Chắc chắn Thành ủy và Cục Công an thành phố sẽ ra tay, tia hi vọng cuối cùng của Giang Cương cũng bị sụp đổ.
Hành động của Cục Công an vẫn tiếp tục, bắt giam vài người và đồng ý cho mười mấy người từ chức, đó mới chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai, hành động "đả kích mạnh mẽ" đã đi vòa giai đoạn thứ hai. Nếu ở giai đoạn thứ nhất, phương hướng chính là đả kích các công ty tư nhân thì phương hướng trong giai đoạn thứ hai cũng thay đổi theo chỉ thị tinh thần của Hạ Tưởng trong cuộc họp Thường vụ, từ việc chỉ điều tra những công ty cụ thể, nay mở rộng ra thành điều tra tất cả những nhân viên công chức tham ô, ăn hối lộ của các công ty tư nhân.
Về phương diện tiến công, được mở rộng hơn, tiến công mạnh hơn, tình thế phát triển thêm.
Hay nói đúng hơn, hành động "đả kích mạnh mẽ" hoàn toàn bỏ qua tinh thần chỉ thị của Lôi Trị Học, hoàn toàn làm theo sự chỉ đạo của Hạ Tưởng, tiếp tục mở rộng mặt trận, hơn nữa đã đụng chạm đến điểm mấu chốt trong sự cấu kết giữa giới kinh doanh và quan chức.
Nguyên văn những gì Hạ Tưởng phát biểu tại hội nghị thường vụ Tỉnh là:
- Hình thức chuyển đổi kinh tế dựa trên nguồn năng lượng của tỉnh Tây đã thực hiện được hơn một năm, vì sao hiệu quả đạt được lại rất ít? Hay là do sự thúc đẩy của Tỉnh ủy chưa đủ mạnh, chưa áp dụng đúng các chính sách của quốc hội? Tôi nhận thấy cả hai yếu tố đó đều có cả, tôi muốn nói là, nguyên nhân chủ yếu chính là sự cấu kết giữa doanh nghiệp và quan chức của tỉnh Tây quá nghiêm trọng, không loại bỏ được mạng lưới cấu kết này, thì tình hình của tỉnh Tây mãi mãi vẫn mờ mịt, tương lai của tỉnh Tây, sẽ vĩnh viễn không sáng lạn được.
Cũng là lần đầu tiên Hạ Tưởng phát biểu ý kiến một cách kịch liệt về hiện tượng quan - thương cấu kết (quan chức và giới kinh doanh móc ngoặc với nhau) của tỉnh Tây, ai cũng biết, nhưng không ai nói ra, vì ai cũng rất hiểu, sự cấu kết giữa quan chức và doanh nghiệp tỉnh Tây như mối ung nhọt ở khắp mọi xó xỉnh trong tỉnh Tây, nếu nói tỉnh Tây như một người bệnh, thì hiện trạng đó chính là triệu chứng không có thuốc cứu.
Mà Hạ Tưởng đương nhiên muốn phẫu thuật, dùng một loại thuốc cực mạnh, mà nếu dùng loại thuốc mạnh mẽ như vậy, rất dễ bị cấp hỏa công tâm (sốc thuốc), trực tiếp khiến người bệnh mất mạng.
Hạ Tưởng còn ngại làm ầm ĩ ở Tấn Dương chưa đủ, còn muốn làm náo loạn cả tỉn Tây. Hắn không sợ không khống chế được tình hình, không sợ đến cuối cùng sẽ không giữ được chức Chủ tịch Tỉnh sao?
Vương Hướng Tiền chỉ nhận xét hai từ với Hạ Tưởng:
- Lang băm
Có đúng Hạ Tưởng là lang băm hay không, Vương Hướng Tiền nói chẳng sao, Lôi Trị Học nói cũng chẳng sao, quan trọng là lịch sử nói gì.
Lịch sử chưa chắc đã là công bằng, nhưng chí ít lịch sử là kẻ nhìn rõ mọi chuyện nhất, lịch sử chứng minh một điểm then chốt trong thời loạn đó chính là đầu tiên phải có đại loạn thì mới có đại trị, cải cách, không phải như làm cơm đãi khách, cải cách chính là dùng đao thật súng thật để chiến đấu, Từ sự việc từ chức của mười mấy cán bộ trong Cục công an, Hạ Tưởng tỉnh táo nhận ra một điều, muốn trị tận gốc căn bệnh nan y của tỉnh Tây, phải dùng một thủ đoạn phi thường.
