Quan Thần

Hạ Tưởng vô cùng chật vật trốn ra khỏi phòng làm việc của Tào Vĩnh Quốc, tim đập thình thịch không ngừng. Tào bá bá quá lợi hại, mắt sáng như đuốc, rõ ràng là nhắc nhở mình không được tiếp xúc quá gần với Liên Nhược Hạm.

Nghĩ theo một góc độ khác, cô bé Lê thật là hạnh phúc, có một người cha tốt như vậy.

Hạ Tưởng còn không quên âm thầm phản bác Tào bá bá: Ai bảo Liên Nhược Hạm thanh cao nhưng lạnh lùng? Đó là đối với người ngoài, hiện tại đối với hắn, cô thật sự rất yêu hắn, cũng thật sự muốn dụ dỗ hắn.

Trở lại phòng làm việc, Hạ Tưởng vội vàng gọi điện thoại cho Tôn Hiện Vĩ, nói cho y biết việc đã thành, bảo y trực tiếp liên lạc với thư ký Cổ Tú Văn của Tào Vĩnh Quốc để thảo luận chi tiết vấn đề. Tôn Hiện Vĩ không thể tin nổi lớn tiếng nói:

- Ông em Hạ, tuy rằng chúng ta rất thân nhưng nếu chú lừa tôi chuyện này, tôi sẽ không để chú yên đâu.

Hạ Tưởng vui vẻ:

- Từ khi chúng ta quen nhau tới nay, em đã lừa dối anh lần nào chưa?

Lúc này Tôn Hiện Vĩ mới tin:

- Đúng là không có. Chủ yếu là tôi quá kích động. Tốt lắm, để tôi gọi điện thoại. Ông em, tôi nợ chú một nhân tình rất lớn.

Không lâu sau, Liên Nhược Hạm lại xuất hiện trong phòng làm việc:

- Chủ nhiệm Hạ, cảm tạ anh đã nói tốt về Tập đoàn Viễn Cảnh chúng tôi trước mặt Thị trưởng Trần. Tôi nay Cao lão muốn mời anh ăn cơm, không biết có được hân hạnh đón tiếp hay không?

Vừa bị Tào Vĩnh Quốc điểm một chút, Hạ Tưởng sao còn dám đến gần Liên Nhược Hạm nữa chứ? Mặc dù ở trước mặt đám người Ngô Cảng Đắc, Liên Nhược Hạm giả vờ trông rất thật nhưng hắn vẫn khoát tay nói:

- Tổng giám đốc Liên khách khí rồi. Vốn là Tập đoàn Viễn Cảnh làm việc rất khá, đã làm ra chuyện tốt cho nhân dân thành phố Yến, tôi cũng chính là người được lợi. Còn cơm thì không ăn được rồi, tối nay tôi còn có việc.

Liên Nhược Hạm cũng không miễn cưỡng, cáo từ mà đi. Đi không lâu sau, cô gửi lại một tin nhắn: "Biệt thự giữa hồ ở công viên Rừng Rậm đặt tên là gì? Đặt tên là An Hạ Cư có được không?

Hạ Tưởng run cả tay, suýt nữa làm rơi di động xuống đất, vội vàng nhắn tin trở về: "Em đừng đùa, cứ gọi là Hồ Tâm Cư (nhà giữa hồ) là tốt nhất"

Liên Nhược Hạm chỉ nhắn trở về một chữ: "Tục!"

Một lát sau, cô lại nhắn một tin nữa: "Em quyết định rồi, đặt tên là Liên Viện. Ngày mai sẽ khởi công luôn, mùa xuân tới là có thể vào ở!"

Hạ Tưởng đang bận rộn xem tài liệu về thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã, không rảnh nhắn tin lại cho co, không ngờ chỉ một lát sau lại thêm một tin nhắn nữa: "Đừng lo lắng, em sẽ giữ lại cho anh một căn phòng hướng về phía mặt trời. Em sẽ tự mình trang trí!"

Hạ Tưởng hoàn toàn không nói gì.

