Địch Quốc Công mất tích suốt hơn một tháng!
Địch Quốc Công mất tích, vừa bắt đầu quả thực dẫn đến sóng gió to lớn, nhưng dần về sau không ai đề cập đến, dường như Tỉnh ủy và Thành ủy đều cố ý áp chế tin tức, đến Ủy ban Kỷ Luật thành phố và Cục công an thành phố đều muốn đem vụ án Địch Quốc Công xếp vào vụ án cơ mật, không hề công bố bất luận tin tức ra ngoài. Đối với bên trong, cũng yêu cầu không được bất kỳ ai đề cập đến chuyện này.
Trải qua nỗ lực không ngừng, vụ án Địch Quốc Công mất tích bị phong tỏa tin tức thành công, thanh âm đàm luận càng ngày càng yếu. Đến hôm nay, bởi vì xung đột giữa mạng lưới điện quốc gia và điện địa nhiệt tỉnh Tây đã bay lên thành sự kiên tin tức thứ nhất, lại thêm lúc trước Tiêu Lôi sa lưới và phù chính của Cừu Đường, trên cơ bản dưới vô số tin tức dồn dập nổi lên mạnh mẽ, việc Địch Quốc Công mất tích, gần như là hoàn toàn bị người ta quên đi ở một góc nào đó.
Chính trị thì là như thế, xoay người thì sẽ bị người ta quên đi. Giới giải trí cũng như thế, sau khi hết hơi, ai còn nhớ đến hào quang tỏa ra bốn phía của năm đó.
Đến Giang Cương cũng gần như đem Địch Quốc Công ném ra sau đầu, gã lại không biết Địch Quốc Công bị An ninh Quốc gia khống chế, chỉ bởi vì Địch Quốc Công đã tháo chạy thành công ra nước ngoài, sau khi thay tên đổi họ đang hưởng không khí tự do thì bất thình lình, không ngờ biết được Địch Quốc Công có tin tức, khiến Giang Cương khiếp sợ không biết gì.
Giang Cương không dốt, rất hiểu rõ Địch Quốc Công sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, lại xuất hiện vào lúc khẩn cấp này, nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì!
- Có tin nói, Địch Quốc Công bị An ninh Quốc gia bắt đi rồi, sắp tới sẽ bị áp tải về Tấn Dương, chuyện Địch Quốc Công cũng có thể sẽ công khai toàn bộ.
Giọng điệu quá quen thuộc trong điện thoại truyền đến Giang Cương, chính là nội ứng của gã ở Tỉnh ủy:
- Việc Địch Quốc Công một khi công khai, có khả năng liên lụy rất nhiều người… Nếu dự tính được, phỏng đoán Địch Quốc Công xuất hiện bây giờ, có thể dẫn đến một loạt rung chuyển….
Không cần đối phương giải thích Giang Cương cũng đoán ra Địch Quốc Công hiện thân lúc này chắc chắn có nguyên nhân, gã vô cùng nôn nóng liền đặt điện thoại xuống đi tới đi lui trong phòng, vẫn còn lý do không rõ ràng, đột nhiên, điện thoại lại vang lên.
Giang Cương vô cùng không kiên nhẫn liền nghe điện thoại:
- Có chuyện gì?
- Tổng giám đốc Giang không hay rồi, có rất nhiều cảnh sát đang tiến vào, bắt đi mười mấy người bảo an…..
Là phó tổng mỏ than An Đạt gọi điện đến, cái gọi là bảo an, chính là những vệ sĩ tư nhân của Giang Cương.
- Sao lại thế?
Giang Cương vội vàng hỏi.
- Tôi cũng không rõ, đối phương một đoàn người xông vào, không hỏi rõ trắng đen, cũng không nói đạo lý, xông lên bắt người. Có người phải kháng liền bị cảnh sát đánh ngã, giống như thổ phỉ vậy.
Phó tổng thở hồng hộc nói, hiển nhiên sợ tới mức không nhẹ rồi.
- Tôi lập tức qua đó.
Giang Cương dập điện thoại, cũng không quan tâm cân nhắc bố cục thế nào với Hạ Tưởng, vội vã chạy đến tổng bộ mỏ than An Đạt.