Nếu căn bệnh của tỉnh Tây đã đến mức này, chi bằng đẩy mạnh một cú, không suy nghĩ thấu đáo, không ra tay một cách triệt để, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác lật lại.
Mới chỉ đánh động một bộ phận gián điệp ở Cục công an, mà đã dẫn đến màn hài kịch từ chức, Hạ Tưởng sợ bọn họ ư? Nực cười, năm đó Hạ Tưởng với sự lãnh đạo hà khắc ở Tần Đường và thành phố Lang, sợ thời gian đã trôi qua lâu rồi nên nhiều người không nhớ nữa.
Sau khi Hạ Tưởng phát biểu trong hội nghị thường vụ Tỉnh không lâu, cục công an đã tiến hành điều chỉnh nội bộ, nhanh chóng bổ nhiệm lại những chức vụ còn trống.
Điều chỉnh, được sự ủng hộ của công an Tỉnh và Thành ủy.
Mà những người bị Thành ủy bắt giữ là mấy người có chức quyền, cầm đầu là Phó cục trưởng Lưu, phạm tội và tham ô, đồng thời, còn bao che các công ty khai thác mỏ tư nhân thêm cả thông đồng phạm pháp, hơn nữa theo như bằng chứng của một vài người còn chứng minh rằng họ có ăn hối lộ.
Việc quan – thương câu kết lần đầu tiên được phơi bày ra.
Sau khi Cừu Đường bảo toàn được chức vị, mặc dù tổng thể có thể xem như là đã nắm cục công an trong tay, nhưng thật ra sau lưng vẫn còn rất nhiều người bất mãn với ông ta, cho rằng ông ta không đủ tư cách ngồi vào vị trí đó, cũng chính là thế lực còn sót lại của Vương Hướng Tiền ở cục công an còn rất lớn, sau đợt sóng thanh trừ qua đi, vẫn còn không ít những thế lực ẩn hình trong cục công an.
Kỳ thực nếu để Vương Hướng Tiền biết, thông qua quá trình điều tra cả bí mật lẫn công khai, Hạ Tưởng có thể tìm ra được hết những thế lực ngầm của anh ta trong cục công an, anh ta nhất định sẽ rất đau lòng, hơn nữa còn vô cùng sợ hãi.
Lúc trước khi đến tỉnh Tây, Hạ Tưởng đã học được cách ẩn giấu lực lượng của mình từ Lô Uyên Nguyên, hơn nữa sau khi hắn đến tỉnh Tây còn gặp được Nga Ni Trần, Tiêu Ngũ và sự hỗ trợ của quân đội, tìm ra được những thế lực ngầm của Vương Hướng Tiền chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hơn nữa cũng chưa muốn loại bỏ, chính là đợi đến thời điểm cần thiết sẽ cho nổ một thể.
Châm ngòi nổ, nếu không nắm chắc thời cơ, sức nổ sẽ kém đi nhiều.
Thêm nữa nếu Vương Hướng Tiền biết được Lôi Trị Học vì ra đi quá vội vàng mà đã quên nói với anh ta một bí mật- Thu Quốc Công rất có thể sẽ khai ra anh ta, anh ta nhất định sẽ tức hộc máu ra mất, anh ta chính là người đi theo Lôi Trị Học, thế mà chuyện quan trọng như thế, Lôi Trị Học vì tương lai của mình, không ngờ là đã quên nhắc anh ta một tiếng, đơn giản hơn chính là không quan tâm con đường sau này của anh ta nữa.
Cũng chính vì vậy, Vương Hướng Tiền nghe được tin những việc ở cục công an vẫn đang tiếp diễn, hơn nữa sau khi Phó cục trưởng Lưu ra đi đã khai ra rất nhiều người, sau đó còn có lời đồn đại, Ủy ban kỷ luật Tỉnh cũng nhanh chóng có những động thái, thứ nhất sau khi bắt giam phó Chủ tịch tỉnh Tấn Dương, anh ta cuối cùng cũng ý thức được những hành động của cục công an như Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái Công.