Hai ngày sau, trong lễ khánh thành chợ bán sỉ rau quả tại phố Thập Lý, thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực Tào Vĩnh Quốc tham dự nghi thức và phát biểu nói chuyện. Cùng đi có Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Trịnh Quan Quần. Rất không may, Hạ Tưởng bị sắp xếp ngồi ở phía ngoài, không hề xuất hiện chút nào trên TV.

Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không quan tâm tới việc này. Hắn xử lý công việc xong liền đi theo Tào Vĩnh Quốc vào trong phòng hội nghị do Tôn Hiện Vĩ đã bố trí sẵn, gặp mặt với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Tiến Giang.

Phương Tiến Giang này hình thức không đẹp, là điển hình của người phía nam, ăn mặc cũng rất bình thường, tuy nhiên vẻ mặt khá trang nghiêm, ánh mắt hơi lạnh, thần thái có vẻ ngạo mạn. Cho dù là khi bắt tay với Tào Vĩnh Quốc cũng không khiến người ta cảm nhận được sự chân thành nào. Tào Vĩnh Quốc cũng không thèm để ý, khách sáo chào hỏi Phương Tiến Giang vài câu.

Mặc dù Phương Tiến Giang không cười nhưng vẫn tỏ vẻ nhiệt tình đối với Tào Vĩnh Quốc. Tuy nhiên có thể là do ông ta đã công tác nhiều năm ở ban Tổ chức cán bộ nên lời nói và cử chỉ vẫn vô tình toát ra một tia cao cao tại thượng. Tào Vĩnh Quốc đã lăn lộn nhiều năm trong quan trường, cũng biết rõ rằng từ xưa tới giờ người của ban Tổ chức cán bộ luôn có thói quen mắt cao hơn trán, hơn nữa Phương Tiến Giang lại là ủy viên thường vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ, có thể nói là quyền cao chức trọng. Bởi vậy ông vẫn duy trì sự khách khí, đồng thời tỏ vẻ kính trọng một cách thích hợp đối với Phương Tiến Giang khiến Phương Tiến Giang rất hài lòng.

Hạ Tưởng không đến mức không biết xấu hổ tiếp cận vào hai người. Cấp bậc của hắn rất thấp, tạm thời chưa thể lọt được vào mắt Phương Tiến Giang. Tôn Hiện Vĩ tới sát cạnh hắn nói nhỏ:

- Trưởng ban Phương mặt lạnh tâm nóng, đã làm ở ban Tổ chức cán bộ thời gian rất lâu nên có vẻ mặt như vậy đã thành thói quen, không dễ bỏ được. Lúc sau nhớ nói với Phó thị trưởng Tào một tiếng, nói ông ấy đừng quá để ý, kỳ thật Trưởng ban Phương đối nhân xử thế không tồi.

Hạ Tưởng cười cười:


- Anh tưởng tôi nông cạn vậy sao? Anh nghĩ Phó thị trưởng Tào đơn giản vậy sao? Được rồi, đừng quan tâm vớ vẩn nữa, nói đại kế kinh doanh rau quả của anh đi.

- Tôi muốn mời một nhân viên quản lý, giúp tôi quản lý chợ kinh doanh rau quả phố Thập Lý. Ý tưởng kinh doanh cụ thể giao cho người đó thực hiện, mục tiêu chủ yếu của tôi là bất động sản.

Tôn Hiện Vĩ vừa nói vừa kéo Hạ Tưởng đi về phía trước.

Bình thường thì chợ bán sỉ sẽ có hai tổ chức quản lý. Một là Ban quản lý do chính phủ tổ chức, phụ trách quản lý hành chính, công thương, thuế vụ, v... trong chợ; hai là văn phòng quản lý do nhà đầu tư khai phá tổ chức, đại biểu cho ích lợi của nhà đầu tư khai phá, chủ yếu là phụ trách quản lý phương diện kinh doanh. Nhân viên quản lý mà Tôn Hiện Vĩ nói ở đây đương nhiên là nhân tài về phương diện kinh doanh.

Hạ Tưởng không rõ vì sao Tôn Hiện Vĩ muốn kéo mình đi, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe Phương Tiến Giang nói:

- Tiểu Tôn thế nào?