Sau khi Hạ Tưởng đảm nhận Chủ tịch tỉnh, rất ít khi tự mình đến sân bay đón người, cho dù là Nghiêm Tiểu Thì và Quý Như Lan lần trước đến Tấn Dương hắn cũng không tự mình xuất hiện. Nhưng hôm nay hắn lại quang minh chính đại đến sân bay đón người, lại còn dùng xe chuyên dụng của Tỉnh ủy.
Bởi vì người hắn đón là Tào Thù Lê, là phu nhân Chủ tịch tỉnh chính quy.
Tào Thù Lê có khoảng thời gian không bên cạnh Hạ Tưởng, làm phụ nữ, nhất là phụ nữ như cô giúp chồng dạy con, không ở cùng chồng quả thật là một loại tội lỗi.
Tuy nhiên cũng là giai đoạn bây giờ Hạ Đông vô cùng quyến luyến mẹ, muốn quấn quít bên Tào Thù Lê, Tào Thù Lê lo nhỏ không quản được lớn, Hạ Tưởng chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, vì Hạ Đông mà nhượng bộ cho dù hắn là Chủ tịch tỉnh, nhưng Chủ tịch cũng phải nhường công tử Chủ tịch tỉnh.
Hạ Đông sợ rằng cũng là công tử Chủ tịch tỉnh trẻ nhất trong nước.
Hạ Tưởng cho dù cũng muốn để Tào Thù Lê ở bên cạnh, Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi không có phụ nữ bên cạnh sẽ bị người có ý để ý, tính toán trong lòng, rất dễ dàng bị người dựa vào các loại lý do cài phụ nữ bên cạnh, nhưng chuyện trưởng thành của con trai là chuyện lớn, Hạ Đông bây giờ đúng là đang kỳ phản nghịch, để Tào Thù Lê bên cạnh dẫn dắt cậu trải qua thời kỳ phản nghịch đầu tiên của giai đoạn trưởng thành, có ích nhỏ đối với sự trưởng thành sau này của cậu.
Khi đón Tào Thù Lê, Hạ Tưởng không khỏi có chút cảm thán muôn vàn.
Tào Thù Lê lạnh nhạt như hoa, một bộ váy dài, duyên dáng yêu kiều, giống như lần đầu gặp gỡ năm đó. Mười hai năm gào thét mà qua, so với sự ngây ngô và rực rỡ năm đó, đã làm mẹ làm vợ rồi, dung nhan không thay đổi, nụ cười vẫn như trước, vẫn duy trì nụ cười từng có…. Trong lòng bình thản, Tào Thù Lê thích ứng với mọi hoàn cảnh, là một người không hiện lên năm tháng phong sương nhất trong số những người phụ nữ của Hạ Tưởng.
Tâm tính quyết định tướng mạo, cùng từ tâm mà ra, quả nhiên không sai.
- Đến rồi!
- Đến rồi….
Đơn giản một hỏi một trả lời, chỉ là giữa những người quen thân nhất mới có thể nói ra người lời nhảm nhí thân thiết nhất cũng là lời vô dụng vô nghĩa nhất, bởi vì vô dụng, mới hiển thị thân mật khăng khít.
Đường Thiên Vân đi lên trước xách hành lý, Hạ Tưởng lại tự mình thay Tào Thù Lê xách hành lý, cười nói:
- Để tôi.
Đường Thiên Vân cười cười, hâm mộ nhìn Hạ Tưởng và Tào Thù Lê, trong mắt hiện lên sự rực rỡ khác thường. Gã biết tình yêu giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê một hai phần, hâm mộ không ngừng đối với tình cảm giữa hai người mười năm như một ngày.
Trên vị trí Chủ tịch tỉnh, người tuổi trẻ như Hạ Tưởng ít ỏi không có mấy, tình cảm vợ chồng nồng thắm như Hạ Tưởng, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đón Tào Thù Lê, Hạ Tưởng nói với nhân viên cảnh vệ:
- Tôi có một thỉnh cầu, hy vọng các anh đồng ý tôi hôm nay tự lái xe.
