấy rất hứng thú với Hạ Tưởng, hơn nữa anh ta cũng hiểu biết khá sâu về Hạ Tưởng. Hiển nhiên, anh ta chủ động tiến đến nói chuyện với Hạ Tưởng cũng không phải tình cờ gặp mặt không có mục đích, mà là cố ý làm vậy.
Liền ngay cả Hạ Tưởng cũng không ý thức được nên hắn vẫn cứ cố ý khiêm tốn, kỳ thật hắn đi nước ngoài đã khiến cho khắp Âu Mĩ chú ý. Nhất là ba nước điểm đến ở Châu Âu, lại lên tới tầm cao chính trị. Ba nước đều tự mình áp dụng thủ đoạn bí mật khác nhau, với ý đồ đoạt trước một bước thành lập quan hệ với Hạ Tưởng. Cho dù không thể thành lập quan hệ cá nhân với Hạ Tưởng, cũng muốn thử xem lập trường chính trị và ý nghĩ về Bộ Ngoại giao của hắn.
Vương quốc Anh là đồng minh kiên định nhất của nước Mỹ ở Châu Âu, cũng là một trong những tay sai đắc lực nhất của nước Mỹ. Không chỉ từ trên xuống dưới của Vương quốc Anh cảm thấy rất hứng thú với Hạ Tưởng, phía nước Mỹ cũng luôn miệng yêu cầu Vương quốc Anh không tiếc áp dụng hết thảy thủ đoạn để tiếp xúc gần gũi với Hạ Tưởng. Phải tiến hành một lần thử phương hướng đối với Hạ Tưởng, để hiểu biết tính cách và quan niệm chính trị của Hạ Tưởng, để đúng lúc áp dụng phương sách đúng đắn tương ứng.
Nước Mỹ ý thức rất rõ về gian nan khổ cực, bình thường làm việc đều tính toán cho lâu dài, thậm chí dài đến 20 năm. Nước Mỹ chẳng những không cho phép trên thế giới xuất hiện một siêu cường quốc quyền uy có thể khiêu chiến với nước Mỹ. Đồng thời cũng không cho phép Trung Quốc xuất hiện một người lãnh đạo có can đảm có tinh thần tiên phong. Đối với Hạ Tưởng, nước Mỹ có thái độ là, có thể lôi kéo thì lôi kéo, không thể lôi kéo thì chèn ép và áp dụng hết thảy thủ đoạn để ngăn cản Hạ Tưởng lên chức.
Chẳng qua nước Mỹ cũng không ý thức được một điều là, Hạ Tưởng đã bố cục nhằm vào nước Mỹ, cũng âm thầm áp dụng sắp xếp phá vỡ bố cục lâu dài. Trong cuộc đọ sức giữa Trung Mỹ, Trung Quốc vẫn nằm ở thế bị động và dưới cơ, Hạ Tưởng sẽ không để nước Mỹ tùy ý đùa giỡn và ức hiếp.
Nếu người khác ngồi ở đối diện hắn thì đã tốt, nhưng Edward lại là quan chức của Bộ Ngoại giao. Hạ Tưởng không phải người không có suy nghĩ chính trị, ngược lại, hắn giữ bình tĩnh và tỉnh táo nhận thức từng giây từng phút. Ngoại trừ ước lượng chưa đủ về lực ảnh hưởng và sức thu hút sự chú ý của chính mình ở nước ngoài, thì giây phút nào hắn cũng tự nhắc nhở thân phận của mình. Đầu tiên hắn là một người Trung Quốc, không được làm bất luận là việc gì có thể bôi nhọ hình tượng của Trung Quốc. Tiếp theo, hắn là một vị Chủ tịch tỉnh, ở trong mắt người nước ngoài là quan chức có địa vị cao nhất về mặt hành chính ở địa phương, mỗi lời nói hành động của hắn rất dễ dàng bị giới truyền thông nước ngoài giải nghĩa vô căn cứ, cho nên, phải phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Hạ Tưởng tất nhiên cảnh giác với Edward, nếu anh ta không phải quan chức Bộ Ngoại giao thì đã tốt, đã là quan chức Bộ Ngoại giao, liền không phải chuyện nhỏ. Nói chuyện tùy ý với Edward vài câu, nói đến khí hậu sương mù của Vương quốc Anh và London, Edward còn cố ý làm như vô tình nhắc tới Công chúa Thụy Điển.
- Công chúa Thụy Điển là nữ thần trong cảm nhận của dân chúng Châu Âu, cô ấy tán thưởng anh, là cá nhân anh có thể chinh phục Châu Âu.