Hạ Tưởng hiểu, Tôn Hiện Vĩ rất biết làm việc, đây là muốn giới thiệu mình với Trưởng ban Phương.

- Trưởng ban Phương, đây là Hạ Tưởng, là bạn tốt của tôi.

Tôn Hiện Vĩ không nói chức vụ của Hạ Tưởng mà chỉ nói tới quan hệ cá nhân của mình, hiển nhiên là muốn Hạ Tưởng và Trưởng ban Phương gặp mặt với quan hệ cá nhân.

- Hạ Tưởng, tôi đã nghe thấy tên của cậu. Từ sau khi tới thành phố Yến, cậu đã làm ra không ít việc kinh người. Quả nhiên là thanh niên, ý tưởng rất tiến bộ, cũng rất nhiệt tình.

Phương Tiến Giang giơ tay ra bắt tay với Hạ Tưởng, lời nói khá thân thiện nhưng trên mặt lại không hề có vẻ tươi cười.

Hạ Tưởng vội vàng tiến về phía trước, giơ hai tay nắm lấy tay Phương Tiến Giang:

- Trưởng ban Phương quá khen, tôi chỉ làm một chút việc trong phạm vi chức trách của mình mà thôi, đâu đáng để Trưởng ban Phương khen chứ.

Phương Tiến Giang nhìn Hạ Tưởng vài lần với ánh mắt phức tạp, bỗng nhiên quay sang hỏi Tôn Hiện Vĩ:

- Tiểu Tôn, công tác thu hút đầu tư của chợ tiến triển thế nào rồi?

- Coi như không tồi, trước mắt đã có mấy nhà bán sỉ gia nhập, còn có hơn mười nhà nữa cũng tỏ vẻ rất hứng thú. Nếu ước tính lạc quan, có lẽ trong vòng ba tháng, có thể bán được một nửa số nhu cầu của nhân dân bên tây cầu, sau nửa năm có thể có doanh thu.

Tôn Hiện Vĩ tràn đầy tin tưởng đối với thị trường của phố Thập Lý.

- Tôi giới thiệu cho anh một nhà bán sỉ lớn cho anh nhé. Cô ấy mà đến, ít nhất có thể mang tới một phần tư hoặc một phần năm nhu cầu của toàn bộ thành phố Yến. Anh nói trong vòng ba tháng đạt được một nửa nhu cầu vẫn là quá bảo thủ. Tôi phỏng chừng, sau nửa năm, anh có thể chiếm hai phần ba thị trường của thành phố Yến. Còn nữa, đừng chỉ tập trung ánh mắt trong thành phố Yến, phải mở mang ra tới toàn bộ tỉnh Yến. Ít nhất trong vòng nửa năm, mở thêm chợ ở thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, không phải là vấn đề lớn.

Hạ Tưởng không mất thời cơ cho Tôn Hiện Vĩ một liều thuốc trợ tim.

Đương nhiên, đây cũng là nói cho Phương Tiến Giang nghe.

Quả nhiên Phương Tiến Giang cảm thấy rất hứng thú, trực tiếp hỏi:

- Tiểu Hạ có căn cứ gì không, hay chỉ là phỏng đoán.

Người ta vẫn nói "quan tâm sẽ bị loạn". Dù là người ngồi ở vị trí cao cũng có nhược điểm, vẫn có những việc không yên lòng nếu liên quan đến bản thân mình. Tuy Hạ Tưởng vẫn không hỏi Tôn Hiện Vĩ rốt cục y có quan hệ hợp tác như thế nào đối với Phương Tiến Giang, nhưng từ thái độ thân thiết của Phương Tiến Giang có thể thấy, sự hợp tác giữa Tôn Hiện Vĩ và Phương Tiến Giang còn sâu sắc hơn cả tưởng tượng ban đầu của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng hoàn toàn căn cứ theo phân tích thị trường của Tiếu Giai để đưa ra kết luận, dù không dám nói trăm phần trăm chính xác nhưng ít nhất cũng dám nắm chắc tới 80%. Sự phân tích chính xác và nắm chắc đối với thị trường của Tiếu Giai khiến ngay cả Hạ Tưởng cũng phải bội phục. Hơn nữa căn cứ theo tình hình kinh doanh hiện tại của Tiếu Giai, thị trường ở phố Thập Lý chẳng những sẽ chiếm hơn một nửa nhu cầu của thành phố Yến mà không bao lâu nữa, toàn bộ chợ sẽ kín hết chỗ.