(Hạng Trang là một võ tướng em của Hạng Vũ. Còn " Bái Công" là Lưu Bang.
Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiếm trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.)
… :
Anh ta chính là Bái Công.
Mặc dù tự xưng mình là Bái Công chính là đã quá đề cao chính bản thân mình, nhưng Vương Hướng Tiền bây giờ cũng chẳng quan tâm xem so sánh như thế có tương đương nhau hay không nữa, đầu tiên anh ta gọi điện đi Bắc Kinh, biết được tình hình anh ta vẫn được yên ổn mới có thể thở phào một cách nhẹ nhõm, người làm quan, không sợ kinh tế tăng lên, không sợ sự việc bất thành, chỉ sợ địa phương gặp phải chuyện gì, gây hại cho mình, làm ảnh hưởng đến tương lai của mình.
Chỉ cần con đường phía trước không sao, thì chẳng còn phải lo gì cả.
Sau đó, Vương Hướng Tiền lại gọi điện cho Giang Cương.
- Giang Cương, tình hình hiện nay rất phức tạp, anh nên chuẩn bị thật kĩ, Công ty khai thác mỏ An Đạt mất đi cũng đừng có lo, vốn liếng của anh vẫn còn đó. Nhưng nếu ngay cả vốn liếng cũng bị người khác lấy đi hết, thì tỉnh Tây sẽ không còn chốn nương thân cho anh nữa rồi
Vương Hướng Tiền cũng không hài lòng với Giang Cương, gây sức ép cũng lâu rồi, sao bây giờ Hạ Tưởng vẫn không sao, thật là bất lực, đường đường là người giàu nhất ở tỉnh Tây, ở Tấn Dương thậm chí tỉnh Tây đều có rất nhiều người ủng hộ, kêu gọi giới thương nhân ở tỉnh Tây chống lại sự chuyển đổi hình thức kinh tế của Hạ Tưởng, sao vẫn chưa có kết quả gì cả?
Hơn nữa đến ngay cả Công ty khai thác mỏ An Đạt cũng bị mất, thật là một thất bại thảm hại, cổ phiếu của Công ty khai thác mỏ An Đạt có ảnh hưởng rất lớn, điều đó có nghĩa là việc dùng sức mạnh kinh tế của Giang Cương để chống lại sự chuyển đổi hình thức kinh tế của Hạ Tưởng đã thất bại và phải chấm dứt, hơn nữa còn có nghĩa là nguồn năng lượng của tỉnh Tây đã bị Hạ Tưởng chiếm giữ, từ nay về sau, vốn nước ngoài đổ về, không thể ngăn được, trong tương lai không xa, nghành công nghiệp khai thác mỏ ở tỉnh Tây sẽ bước vào thời kì không thể phong tỏa, bảo vệ thị trường khu vực được.
Nói xa hơn nữa, hội nghị tổ chức lại cổ phần của công ty khai thác mỏ An Đạt, cho thấy sự chuyển đổi hình thức kinh tế năng lượng chủ đạo của Hạ Tưởng, đã bước đầu thành công, tảng băng cứng ở tỉnh Tây đã bị đánh tan.
Hay cho một Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng, đúng là từng bước tiến lên, không còn xa nữa sẽ thành công, mặc dù Vương Hướng Tiền không đồng quan điểm với Hạ Tưởng, cách thức của hai người cũng không giống nhau, nhưng anh ta không thể không khâm phục cách làm của Hạ Tưởng, hơn nữa anh ta nghĩ mãi không ra, Hạ Tưởng làm thế nào mà từng bước từng bước đã thâu tóm được công ty khai thác An Đạt, ngoài lực lượng chính trị chính diện của hắn ra, phía sau còn có thành viên tổ chức kinh tế lớn nào hiến kế cho hắn ư?