Hạ Tưởng xua tay:
- Tôi lại không cho rằng là như vậy, có lẽ phần lớn cán bộ Trung Quốc mà Công chúa đã gặp là người lớn tuổi hơn, hơn nữa lại cẩn thận, gặp tôi tuổi trẻ hơn một chút, liền vui vẻ mà nói thêm mấy câu với tôi, tuổi tác ít hơn, liền dễ dàng kết giao hơn một chút.
Hạ Tưởng không đắc chí chút nào đối với sự khích lệ khoa trương của Edward, ngược lại, hắn cảm thấy Edward đề cập tới Công chúa Thụy Điển là có hàm ý khác.
- Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi xin mạo muội hỏi một câu, anh nghĩ như thế nào về vấn đề nhân quyền của Trung Quốc?
Nói qua mấy câu, Edward liền tung ra một quả bom tấn, nói tới điểm yếu mà nước ngoài thích công kích Trung Quốc nhất — là nhân quyền!
Vấn đề nhân quyền quả thật là một vấn đề mẫn cảm, cũng là thế lực nước ngoài nhận định Trung Quốc không dân chủ và chuyên chính làm cho tình trạng nhân quyền đáng lo ngại, liền lấy nhân quyền vấn đề làm lý do. Ở bề ngoài là quan tâm đến quyền lợi của dân chúng Trung Quốc, kỳ thật là muốn mượn cơ hội can thiệp chính trị của Trung Quốc, thúc đẩy tiến trình Trung Quốc dân chủ.
Đáng tiếc, nước ngoài muốn Trung Quốc nhận thức dân chủ, không phải cái gọi là dân chủ trong mắt một bộ phận nhân sĩ dân chủ ở trong nước bị thế lực nước ngoài mê hoặc. Thế lực nước ngoài cũng không phải muốn cho Trung Quốc chân chính thực hiện nền dân chủ và trở nên hùng mạnh, chẳng qua là muốn khiến Trung Quốc phát triển dựa theo ý nghĩ và phương thức của bọn họ. Hoặc là nói một cách chính xác hơn, là muốn khiến người lãnh đạo do dân bầu của Trung Quốc phục tùng ý chí của bọn họ.
Liền giống như Vương quốc Anh trở thành tay sai nhỏ cho nước Mỹ. Nếu nước Mỹ có Trung Quốc làm tay sai nhỏ ở Châu Á, thì toàn bộ Châu Á sẽ nằm dưới sự bao phủ của nước Mỹ.
Nước Mỹ ở Châu Á mặc dù có hai tay sai nhỏ là Nhật Hàn, nhưng Nhật Hàn bất hạnh ở gần người láng giềng Trung Quốc khổng lồ, khó có thể thi triển tay chân.
Trung Quốc ở trong mắt nước Mỹ là quốc gia không phải nước cộng hoà lớn nhất, nếu xúi giục được Trung Quốc, thì địa vị bá chủ thế giới của nước Mỹ có thể củng cố. Để Trung Quốc thay nước Mỹ đối đầu với gấu bắc cực ở phương bắc, là nước Mỹ có một bàn tay miễn phí để trừng trị những kẻ ngoại đạo.
Chỉ tiếc, chung quy nước Mỹ không thể được như ý nguyện. Trung Quốc vĩnh viễn sẽ không là tay sai nhỏ cho nước Mỹ.
- Vấn đề nhân quyền là một vấn đề rất phức tạp, cũng đề cập đến vấn đề đến lịch sử, văn hóa và tình trạng phát triển, không thể vơ đũa cả nắm. Giống như có một số quốc gia hàng ngày tự xưng là vệ sĩ nhân quyền, ngẫm lại cũng đúng, một quốc gia có lịch sử hơn 200 năm, nếu nhớ lại lời nói của tổ tiên, tìm về nhiều năm trước mà tìm không thấy gì... không có gánh nặng lịch sử, liền quần áo nhẹ nhàng mà đi tới, thì không thể đánh đồng với một quốc gia có lịch sử lâu đời hơn 5000 năm.
Hạ Tưởng trả lời rất khéo kéo, nhưng rất có ý châm chọc kín đáo.
Edward sao có thể không nghe ra sự châm biếm trong lời nói của Hạ Tưởng, tuy nhiên anh ta tự nhận là thân sĩ, cũng phải giữ phong độ. Còn nữa, anh ta cũng hiểu rõ mục đích mà anh ta chủ động tới nói chuyện với Hạ Tưởng, liền tiếp tục nói:
- Phải so sánh ngang bằng mới có ý nghĩa, tỷ như nói Ấn Độ, cũng có lịch sử lâu đời, Ấn Độ hiện tại chính là nước cộng hoà lớn nhất trên thế giới...