Nhân tố mấu chốt nhất là nhân khẩu của thành phố Yến càng ngày càng tăng.

Vào năm 98, thành phố Yến có một triệu năm trăm ngàn nhân khẩu, tới năm 99 đã lên đến gần hai triệu. Hơn nữa căn cứ theo tốc độ cải tạo thôn nội đô cũng như tốc độ xây dựng vô số khu đô thị mới, không bao lâu nữa, dân số nội thành sẽ vượt quá ba triệu. Nói như vậy, mỗi khu đô thị mới sẽ cần một chợ mới, bởi vậy có thể tính được, nhân khẩu càng nhiều, nhu cầu ăn uống càng lúc càng lớn.


Hạ Tưởng biết Phương Tiến Giang và Tôn Hiện Vĩ đều là người thông minh, không cần hắn giải thích quá nhiều, liền trực tiếp đi vào vấn đề trọng điểm:

- Tốc độ xây dựng các khu đô thị mới ở thành phố Yến là không thể tưởng tượng được, tốc độ tăng trưởng nhân khẩu cũng nhanh hơn rất nhiều so với trước. Mọi người đều phải ăn cơm mà.

Phương Tiến Giang cuối cùng mới nở một nụ cười vui mừng:

- Tiểu Tôn, hiện tại tôi tin tưởng lời cậu nói. Tiểu Hạ có ý nghĩ kinh tế hơn rất nhiều cán bộ khác. Thế này đi, Tiểu Cách vừa mới tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, nó cũng không muốn quay về phía nam, cũng đã được phân tới Ủy ban nhân dân thành phố công tác. Tôi cho nó theo cậu học hỏi một chút, thế nào?

Tôn Hiện Vĩ vội giải thích:

- Phương Cách, con trai của Trưởng ban Phương, sinh viên Đại học Bắc Kinh mới tốt nghiệp. Lúc nào có thời gian ngồi với nhau làm quen một chút.

Có thể tiếp cận con trai của Trưởng ban Phương, chẳng khác nào thành lập quan hệ cá nhân với Trưởng ban Phương, Hạ Tưởng đang cầu còn không được, lập tức đồng ý ngay. Phương Tiến Giang không nói gì nữa, quay người đi xã giao với người khác. - .

Tôn Hiện Vĩ đúng là một người làm việc nhanh nhẹn, đến trưa y bố trí, Trưởng ban Phương là một người từ trước đến giờ rất ít khi ra ngoài ăn nhưng hôm nay lại phá lệ đồng ý ở lại ăn cơm, hơn nữa còn cùng vào phòng với Tào Vĩnh Quốc. Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ ăn ở phòng bên cạnh. Tôn Hiện Vĩ chạy ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, sau đó trở lại, cười thần bí nói:

- Đến ngay bây giờ.

Quả nhiên rất nhanh có một người trẻ tuổi đi vào phòng. Da gã khá trắng, đeo kính cận, dáng người trung bình, hơi gầy, tuy nhiên nhìn qua có vẻ khỏe mạnh, chỉ có điều vẻ mặt có chút kiêu ngạo.

Tôn Hiện Vĩ giới thiệu với Hạ Tưởng:

- Phương Cách, sinh viên Đại học Bắc Kinh mới tốt nghiệp năm nay, hiện tại công tác ở phòng Tổng hợp của Ủy ban nhân dân thành phố.

Hạ Tưởng đứng dậy đón chào:

- Hạ Tưởng, rất vui làm quen với cậu.

Phương Cách thản nhiên gật gật đầu:

- Tôi đã nghe nói về anh. Tôn ca cũng nói anh khá có bản lĩnh. Ngay cả ba tôi cũng nói anh rất tinh mắt. Là thật hay giả thì hiện tại không nói, tuy nhiên nhìn anh khá trẻ vậy mà đã là cấp trưởng phòng, rất giỏi. Tôi ít hơn anh hai tuổi, vẫn còn chưa có cấp bậc gì.

