Lôi Trị Học cảm xúc dâng trào.
Trước khi chuyện xảy ra tại văn phòng công an thành phố, Hạ Tưởng tiết lộ một thông tin kinh người- Trần Phong chẳng những từ bỏ cuộc chiến mà còn chịu lùi một bước.
Khi đó nghe xong, không thể tả nổi cảm xúc lúc ấy, thật kinh ngạc. Vì ông ta hiểu rất rõ, với cấp bậc hiện tại của Trần Phong không tiến tức là lùi, nếu không vào được Bộ chính trị thì chắc chắn phải lui về tuyến sau.
Nhưng vấn đề là Trần Phong vẫn còn hơn một năm nhiệm kỳ nữa, sao anh ta lại chịu lui ra vào lúc này?
Trần Phong đúng là cán bộ có đạo đức nghề nghiệp tốt như thế sao? Ở chức vụ cao như thế mà có thể chủ động nhường ghế đó cho người đến sau ư? Thời xưa có lẽ còn có chứ bây giờ thật không thể có chuyện đó được, đây đâu phải thời kỳ của Lôi Phong nữa.
Nhìn qua cửa sổ kính trong phòng làm việc thênh thang, ánh nắng mặt trời chan hòa, xóa đi khoảng cách giữa trời và đất! Toàn thành phố Tấn Dương tràn ngập trong ánh nắng mặt trời, dưới sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời qua tấm kính ấy, mọi thứ dường như mờ ảo đến mê hồn.
Dưới ánh nắng,vạn vật như cũng rực rỡ hẳn, không hiểu sao Lôi Trị Học lại đột nhiên nhớ ra một câu thơ cổ, tất nhiên, thơ cổ cũng có chút chút khác biệt vì ông ta tự thay đổi đôi chút để phù hợp với cảnh vật bấy giờ ngay trước mắt.
Đối với các thành phố phía Bắc mà nói thì mùa hè là mùa đẹp nhất, nhìn xa xa màu xanh dịu mát của cây cỏ thật khiến người ta thỏa mái. Không còn là bầu trời xám xịt, âm u, ảm đạm nữa, mùa hè của Tấn Dương là thời khắc đẹp nhất của thành phố này. Sau những ngày mưa nhiều, thành phố than Tấn Dương lại thêm những ngày trời xanh mây trắng.
Qủa thật, tình trạng ô nhiễm ở Tấn Dương đã trở lên nghiêm trọng rất nhiều. Lôi Trị Học cũng rất trông mong chuyển đổi kinh tế và chuyển đổi năng lượng. Nếu có thể cải thiện được tình trạng ô nhiễm ở Tấn Dương, để những người dân ở đây có thể tự do, thoải mái đi lại dưới ánh nắng mặt trời là hình ảnh mà khiến nhiều người phải suy nghĩ. "Nhân quá lưu danh, nhạn quá lưu thanh" ông ta thân là quan phụ mẫu của tỉnh Tây, nếu trong thời gian làm quan ở đây mà để lại tiếng thơm thì cũng không uổng chút nào.
Chỉ có điều…cái suy ngĩ tốt đẹp ấy của Lôi Trị Học đã vội tan biến mà trở lại với hiện tại. Nhưng xét cho cùng đây chưa phải thời cơ tốt cho hình ảnh của ông ta trong lúc này. Nếu không tối nay ông ta không thể theo kịp Cổ Thu Thật.
Giữa người với người điều sợ nhất đó là so sánh. So sánh khiến người ta không tự thoát ra được cái hố sâu của sự khập khiễng. Lôi Trị Học cũng ý thức được rằng mình có thế sẽ bị rơi vào hố sâu đó, nhưng chỉ có một câu có thể nói:
- Thành cũng vào, bại cũng phải vào.
Lôi Trị Học trầm ngâm, ngoảnh đầu nhìn cái vị trí mà ông và Hạ Tưởng đã tranh giành, do dự một chút, nhưng vẫn trở về với suy nghĩ ban đầu, một câu hỏi lớn đặt ra:
- Bí thư Trần nghĩ tới đại chúng?