Nhà nước mới ra một quy định, quan viên cấp bậc Thứ trưởng trở lên không được tự mình lái xe, mấy người cảnh vệ của Hạ Tưởng đều có kinh nghiệm chiến đấu sóng gió với Hạ Tưởng, đối với an nguy của Hạ Tưởng có thể nói còn nặng hơn so với sinh mệnh bản thân, bây giờ Hạ Tưởng cũng không thể đơn giản tự mình lái xe, nhưng hôm nay, hắn muốn phá lệ rồi.
Tào Thù Lê nói:
- Anh đừng làm khó người khác…
Tống Lập và Lư Nghĩa liếc mắt nhìn nhau, Hạ Tưởng nói khéo léo, không phải là giọng điệu ra lệnh, mà là giọng điệu nửa là đùa nửa là thỉnh cầu thật lòng, khiến bọn họ khó lòng tự chối, đành phải đồng ý.
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Mời lên xe.
Tào Thù Lê ngoài miệng không nói, trong lòng lại vô cùng hạnh phúc. Hạ Tưởng chỉ vì mình cô mà phá lệ tự mình lái xe, quả thật là vịnh hạnh lớn nhất của người thân là phụ nữ. Cô liền ngẩng đầu bước lên, việc nhân nghĩa không nhường do Hạ Tưởng vì cô mà mở cửa xe, thản nhiên ngồi vào trong xe.
Ô tô khởi động trong nháy mắt, vẻ mặt lúng túng của Tào Thù Lê mới hóa thành ý cười nồng thắm, thảnh nhiên cười với Hạ Tưởng:
- Coi như trong lòng anh còn có em.
Hạ Tương lấy tay chỉ vào ngực:
- Mười mấy năm nay, em vẫn luôn ở trong này, chưa từng rời đi một khắc.
Tào Thù Lê mỉm cười, vẻ mặt vui sướng và hạnh phúc, mỹ mãn mà biết rõ.
Trong lúc về tới nhà, Tào Thù Lên không quan tâm đến nghỉ ngơi liền bận thu dọn nhà cửa, phụ nữ thích sạch sẽ, mắt nhìn không quen nhà cửa như một mớ hỗn độn mặc dù chỗ ở của Hạ Tưởng cũng không bẩn, bình thường cũng có người đến quét dọn.
Hạ Tưởng ngồi xuống thở một hơi, rồi nhận điện thoại của Cừu Đường – dựa vào cấp bậc của Cừu Đường trực tiếp báo cáo công việc với Hạ Tưởng, không hợp quy củ, nhưng ngoài quy củ, tự có dụng ý – điện thoại rất ngắn gọn, chỉ ba câu.
- Lãnh đạo, một là hành động xuất kích cú đấm mạnh lần này đã bắn phát súng đầu tiên. Hai là mỏ than An Đạt phát hiện vũ khí tự chế số lượng lớn, bao gồm súng ống tự chế với lực sát thương lớn. Ba là vệ sĩ tư nhân mỏ than An Đạt xuất hiện quy mô hóa, xu thế vũ trang hóa. Hơn nữa trong đám vệ sĩ tư nhân, có quân nhân chuyên nghiệp, cũng có tội phạm truy nã trốn sự truy bắt Bộ công an….
Hạ Tưởng cũng không phát biểu ý kiến, chỉ là " ờ" một tiếng
- Tôi biết rồi.
Theo sau lại nhận được điện thoại của Nga Na Trần và Tiêu Ngũ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Lãnh đạo, Địch Quốc Công bây giờ đã chuyển giao cho An ninh Quốc gia của tỉnh Tây rồi.
- Hồ sơ Địch Quốc Công, cũng chuyển đến Tấn Dương, tất cả đều đã bố trí ổn thỏa…
Hạ Tưởng không nói một lời nghe hết báo cáo tình hình, nhẹ nhàng gật đầu, đợi khi hắn dập điện thoại xuống, chiếc di động khác cũng vang lên, thật là bận rộn, nghĩ tới muốn hưởng thụ thế giới hai người cũng không được, nhưng không nhận cũng không được, điện thoại reo chuông là di động trọng yếu rất riêng tư, Hạ Tưởng với tay nhận điện thoại.