Trong mắt gã toát ra ý nghi ngờ, nói với vẻ hơi cả vú lấp miệng em:

- Đúng rồi, khi tài liệu của anh báo cáo lên Ban Tổ chức cán bộ, vốn đề bạt cán bộ cấp phòng còn không đáng để ba tôi xem, không ngờ ông ấy cũng xuất phát từ tâm lý quý trọng người tài nên mới hỏi một chút. Anh có biết chuyện này không?

Trong mắt người thông minh thì việc này chỉ cần biết rõ ràng trong lòng là được, không cần nói ra, chỉ cần nói hời hợt rằng Trưởng ban Phương nói chuyện là được, nếu nói cụ thể ra lại trở thành tục.

Hạ Tưởng không hài lòng lắm với sự cao ngạo tuổi trẻ của Phương Cách. Tuy Phương Cách có tư cách để cao ngạo, tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, có một ông bố làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng người ở trong quan trường, khởi điểm của một người học Đại học Bắc Kinh và một Đại học hạng ba đều là hoàn toàn giống nhau.

Làm quan như làm người, ảnh hưởng của bằng đại học hàng hiệu đối với tiền đồ là cực kỳ nhỏ bé.

Hạ Tưởng cũng gật đầu đáp:

- Biết, có nghe nói. Phương Cách, cậu học chuyên ngành gì?

Hắn trực tiếp dời đề tài đi, chính là không muốn tranh luận những việc vô bổ với Phương Cách.


Phương Cách dù cao ngạo nhưng vẫn khá thức thời, cũng không tiếp tục lằng nhằng với đề tài này. Gã chỉ là muốn nhắc nhở Hạ Tưởng, đừng có coi thường gã, liền đáp:

- Trung văn.

- Trung văn, sao không vào phòng Thư ký lại vào phòng Tổng hợp?

Hạ Tưởng cười cười, nghĩ thầm rằng Phương Cách có sự cao ngạo của con nhà quan lớn nhưng cũng biết tiến thoái.

- Đều là ý tứ của ba tôi. Ông ấy nói để ông ấy bố trí tiền đồ cho tôi. Kỳ thật vốn ý tôi là không thích vào cơ quan nhà nước mà tôi thích làm kinh doanh hơn.

Phương Cách tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ, cười cười ngồi giữa Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ.

- Thật ra quan trường và thương trường là giống nhau, không khác nhau mấy. Mặc kệ ở đâu, đều là người có năng lực mới lên cao được. Tuy nhiên Phương Cách, nếu cậu muốn làm kinh doanh, vậy nói xem cậu muốn làm ở lĩnh vực nào?

Hạ Tưởng cố thử gã.

- Tôi muốn làm sự nghiệp văn hóa. Dù sao tôi cũng là tốt nghiệp hệ Trung văn, có thể làm một ít công tác phương diện sách báo, hoặc mở một công ty quảng cáo, hẳn cũng có thể kiếm được một chút.

Hạ Tưởng không nói gì nữa. Thanh niên mới vào đời đều rất nhiệt huyết nhưng cũng lạc quan mù quáng, cho rằng đường đi nằm ngay dưới chân mình, tiền đồ là ở trên tay mình. Kỳ thật hoàn toàn không phải. Muốn trưởng thành cần phải trả giá, muốn chín chắn cũng phải có sự từng trải, không vội, dần dần sẽ tới. Rồi có một ngày Phương Cách sẽ tỉnh ra.

Hôm sau Hạ Tưởng nhận được một tin giật mình, Phương Cách tạm thời điều tới văn phòng tổ cải tạo, chỉ định làm trợ lý cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng biết có lẽ đây là kết quả của cuộc thảo luận hôm qua giữa Trưởng ban Phương và Tào Vĩnh Quốc. Hắn cũng không khách khí, trực tiếp bố trí công tác cho Phương Cách:

- Tiểu Phương, trước hết cậu cứ làm quen một chút với công tác của văn phòng. Đầu tiên đi theo Phó chủ nhiệm Khúc một thời gian, chờ sau khi quen việc sẽ làm trợ lý cho tôi, được không?