Vương Hướng Tiền cũng hiểu Hạ Tưởng, chỉ trong con đường quan trường, đừng có nhìn thấy Hạ Tưởng đi lại thân thiết với các đại gia tộc thì cho rằng ai cũng biết, kì thực biết được nội tình chẳng có đến vài người. rất nhiều người một là không cùng đẳng cấp, hai là không có cách nào tiếp cận được với người biết chuyện. Hơn nữa những người nắm rõ sự tình cũng sẽ không đi nói lung tung ra bên ngoài, cũng chính nhờ sự bảo mật thông tin như thế, mới có thể che giấu được thực lực của Hạ Tưởng
Tình hình trước mắt của Hạ Tưởng là không thể ngăn cản lại được, muốn chính diện đánh Hạ Tưởng là điều không thể, lời của Vương Hướng Tiền, chính là ám chỉ rằng, vì chính bản thân mình, chính vì không để hành động "đả kích mạnh mẽ" làm hại chính bản thân mình, anh ta bằng giá nào cũng phải kéo Hạ Tưởng vào vũng bùn lầy.
- Hành động "đả kích mạnh mẽ", đã làm tổn hại đến anh, làm tổn thương đến tôi, hơn nữa tôi còn nghe nói rằng, Phó cục trưởng Lưu vừa ra đi đã cắn bừa người khác, không những cắn anh còn cắn cả tôi nữa, Giang Cương à, hành động "đả kích mạnh mẽ" không phải nhằm vào các công ty tư nhân, cũng không phải chỉ là hành động bảo vệ trật tự thông thường mà chính là một động thái chính trị.
Vương Hướng Tiền tiếp tục dẫn dắt Giang Cương, anh ta biết Giang Cương đang cố tình muốn hại Hạ Tưởng, nhưng anh ta sợ rằng vì chuyện mất đi lợi nhuận của công ty khai thác mỏ An Đạt mà Giang Cương có ý rút lui.
- Tôi biết, nhân vật số hai của tỉnh muốn thay đổi tỉnh Tây, chẳng những muốn Tỉnh ủy họ Hạ, hơn nữa còn muốn năng lượng của tỉnh Tây cũng mang họ Hạ nốt, muốn cái gì của tỉnh Tây cũng mang họ Hạ, hắn ta muốn độc quyền, đúng là quá tham lam.
Giang Cương tức giận bình luận một câu:
- Đã cướp đi công ty khai thác mỏ An Đạt rồi, không sao, công ty khai thác mỏ An Đạt là một miếng mồi béo bở, nhưng ăn thì dễ mà tiêu hóa thì lại khó, cứ chờ đó mà xem.
Vương Hướng Tiền yên tâm rồi, biết Giang Cương vẫn muốn chiến đấu tới cùng với Hạ Tưởng, trong lòng anh ta cảm thấy rất yên tâm, bỗng nhiên lại nghĩ đến một người, liền gật đầu nói:
- Trần Diễm…Anh tốt nhất là không nên tranh luận gì nhiều với cô ta cả, cô ta cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi.
Giang Cương biết Vương Hướng Tiền luôn nghĩ cho Trần Diễm, hơn nữa anh ta là một người rất thương hoa tiếc ngọc, nhưng Giang Cương cũng không thể tiếc thương Trần Diễm như thế được, liền nói một câu bâng quơ:
- Đều là đồng hương cả mà, trước sau gì cũng phải gặp nhau, có thể bỏ qua được thì bỏ qua đi.
Vương Hướng Tiền cho rằng Giang Cương nói là sự thực, liền nói:
- Chút nữa tôi làm chủ, anh hãy gặp Trần Diễm đi, nói rõ mọi chuyện, bắt tay giảng hòa.
Giang Cương cười lạnh lùng, đồng ý rồi ngắt điện thoại, cười lạnh lùng:
- Đợi Trần Diễm lên đường rồi, tôi sẽ đốt năm nén vàng cho cô ta, mong cô ta sẽ làm tỉ phú dưới suối vàng.
Ủy ban kỷ luật thành phố bắt giữ Phó cục trưởng Lưu, Ủy ban kỷ luật tỉnh bắt giam một Phó Chủ tịch tỉnh quản lý ngành sản xuất than đá ở Tấn Dương, như thế rõ ràng làm cho ai cũng thấy Hạ Tưởng dùng một đòn vô cùng mạnh mẽ để đả động đến vấn đề quan – thương cấu kết ở tỉnh Tây
Nhưng vào lúc này đây, cục diện chính trị trong nước, cũng đã thổi đến một luồng gió lạnh, từ những xung đột của tỉnh Tây và nhà nước dẫn đến một làn sóng đấu tranh chính trị, đã lên đến tầm quốc gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...