Hạ Tưởng lúc ấy đang trong cuộc họp, tiết lộ với Lôi Trị Học tin có liên quan đến động thái mới nhất của Trần Phong – Trần Phong không những chủ động từ bỏ trận chiến mà còn trở lên lợi hại hơn, bước đầu ý đồ hướng đến toàn dân.
Lôi Trị Học lúc đó rất sợ hãi, nếu Trần Phong chỉ đơn giản là từ bỏ vị trí đó thì chẳng sao, nhưng đến chức Bí thư Tỉnh ủy anh ta cũng không cần nữa. Đằng sau nhất định có âm mưu chính trị gì đó hoặc phía sau chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì.
Trong chớp mắt Lôi Trị Học nghĩ ra thật nhiều khả năng, lúc đó chẳng còn tâm chí nào để triệu tập cuộc họp Hội Đồng bàn về vấn đề công cộng của thành phố. Chủ yếu là chuyện Hạ Tưởng lại bổ xung một số vấn đề liên quan đến tình hình trong Cục công an thành phố.
Chính vì vậy mà Lôi Trị Học mới rất rõ, không thể tiếp tục thảo luận về tình huống đột phá trong cuộc họp được, nếu làm không tốt, Hạ Tưởng sẽ ngầm có trong tay nhiều chứng cứ hơn. Như vậy nếu ông ta mà nói ra trước kế hoạch đột phá đó thì khó mà thu hồi lại được.
Hạ Tưởng tốt nhất là cứ giữ chắc cái quyền uy đang nắm trong tay thì hơn. Lôi Trị Học cũng không biết phải cảm ơn Hạ Tưởng hay oán trách vì những việc làm mà không báo trước nữa. Thảo nào Ủy Ban nhất định bảo dừng lại kế hoạch đó gấp gáp, thì ra là cố ý… - .
Sự trở lại có ý nghĩa của…., thậm chí sẽ mang lại lực sát thương nhiều hơn, nếu không có ảnh hưởng từ chuyện của Trần Phong thì Lôi Trị Học chắc chắn sẽ cân nhắc cẩn thận nguyên nhân và hậu quả cũng như khả năng gây thiệt hại, nhưng hiện tại, mọi sự chú ý của ông ta đều dồn vào Trần Phong, có những động thái bất ngờ của Trần Phong, làm ông ta tưởng chừng như nắm trong tay rồi lại một lần nữa hất đổ.
Điều mà Lôi Trị Học lo lắng nhất vẫn xảy ra, Hạ Tưởng khẽ mỉm cười gật đầu, nói hớ ra một câu:
- Sức khỏe của Bí thư Trần không được tốt lắm, vì vậy muốn được về nghỉ hưu.
Ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Bí thư Trần đề nghị Mai Thăng Bình sẽ đảm nhiệm chức Bí Thư Tỉnh Ủy
Lôi Trị Học luôn lo lắng Trần Phong sẽ dùng kế rút lui, quả nhiên không sai, Trần Phong vừa rút thì Mai Thăng Bình lên thay. Ông ta vốn nghĩ mọi sự sẽ thành công tốt đẹp nhưng đột nhiên tình thế bị lật ngược lại hoàn toàn khiến những gì ông ta vừa tính toán chắc chắn giờ trở lên thật bấp bênh.
Trực tiếp đối đầu với Trần Phong, xét cho cùng Trần Phong cũng có kinh nghiệm, lại là Bí thư Tỉnh Ủy, nên ông ta mới khuyên Hạ Tưởng bảo Trần Phong từ bỏ cuộc tranh giành chức vụ đó. Mai Thăng Bình mặc dù thân là người trong giới quý tộc giàu có, nhưng chỉ mới làm đến chức Chủ tịch Tỉnh. Từ ghế Chủ tịch Tỉnh mà muốn ngồi lên ghế Ủy viên Bộ Chính trị thì vô cùng gian nan, sau này cũng chưa nói được gì, khả năng thành công lại còn khó hơn.
Đúng, Hạ Tưởng đã cam kết, sẽ làm cho Trần Phong nhường chức, nhưng lùi một bước để tiến hai bước, để đào một cái hố to hơn, Mai Thăng Bình không ngờ mình chỉ là một công cụ!
Rõ ràng việc Trần Phong nhường chức là một việc tốt, là sự phối hợp rất ăn ý trong một vở kịch rất hay này. Chắc rằng Trần Phong đã đạt được những thứ mà anh ta muốn. Vì vậy mới chịu nhường ghế cho Mai Thăng Bình lên thay.
Mà về phần Mai Thăng Bình, sau khi ngồi vào chức vị đó, cộng thêm việc có thế lực của gia tộc, thậm chí, thậm chí…còn có khả năng Tổng Bí thư quay sang ủng hộ Mai Thăng Bình nữa, như vậy thì lực cạnh tranh của Mai Thăng Bình cũng sẽ ngày càng tăng lên. Tỷ lệ thắng của anh ta coi như rất thấp.
Chỉ sau khi Hạ Tưởng rời đi khá lâu, Lôi Trị Học mới trấn tĩnh lại được bản thân, Hạ Tưởng để lộ một thông tin kinh ngạc này, khiến người khác khó mà chấp nhận được. Ông ta cứ ngây người ra ngồi trên cái ghế đó, không ngừng suy nghĩ.
Nếu Hạ Tưởng là người khác, ông ta sẽ không quá tin tất cả những gì Hạ Tưởng nói là sự thật, mặc dù ông ta mới là Bí thư Tỉnh ủy. Chủ tịch Tỉnh biết mọi chuyện, Bí thư Tỉnh Ủy lại không biết gì điều này cho thấy vị Bí thư Tỉnh ủy này không có khả năng. Cho dù là những rắc rối nào, của Quốc gia hay của tỉnh Tây thì ông ta mới đáng là người biết đầu tiên mới đúng.
Nhưng xét thấy mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và các thế lực gia tộc rất gần gũi, hơn nữa hắn còn có một mạng lưới khổng lồ hậu thuẫn, Lôi Trị Học hoàn toàn tin vào những gì Hạ Tưởng nói là sự thật, không hề khoác lác.
Nhưng một lát sau, Lôi Trị Học bất ngờ đứng lên, châm một điếu, lấy lại tinh thần. Nhấc điện thoại lên, gọi về Bắc Kinh, vẫn không chắc chắn lắm, ông ta muốn chính tai mình nghe được mới chấp nhận.
Điện vừa tới, nghe xong tin tức của Lôi Trị Học, đầu dây bên kia thể hiện rõ sự bất ngờ:
- Sao có thế thế được? Tôi có thấy tin tức gì đâu.
Rồi tắt máy.
Vài phút sau, có cuộc gọi trở lại:
- Đúng là có chuyện này, Trị Học, phiền anh lập tức đến Bắc Kinh một chuyến!
Tâm trí của Lôi Trị Học lại trở về trạng thái nặng nề. Ngay cả người ủng hộ ông ta cũng nhận được tin tức như vậy. Nhưng nhìn lại những việc này có thể thấy, kế hoạch được bày ra khá chặt chẽ, có thể nói, đối phương muốn tình huống này phải được giải quyết triệt để.
Hạ Tưởng cố ý để lộ cho ông ta biết trước, kỳ thực muốn khẳng định không phải như ông ta nghĩ, mà là dùng kế " Điệu hổ ly sơn". Nhưng rõ ràng, Lôi Trị Học cũng đang hoang mang, làm gì còn lòng dạ mà lo lắng cho Tỉnh Tây với Tấn Dương nữa. Ngay lúc đó Trị Học đã mua vé máy bay đến Bắc Kinh.
Ở sân bay, đúng lúc chuẩn bị làm thủ tục, Lôi Trị Học lại nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn. Sở dĩ nói là bí ẩn là vì cuộc điện thoại ấy không gọi vào điện thoại của Trần Hạo ( thư ký) mà lại gọi vào điện thoai riêng của Trị Học.