Ý của Hạ Tưởng là: Nếu cậu đã tới văn phòng tổ cải tạo, vậy cần phải vùi đầu vào làm việc, phải quên đi thân phận công tử của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy đi.

Phương Cách kiêu ngạo nhưng cũng có sự cứng cỏi nhất định:

- Tôi ứng phó được. Chủ nhiệm Hạ cứ bố trí việc cho tôi, nặng nhọc mức nào cũng được, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Nói là vậy nhưng Hạ Tưởng sẽ không khờ dại tới mức cho rằng Phương Cách muốn tới đây để chịu khổ. Phương Cách tới đây là để rèn luyện, vừa để rèn giũa tính tình, có thể giao việc nhưng không thể quá mức mệt nhọc hoặc nhàn nhã. Kỳ thật để bố trí tốt cho gã, làm sao để cả gã và Trưởng ban Phương đều không nói được gì, chính là một việc rất hao tâm tổn trí.

Cùng với trận tuyết đầu tiên của mùa đông thành phố Yến, rốt cục Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Yến cũng sát nhập địa điểm làm việc xong.

Thật ra Hạ Tưởng cũng chẳng có việc gì trong chuyện này, bởi vì tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố có 18 tầng, Ủy ban nhân dân chỉ chiếm 7 tầng, từ tầng 7 trở lên vẫn để đó không dùng. Sau khi tới đây, người của Thành ủy liền chiếm 3 tầng từ tầng 7 trở lên. Hoạt động chuyển nhà khá náo nhiệt, dù sao cũng tăng thêm không ít người.

Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc đứng bên cửa sổ chỉ trỏ, nói ai là ai, người kia là người nào, có đôi khi còn không đồng ý, cãi nhau xem ai đúng ai sai, không ai chịu ai. Hạ Tưởng ở một bên nghe vậy chỉ cười không nói gì. Hắn vẫn ngồi trầm ổn bất động, dường như không hề quan tâm tới việc trước tiên tới làm quen một chút với các lãnh đạo Thành ủy.

Phương Cách có chút kinh ngạc hỏi:

- Chủ nhiệm Hạ, sao không tới xem một chút?

Hạ Tưởng đặt bút xuống, khẽ dụi mắt nói:

- Tôi cũng muốn xem nhưng nghĩ lại, dù sao về sau ngẩng mặt hay cúi đầu cũng đều thấy, chắc chắn là sẽ gặp nhau, dù không muốn gặp cũng phải gặp, nên thôi.

Phương Cách vui vẻ nói:

- Nghe cũng có vẻ có lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì dường như chẳng nói gì.

Hạ Tưởng cười cười không giải thích. Hắn có cảm giác, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sát nhập địa điểm làm việc sẽ mang tới ảnh hưởng bất lợi đối với tổ cải tạo.

Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, đã thấy có người vội vã gõ cửa tiến vào:

- Là văn phòng tổ cải tạo phải không? Ai là Chủ nhiệm Hạ? Tôi là Chu Minh Hoành ở Thành ủy, nghe nói tổ cải tạo các anh đông người, tới bố trí vài người giúp chúng tôi mang ít đồ nhé.

Chu Minh Hoành là ai thì Hạ Tưởng không biết nhưng nhìn dáng vẻ rất vội vã của y, Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều, liền đáp:


- Tôi là Hạ Tưởng. Tiểu Phương, Tiểu Chung, gọi thêm năm, sáu người nữa cùng đi giúp các đồng chí Thành ủy mang đồ.

Suy nghĩ một chút, hắn không quá yên tâm liền nói tiếp:

- Nhanh lên chút, tôi cũng đi.

Phương Cách vốn không vui khi Hạ Tưởng bố trí mình đi mang vác nhưng vừa nghe thấy Hạ Tưởng cũng tự mình làm thì trong lòng lại cảm thấy cân bằng rất nhiều, xắn tay áo lên, nói:

- Không thành vấn đề, chỉ cần Chủ nhiệm Hạ có thể mang được gì thì tôi cũng sẽ làm được.