- Chủ tịch tỉnh Hạ, làm phiền ngài thật ngại quá, chủ yếu cũng là sự tình khẩn cấp, có một tình hình cần báo cáo với ngài một tiếng.
Trong điện thoại truyền đến giọng điệu khách khí, chính là Phó Tiên Phong.
- Kế hoạch của Trần Diễm, Hồ Cá Tính ở tỉnh Tây tiến hành thuận lợi, tuy cũng có mấy nhà không đánh hạ được, nhưng trên cơ bản đạt được mục tiêu mong muốn, phương hướng chỉ đạo bước tiếp theo, xin Chủ tịch Hạ chỉ thị.
Phó Tiên Phong bỗng chốc biến thành khách khí, khiến Hạ Tưởng có chút khó mà thích ứng được, hắn cười ha ha:
- Anh Phó khách khí rồi, tôi sẽ để sau khi Lý Thấm tiếp xúc với Hồ Cá Tính một chút xác định rõ cái nhìn đại cục, thống nhất lại hành động.
- Được được.
Phó Tiên Phong nói liên tiếp, hiển nhiên tâm tình không tồi:
- Tiên Tiên sắp đến Tấn Dương rồi, ngài có việc gì, cũng có thể trực tiếp chỉ bảo cô ta đi làm, đúng rồi, nghe nói nhà họ Quý muốn nhúng tay vào ngành điện lực? Thật ra là chuyện tốt, tôi sẽ cân nhắc sau, có chỗ cần phối hợp, nhà họ Phó sẽ không chối từ.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Vậy cảm tạ anh Phó trước rồi.
- Không cần khách khí, bước tiếp theo của đại kế, Chủ tịch Hạ, dựa vào ngài sắp xếp toàn cục làm chủ.
Phó Tiên Phong lại biểu hiện thái độ kiên định lần nữa, nhà họ Phó sẽ đi theo lập trường của Hạ Tưởng.
Dập điện thoại, Hạ Tưởng nghe thấy trong phòng đã không còn ân thanh rồi, hắn biết Tào Thù Lê mệt rã rời rồi, vừa về đã ngủ gật, liền nhẹ nhàng mở cửa phòng, định thưởng thức một chút dáng điệu ngây thơ mệt rã rời của Tào Thù Lê, không ngờ vừa mới mở cửa, bị một người đẩy xuống giường rồi, chính là Tào Thù Lê đang mặc áo ngủ lụa mỏng.
- Em cố không ngủ, chính là muốn dọa anh một chút.
Hạ Tưởng quả thật bị dọa rồi, hắn vừa trở người liền đảo khách thành chủ, nắm quyền chủ động:
- Dọa anh không sao, nhưng em sẽ phải trả giá đau đớn thê thảm đó.
Về phần Tào Thù Lê rốt cuộc trả giá đau đớn thê thảm thế nào, người ngoài cũng không biết, nhưng cái giá đau đớn thê thảm mà Giang Cương phải trả, trong một đêm truyền đi người người đều biết.
Mỏ than An Đạt của Giang Cương bị đợt sóng xung kích truyền đến của hành động xuất kích cú đấm mạnh đầu tiên, độ mạnh cực lớn, khiến người khiếp sợ. Không những bắt toàn bộ vệ sĩ tư nhân mỏ than An Đạt, lại còn từ trong vệ sĩ tư nhân phát hiện không ít tội phạm bị truy nã, sự tình, thật sự náo nhiệt lớn rồi.
Tội phạm bị Bộ công an truy nã được mỏ than An Đạt chứa chấp, hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với tự tàng trữ súng ống đạn dược. Sau khi tin tức lan truyền, cả Tấn Dương, không, nên nói tất cả ông chủ mỏ than tỉnh Tây đều thất kinh.
Tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía, hiểu rõ chỗ ánh kiếm của hành động cú đấm mạnh này, là muốn trị tận gốc hiện trạng ngày càng lan tràn vệ sĩ tư nhân của các ông chủ mỏ tỉnh Tây… Chủ tịch tỉnh Hạ, thật muốn động đao động súng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...