Người có thể biết được số điện thoại riêng của anh ta chỉ vèn vẹn vài người, nhưng mấu chốt là, cuộc gọi đến không hiển thị số. Nếu là bình thường thì Trị Học đã không nghe máy, nhưng hôm nay anh ta thực sự rất hoang mang, không nghĩ gì nhiều liến nhấn nút nghe.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói vừa lạ lại vừa thần bí:
- Bí thư Lôi, trộm ngoài dễ đánh, cướp nhà khó phòng, cẩn thận người gần mình.
Một câu nói không đầu không đuôi, một câu ám chỉ mập mờ rồi tắt máy.
Lôi Trị Học đang như rắn mất đầu, giờ lại thêm cuộc điện thoại thần bí này nữa, làm cho ông ta không biết phải làm sao. Ông ta tắt điện thoại nhìn sang Trần Hạo rồi chợt nhớ ra Âu Khắc Nhân nói gần đây Trần Hạo có vẻ rất thân với Vương Hướng Tiền, trong lòng như có gai.
Trần Hạo theo Trị Học đã nhiều năm nay, vừa nhìn thấy nét mặt khác thường của Trị Học là trong lòng đã không yên rồi.
…
Lôi Trị Học đã bỏ dở cuộc họp khẩn cấp mà đáp máy bay về Bắc Kinh. Sau đó xảy ra chuyện gì thì không ai hay. Nhưng điều mà người ta nhớ rã nhất là Lôi Trị Học đã đi, đại cục của tỉnh Tây lại thay đổi, một lần nữa rơi vào tay Hạ Tưởng.
Bất kể sau đó xảy ra chuyện gì, đều cho ra một kết thúc giống nhau – Lôi Trị Học không đấu lại được với Hạ Tưởng! Lôi Trị Học vừa có ý định sẽ phát triển ở Tỉnh Tây này thì đã bị tê liệt bởi chuyện khác. Nói dễ nghe thì là lấy đại cục làm trọng, nói khó nghe thì là bị Hạ Tưởng làm cho chóng mặt.
Như vậy không thể nói, Chủ tịch Hạ lại có thể mượn cơ hội thoát khỏi khó khăn, và tiếp tục dựa theo con đường của hắn mà đẩy mạnh chính trị và kinh tế của tỉnh Tây được!
Đoán ra điều này, Trị Học vừa mới bước chân trước ra, chân sau còn đó, mà cục Công an thành phố đã xảy ra biến cố lớn.
Thái độ khẩn cấp của Trị Học được thể hiện rõ khi tham gia buổi họp. Rõ ràng là liên minh với Cục phó Lưu nhưng sau khi Lôi Trị Học đi thì tình trạng đột ngột thay đổi đã chứng minh Tỉnh Tây đã hoàn toàn bị Hạ Tưởng thâu tóm.
Thành Ủy Tấn Dương, sau khi Ủy ban kiểm tra Kỷ luật thành phố triệu tập một cuộc họp bí mật, quyết định ra tay hành động, Cục phó Lưu trực tiếp dẫn đầu bốn năm người, sau đó công an tỉnh và Thành ủy liên kết lại, đồng ý cho mấy chục người từ chức.
Sắc bén! Mạnh mẽ! Không nể tình!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, từ các cấp ở trên, rất ít người nhìn thấy khí thế ra quân mạnh mẽ đến thế. Hơn nữa là chủ động không cho đối thủ có lối thoát, chính là rõ ràng thông báo cho những kẻ chống đối Hạ Tưởng biết, hoặc là nhượng bộ, hoặc là bị hất đổ.
Theo đó, chính quyền Tỉnh không hề quan tâm tới sự phản đối quyết liệt của mạng điện quốc gia. Triệu tập ngay cuộc họp cấp cao đầu tiên ở Tỉnh Tây.
Tình hình ở Tỉnh Tây đã giương cung bạt kiếm…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...