- Đúng vậy, Ấn Độ cũng là một trong những quốc gia bần cùng lạc hậu nhất trên thế giới, ở trước sinh tồn và cái gọi là nhân quyền, thì quyền sinh tồn lớn hơn nhân quyền.
Khi đề cập đến vấn đề tôn nghiêm của quốc gia, Hạ Tưởng một bước cũng không nhường.
- Kinh tế Ấn Độ rất có sức sống, năm 2020 có thể vượt qua Trung Quốc, hiện tại số đường cao tốc ở Ấn Độ xếp thứ hai thế giới, đứng sau nước Mỹ.
Edward tiếp tục nói.
Hạ Tưởng mỉm cười, cười rất vui vẻ, rất vui mừng:
- Tôi tin tưởng Ấn Độ khẳng định có thể vượt qua Trung Quốc, rất xin lỗi, tôi đang nói về số dân, không phải là nói về kinh tế. Về phần số đường cao tốc Ấn Độ vượt qua Trung Quốc, không biết anh Edward lấy được số liệu từ đâu? Hay là, anh thật sự tin vào những bài báo phóng đại mà các quốc gia phương Tây vì mê hoặc Ấn Độ mà cố ý đưa tin?
Mỉm cười, Hạ Tưởng nhẹ nhàng xua tay nói:
- Có lẽ anh nói Ấn Độ ở thế giới bên kia, mà không phải Ấn Độ trên trái đất này.
Edward hơi xấu hổ mỉm cười:
- Chủ tịch tỉnh Hạ là cán bộ Trung Quốc có sức hấp dẫn nhất, cũng hài hước nhất mà tôi đã từng gặp.
Hạ Tưởng cũng cười: Tại
- Không phải tôi có sức hấp dẫn, chẳng qua tôi dám nói thật ra mà thôi.
- Nhưng tôi vẫn còn cho rằng tình trạng nhân quyền ở Trung Quốc đáng lo ngại, chính phủ Trung Quốc cũng không cố gắng nâng cao nhân quyền cho dân chúng Trung Quốc, điều này làm cho xã hội quốc tế rất lo lắng.
Nói lý để can thiệp vào chính trị trong nước sao? Vẻ mặt Hạ Tưởng liền nghiêm túc hơn nhiều, hắn hiện tại đã tỉnh táo mà nhận ra, Edward đến thảo luận với hắn về vấn đề nhân quyền, không phải đến gây phiền toái, mà là rất có dụng ý, chỉ đang thử quan niệm chính trị của hắn và suy nghĩ của Bộ Ngoại giao mà thôi.
Lại liên tưởng đến sự thực Mỹ Anh cùng một ruột, hắn liền càng thêm kết luận sau lưng sự việc, có bóng dáng của nước Mỹ.
Đương nhiên, nước Mỹ là quốc gia quyền lực nhất trên thế giới, lại là cảnh sát của thế giới, trừ phi bay ra khỏi Địa Cầu, nếu không làm sao tránh khỏi bóng dáng của nước Mỹ.
- Anh Edward có từng đến Trung Quốc chưa?
- Đương nhiên đã đến rồi, hiểu biết của tôi về Trung Quốc, chắc chắn là không ít.
- Như vậy anh Edward có biết hiện tại đại bộ phận người Trung Quốc đang theo đuổi điều gì hay không?
- Theo đuổi tự do, dân chủ và không gian sống tốt.
Edward đáp lại rất tự tin.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Đối với một quốc gia có truyền thống 5000 năm, anh Edward, hiểu biết của anh còn xa mới đủ. Hiện tại người Trung Quốc đang theo đuổi nhà ở lớn hơn nữa, ô tô thêm phần xa hoa, đối với nhận thức về nhân quyền và dân chủ, còn đang nằm ở giai đoạn sơ cấp. Nếu anh đến Trung Quốc đi vào trong dân chúng, xem xét thử xem, nếu muốn nói chuyện nhân quyền và dân chủ với bọn họ, còn không bằng đưa cho họ lợi ích thực tế là một túi bột mì và một thùng dầu. Trong tình trạng không biết nhu cầu cơ bản của dân chúng mà cao cả bàn luận chuyện nhân quyền, thì đúng là chưa học bò đã lo học chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...