Chung Nghĩa Bình vừa nghe thấy Hạ Tưởng còn nhớ tới mình, vốn y còn nghĩ sau khi Phương Cách tới đây thì Hạ Tưởng sẽ lờ mình đi, không ngờ Chủ nhiệm Hạ vẫn giống như trước, lập tức rất nhiệt tình vọt tới:

- Đi, để tôi so với Tiểu Phương một lần, xem là người phía nam các cậu khỏe hay là người phương bắc chúng tôi khỏe.

Phương Cách biết Chung Nghĩa Bình cũng là sinh viên đại học hàng hiệu, tuy nhiên thân phận của mình tốt hơn của gã, bởi vậy trong thâm tâm vẫn thầm coi thường, liền bĩu môi nói:

- So sức khỏe á? Tục tằn!

Chung Nghĩa Bình chỉ nghĩ Phương Cách là tốt nghiệp đại học bình thường, nhưng lại có cơ hội xuất hiện trước mặt Hạ Tưởng nhiều hơn mình, cho nên khá bất mãn, vừa nghe y nói vậy liền nói:

- Có sức khỏe mà bắt nạt người thì goi là tục tằn. Có sức khỏe mà làm nhiều việc gọi là cống hiến, hiểu không? Hơn nữa, cậu cũng là sinh viên hàng hiệu, đã học lịch sử Trung Quốc chưa? Lịch sử đều là người phương bắc thống nhất Trung Quốc từ bắc tới nam. Người phía nam yếu ớt, không biết đánh nhau, đây là chuyện thật 100%.

Phương Cách tức giận:

- Nói hươu nói vượn.

- Đừng nóng, đừng giận. Có lý không phải vì to mồm. Nếu không, chúng ta đấu sức, tục tằn một phen?

Từ khi đi theo Hạ Tưởng tới nay, Chung Nghĩa Bình ăn nói tiến bộ rất nhiều, chỉ vài câu đã chọc cho Phương Cách bốc lửa.

- So thì so, ai sợ ông? Tục tằn thì tục tằn. Đấu xem ai khỏe hơn!

Phương Cách bị lừa.

Khi thấy Phương Cách và Chung Nghĩa Bình cố gắng nâng một cái bàn lớn, mệt toát mồ hôi đầm đìa, Hạ Tưởng không khỏi mỉm cười. Chung Nghĩa Bình đã kích động được tâm huyết của Phương Cách, rốt cục vẫn là thanh niên, dễ bị kích động.

Hạ Tưởng liền tới đỡ cùng, nói với hai người:

- Làm việc ra sức là chuyện tốt, nhưng phải biết kiềm chế. Còn nữa, hai người đừng có phí sức vô ích, phải so xem ai làm ra nhiều thành tích công tác hơn mới là quan trọng.

Hai người đang ra sức bê bàn, có Hạ Tưởng vào đỡ liền cảm giác thoải mái lên rất nhiều, tuy nhiên cũng vẫn không ai chịu phục ai. Chung Nghĩa Bình lau mồ hôi, nói:

- Chủ nhiệm Hạ, Phương Cách là người phía nam. Người phía nam khá láu cá, thích làm việc nhàn nhã. Tôi phải theo dõi cậu ta.

Phương Cách giận dữ:

- Người phương bắc cũng không ít kẻ lười, sao ông lại nói lung tung vậy? Lười hay không lười thì phương bắc hay phương nam ở đâu chẳng có?

- Đương nhiên là có. Ai chẳng biết đàn ông Thành Đô đều lười, uống trà uống nước nửa ngày, chẳng có bất cứ hoạt động nào khác.

- Tôi cũng không phải người Tứ Xuyên, đừng lấy cái lười của họ để áp vào tôi.

- Được rồi, được rồi.

Hạ Tưởng cười ngăn không cho hai người tiếp tục tranh cãi:

- Đừng để cho người của Thành ủy thấy người của chúng ta bất hòa. Để họ thấy lại cười cho sẽ không tốt, đúng không nào? Hai người các cậu cứ làm việc cho tốt, sau khi làm xong, tôi sẽ làm trọng tài.

Hai người vừa nghe liền ra sức mười phần, không cho Hạ Tưởng giúp, đưa cái bàn vào trong thang máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui