Nói chuyện vài câu, Tống Triêu Độ đột nhiên hỏi:
- Quan hệ giữa cậu và Tào Vĩnh Quốc rất được phải không?
- Sau khi tốt nghiệp đại học và muốn ở lại Thành phố Yến nên tôi nhờ vào quan hệ với Tào bá, sau đó vẫn đi lại, quan hệ bây giờ khá được.
Hạ Tưởng thầm nghĩ vòng tròn quyền lực nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Có một số việc Tống Triêu Độ muốn biết cũng không khó. Chỉ là Hạ Tưởng không đoán ra ý của Tống Triêu Độ nên không nói nhiều.
Tống Triêu Độ cười cười mà nói:
- Nghe Đinh Sơn nói cậu là bạn với con gái Tào Vĩnh Quốc? Đây là chuyện tốt, nhất định phải nắm chắc từng cơ hội.
Tống Triêu Độ đứng lên nói:
- Tôi còn có việc nên không giữ cậu lại.
Tháng tám Huyện Bá rất mát mẻ, nhưng Thành phố Yến lại nóng như lửa.
Tổ cải tạo thôn nội đô do Trần Phong đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng, Cao Hải làm tổ phó. Mà Hạ Tưởng lại làm Phó chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, hơn nữa Văn phòng này không có Chủ nhiệm.
Để Hạ Tưởng là một cán bộ cấp Phó Trưởng phòng đặt ngang hàng với hai Trưởng phòng làm Phó chủ nhiệm, như vậy cũng chỉ có Trần Phong mới có thể làm được. Chuyện rất rõ ràng nên phải xem hắn có năng lực xử lý tốt quan hệ, có thể triển khai công việc hay không? Hắn cũng biết một khi về Thành phố Yến thì phải làm tốt quan hệ với hai vị Phó chủ nhiệm kia, như vậy hắn mới có thể bước đi bước đầu tiên.
Đúng là khắp nơi đều có thách thức.
Hạ Tưởng chỉ đi dưới ánh nắng một lát mà người đầy mồ hôi. Hắn gọi điện cho Lý Đinh Sơn báo cáo về tình hình khi gặp Tống Triêu Độ. Lý Đinh Sơn không nói gì mà bảo hắn trong hai, ba ngày quay về Huyện Bá là được.
Tối hôm đó hắn đến Tào gia ăn cơm. Mễ Huyên không ở đây, nghe nói hai hôm nay cô cùng Phùng Húc Quang bàn về việc mở chi nhánh của siêu thị Giai Gia. Liên Nhược Hạm cũng không ở đây, Tào Thù Lê không biết cô đi đâu.
Khi ăn cơm, Hạ Tưởng thuận tiện nhắc Lý Hồng Giang với Tào Vĩnh Quốc. Tào Thù Lê ở bên cũng nói giúp vài câu, Tào Vĩnh Quốc nghe xong không phát biểu ý kiến gì mà chỉ nói một câu:
- Bác biết rồi.
Hạ Tưởng ăn xong liền cùng Tào Thù Lê ra ngoài đi bộ một lát. Nhân bóng tối, Hạ Tưởng dùng sức ôm cô bé một chút rồi định hôn, nhưng xung quanh có chút ồn ào nên đành phải tìm cơ hội khác.
Hôm sau Hạ Tưởng dành thời gian gặp Lý Hồng Giang. Nghe thấy Lý Hồng Giang nói đã liên hệ với Công ty xây dựng Phương Nam và cho bọn họ công trình làm Hạ Tưởng rất vui vẻ. Người phụ trách Công ty xây dựng Phương Nam - Viên Bảo Bình là một người đàn ông phương nam gầy và thấp, mỗi hành động, lời nói đều lộ ra sự khôn khéo. Lý Hồng Giang có ba điều khoản với bọn họ, mặc dù bọn họ không đáp ứng hết nhưng rất có thể sẽ nhận.
Hạ Tưởng biết chuyện của Công ty xây dựng Phương Nam không thể một bước là thành công, chỉ có thể từ từ mà thôi. Vì thế hắn bảo Lý Hồng Giang từng bước lôi kéo là được. Lý Hồng Giang rất tin tưởng đồng thời cũng vui vì làm bạn được với Hạ Tưởng. Nghe nói nửa năm sau Hạ Tưởng sẽ điều về Thành phố Yến và đi theo bên cạnh Thị trưởng Trần, Lý Hồng Giang càng thêm xác định tương lai của Hạ Tưởng rất sáng, chỉ cần theo sát Hạ Tưởng là không lo không có mục tiêu.
Chuyện Thành phố Yến về cơ bản đã kết thúc. Hạ Tưởng liền nói với Tào Thù Lê là mình về Huyện Bá.
Tào Thù Lê cũng không tiện giữ hắn lại. Cô cũng sắp khai giảng. Mặc dù trong lòng lưu luyến không muốn rời nhưng cố ra vẻ không có gì mà vẫy tay chào tạm biệt. Hạ Tưởng cũng có chút không muốn. Trong thời gian ngắn càng tiếp xúc hắn càng thấy cô rất đáng yêu. Nhưng cô còn phải đi học nên hắn nịnh cô vài câu, bảo cô yên tâm học tập, thi thật tốt.
Hạ Tưởng ra ngoài thì đoán Mễ Huyên không về cùng hắn. Nhưng Liên Nhược Hạm lại cùng hắn về Huyện Bá.
Trên đường đi về cơ bản đều do Hạ Tưởng lái xe. Liên Nhược Hạm có vẻ coi hắn là lái xe của cô. Cô im lặng ít nói giống như có tâm sự gì đó, hoặc là nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc bật nhạc lên nghe. Hạ Tưởng đã quen với sự im lặng của cô nên không để ý mà chăm chú lái xe.
Đến Huyện Bá thì trời đã tối đen. Chạy xe một ngày làm Hạ Tưởng mệt mỏi, hắn đưa Liên Nhược Hạm đến nhà khách Huyện ủy rồi muốn về. Lúc này Liên Nhược Hạm lại nói với hắn một câu:
- Cảm ơn anh, vất vả rồi.
Hạ Tưởng thấy mắt cô trong đêm sáng rực đầy mê người. Chẳng qua hắn không có tâm trạng mà thưởng thức, cũng chẳng buồn đoán cô về Huyện Bá có việc gì. Hắn vẫy tay chào cô rồi về chỗ ở mà ngủ đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, Hạ Tưởng vừa vào văn phòng còn chưa nói được với Lý Đinh Sơn vài câu thì chỉ thấy Trịnh Khiêm vội vàng chạy vào, rất lo lắng nói:
- Thư ký Hạ, cậu đã về. Đã rửa mấy bức ảnh kia chưa?
Hạ Tưởng không trêu chọc Trịnh Khiêm mà lập tức lấy tập ảnh ra đưa tới:
- Mời Bí thư Trịnh xem mấy bức ảnh là rõ.
Trịnh Khiêm vội vàng lấy ra xem, tổng cộng có sáu tấm, bên trên không có ảnh của Trịnh Đào nên y mới yên tâm. Y cũng biết Hạ Tưởng không thể lấy ra hết các bức ảnh, bây giờ đưa cho y mấy thứ này đã là giúp rất nhiều. Trịnh Khiêm cảm kích bắt tay Hạ Tưởng rồi nói:
- Thư ký Hạ có thời gian thì đến nhà tôi chơi. Thằng ranh nhà tôi vẫn nhắc tới cậu, nói muốn cảm ơn cậu vì đã giúp nó lần trước.
Trịnh Khiêm vừa đi, Hạ Tưởng mới có cơ hội báo cáo cụ thể tình hình ở Thành phố Yến với Lý Đinh Sơn. Trọng điểm là việc gặp và nói chuyện với Sử lão và Sử Khiết, cùng với việc gặp Tống Triêu Độ. Về phần gặp Trần Phong thì hắn chỉ nói qua mà thôi. Hạ Tưởng tin tình hình cụ thể thì Cao Hải đã sớm nói với Lý Đinh Sơn.
Mặc dù Hạ Tưởng đã rất khéo léo nói đến thái độ của Sử Khiết, nhưng Lý Đinh Sơn vẫn bất đắc dĩ nói:
- Tôi để cậu đi gặp Sử Khiết chính là muốn cho cậu biết thân thế khác nhau sẽ chênh lệch như thế nào chứ? Lúc mới yêu thì sức hấp dẫn của vẻ ngoài lớn hơn một chút, nhưng khi hai người ở bên nhau lâu thì tính cách mới là quan trọng nhất. Chuyện tôi và Sử Khiết quay lại có lẽ phải dần dần rồi nói sau.
Nói xong chuyện Sử Khiết, Hạ Tưởng liền nhấn mạnh việc Sử lão và Tào Vĩnh Quốc đều không hẹn mà cùng nhắc đến phải đánh Lưu Thế Hiên ngã hẳn. Lý Đinh Sơn nghe xong cũng gật đầu nói:
- Tôi cũng có ý này. Vừa lúc cậu đã về, chúng ta bàn nhau xem nên ra tay với Lưu Thế Hiên từ đâu.
Ý tưởng của Lý Đinh Sơn là đầu tiên có nên âm thầm điều tra khách sạn và câu lạc bộ nhảy của Lưu Hà, qua đó tìm ra vấn đề kinh tế của Lưu Thế Hiên hay không? Hạ Tưởng lại nghĩ Lưu Thế Hiên ăn sâu bám rễ ở Huyện Bá nhiều năm như vậy, có cơ hội thăng chức mà không đi thì nhất định là có thứ khác mà người khác không hề biết.
Cuối cùng Lý Đinh Sơn mới nhắc tới chuyện Hạ Tưởng sẽ đi. Y cười cười lắc đầu tự giễu:
- Thực ra cậu đi Thành phố Yến đối với tôi cũng là có tác dụng. Cậu có thể nhanh chóng hiểu biết phương hướng trên tỉnh và thông báo cho tôi. Chờ hai năm sau tôi lên thì cậu đã vững vàng đứng được ở Thành phố Yến. Còn có nửa năm thời gian, chờ chúng ta đánh ngã Lưu Thế Hiên rồi đề xuất kế hoạch phát triển du lịch, khi ấy cục diện chính trị của Huyện Bá sẽ đi vào quỹ đạo.
Lý Đinh Sơn thực ra cũng không phải tự an ủi mình. Chỉ cần bình yên quá độ ở Huyện Bá thì với tài năng của Hạ Tưởng ở bên y thì đúng là phí phạm, nhân tài không được trọng dụng. Y muốn tránh né Cao Thành Tùng nhưng Hạ Tưởng lại không cần. Xuất phát từ góc độ trân trọng Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn cũng vui vì Hạ Tưởng có thể tiến bộ.
Buổi trưa Hạ Tưởng ăn cơm cùng Lý Đinh Sơn. Buổi chiều đi làm hắn không ngờ người đến đón mình lại là trưởng phòng công an - Vương Quan Thanh.
Câu đầu tiên của Vương Quan Thanh chính là một câu không quá quan trọng: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Thư ký Hạ, cái này, cái này, nghe nói cậu có ảnh chụp hiện trường phải không, có thể cho tôi xem một chút được không?
Hạ Tưởng lập tức đáp ứng mà nói:
- Đúng là có các bức ảnh, nhưng tôi đã giao hết cho Bí thư Trịnh, tôi không còn. Trưởng phòng Vương có thể đến tìm Bí thư Trịnh hỏi một chút.
Vương Quan Thanh gặp phải cái đinh ở chỗ Trịnh Khiêm nên mới tới tìm Hạ Tưởng. Y không nhìn được ảnh chụp hiện trường thì trong lòng không yên tâm. Mặc dù tình hình lúc ấy đã được ghi nhận và đưa lên thành phố. Chẳng qua Bí thư Thẩm cũng không hề phê bình hay có chỉ thị gì khiến Vương Quan Thanh không yên tâm. Hạ Tưởng vừa về là Trịnh Khiêm đến tìm gặp ngay để lấy ảnh chụp hiện trường. Vương Quan Thanh thấy vậy liền vội vàng đi tìm Trịnh Khiêm, muốn xem một chút, nhưng lại bị Trịnh Khiêm lấy lý do đang bận làm việc mà đẩy y về. Y liền vội vàng đến tìm Hạ Tưởng thử xem thế nào.
Hạ Tưởng thấy Vương Quan Thanh đứng ngồi không yên liền thầm nghĩ một chút. Vương Quan Thanh thực ra nếu so với Lưu Thế Hiên thì về bản chất cũng không hoàn toàn xấu, mặc dù dung túng cháu hành hung, phá hoại, nhưng theo hắn tìm hiểu về nhiều mặt thì biết từ lúc Vương Quan Thanh làm trưởng phòng công an thì không thể nói là tốt, cũng chưa đến mức xấu, là loại không công lao nhưng cũng không phá hoại. Ở Huyện Bá kinh tế chậm phát triển này thì coi như cũng còn được.
Chỉ trách Vương Quan Thanh đứng sai đội ngũ. Lưu Thế Hiên nhất định phải đánh ngã, Vương Quan Thanh là ngọn cờ của Lưu Thế Hiên thì cũng phải ngã.
Hạ Tưởng an ủi Vương Quan Thanh một chút:
- Trưởng phòng Vương không nên lo lắng. Ảnh cũng chỉ là thuật lại hiện trường mà thôi, cũng không có bao nhiêu tác dụng tham khảo. Hơn nữa chuyện đã qua, Nhược Hạm có lẽ không truy cứu nữa. Bí thư Thẩm cũng sẽ quên việc nhỏ này đi.
Quan hệ mật thiết đến mức gọi Nhược Hạm rồi sao? Vương Quan Thanh có chút giật mình nhìn Hạ Tưởng, càng xem y càng khó có thể chắc chắn. Thanh niên mới từng đó tuổi đầu mà sao làm việc và nói chuyện lại chín chắn hơn mình?
Hạ Tưởng lại làm bộ lơ đãng nói:
- Đúng rồi, đồng chí cảnh sát Triệu Quốc Đống lần trước thế nào rồi?
- Vừa tăng lên làm trung đội trưởng, bây giờ rất nhiệt tình.
Mắt Vương Quan Thanh sáng lên, Bí thư Thẩm điểm danh Triệu Quốc Đống, có phải là có hàm nghĩa khác không? Chẳng lẽ nói Triệu Quốc Đống có quan hệ với Bí thư Thẩm, sao trước đó mình không nghe thấy? Hạ Tưởng đột nhiên nhắc đến việc này có phải định ám chỉ gì không? Vương Quan Thanh liền cẩn thận hỏi:
- Sao Thư ký Hạ lại biết Tiểu Triệu vậy?
- Không biết, cũng chỉ là lần trước nghe thấy Bí thư Thẩm khen cậu ta nên tôi chú ý. Có thể làm Bí thư Thẩm nhớ tên đúng là làm người ta hâm mộ.
Hạ Tưởng lắc đầu thở dài một tiếng.
- Tiểu Triệu về sau không muốn phát triển cũng khó.
Người nói không cố ý, người nghe lại có tâm. Vương Quan Thanh tuuy rằng không nhìn thấy ảnh chụp nhưng nghe giọng điệu của Hạ Tưởng lại như ám chỉ Triệu Quốc Đống và Bí thư Thẩm có quan hệ. Mặc kệ Triệu Quốc Đống và Bí thư Thẩm có quan hệ gì, nhưng tóm tại đề bạt y là đúng. Vương Quan Thanh quyết định sau khi về phải thích hợp giao thêm trọng trách cho Triệu Quốc Đống.
Liên Nhược Hạm cũng không biết đi đâu mà mấy ngày không thấy người. Hạ Tưởng cũng vừa lúc không phải để ý tới cô. Hắn đang liên lạc với Vương Toàn Hữu. Thông qua Vương Toàn Hữu và Dương Phàm mà truyền đạt việc Bí thư Lý muốn âm thầm điều tra vấn đề kinh tế của Lưu Thế Hiên.
Vương Toàn Hữu không tỏ thái độ, nhưng thái độ của Dương Phàm rất rõ ràng. Điều tra thì tuyệt đối có thể tra ra vấn đề, chẳng qua không phải Lưu Thế Hiên có vấn đề kinh tế hay không, mà điều tra ra thì có thể làm gì cơ chứ? Trước đây không phải không điều tra, đến cuối cùng vừa lên thành phố đã bị áp chế, cuối cùng không giải quyết được gì khiến các đồng chí Ủy ban kỷ luật cũng chán nản.
Vương Toàn Hữu chờ Dương Phàm nói xong, y từ từ nói:
- Lão Dương không sợ làm mất lòng người, cũng không sợ kẻ ác, chỉ sợ đưa lên trên rồi lại bị đá xuống, không có kết luận cuối cùng. Không giấu gì Tiểu Hạ, tôi là Bí thư Đảng ủy Công an cũng không chỉ huy được người của Công an huyện là vì sao? Là do Vương Quan Thanh bằng mặt không bằng lòng với tôi sao? Tôi lại không muốn dựa vào Lưu Thế Hiên. Tôi cũng ở Huyện Bá vài năm nhưng không có chỗ dựa chắc chắn thì có biện pháp gì chứ.
Hạ Tưởng cười ha hả nói:
- Nếu Vương Quan Thanh phối hợp công việc thì sao? Nếu tôi có thể biện pháp khiến Bí thư Thẩm không thể bao che cho Lưu Thế Hiên nữa thì sao?
Vương Toàn Hữu nhìn Dương Phàm, y không tin mà nói:
- Trước mặt Bí thư Đảng ủy Công an và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mà dám mạnh miệng như vậy, cẩn thận chúng tôi hợp sức xử lý cậu.
- Trước mặt người ngay không nói láo. Vương thúc cũng đừng dọa tôi. Tôi nhát gan, chuyện không nắm chắc sẽ không dám làm, không chính xác sẽ không nói.
Hạ Tưởng cười cười nhưng nói chuyện rất nghiêm túc.
Vương Toàn Hữu và Dương Phàm thấy hắn chắc chắn như vậy thì công tác thương mại:
- Nói cụ thể xem cậu có biện pháp nào đảm bảo Bí thư Thẩm không nói giúp Lưu Thế Hiên?
- Tôi chỉ là một thư ký nhỏ nhoi của Bí thư huyện ủy thì sao dám cam đoan được Bí thư Thẩm?
Hạ Tưởng cười cười thần bí:
- Chẳng qua nếu tra ra Lưu Thế Hiên có vấn đề kinh tế, tạo thành tài liệu rồi đăng lên báo. Khi thành phố không nghĩ thì lại thêm một câu, nói là có chứng cứ cho thấy Lưu Thế Hiên tặng quà lãnh đạo Thành ủy, nhưng sau khi các đồng chí Ủy ban kỷ luật Huyện ủy điều tra thì đây là do Lưu Thế Hiên ăn nói lung tung. Như vậy Bí thư Thẩm nhìn thấy có phải rất khẩn trương không?
Vương Toàn Hữu giật mình nói:
- Đây không phải là uy hiếp Bí thư Thẩm sao? Bí thư Thẩm mà tức giận nhất định sẽ rất bất mãn với Ủy ban kỷ luật Huyện Bá, đến lúc đó nói không chừng sẽ trách tội lão Dương.
Dương Phàm cũng nói:
- Thư ký Hạ, cậu nói thật xem chỗ dựa của Bí thư Lý là ai? Tôi điều tra cán bộ trong huyện thì cũng đơn giản. Dù sao công tác ở cơ sở nhiều rồi không có cái nhìn đại cuộc từ trên xuống dưới là có thể hiểu.
Hạ Tưởng vì khiến hai người yên tâm nên cười nói:
- Thị trưởng Hồ - thành phố Chương Trình, trên tỉnh là Trưởng ban Tống, còn có Phó bí thư Lộ. Ở Thành phố Yến còn có Thị trưởng Trần. Đương nhiên còn cả quan hệ với truyền thông Bắc Kinh và tỉnh Yến, không biết đã đủ chưa.
Dương Phàm tính toán một chút như đang xem chỗ dựa đó nặng như thế nào. Một lát sau Dương Phàm nói với Vương Toàn Hữu:
- Lão Vương, có sáu phần nắm chắc. Nhưng uy hiếp Bí thư Thẩm thì tôi không yên tâm mấy.
Bí thư huyện ủy cần thành tích, danh tiếng, nhưng thật ra thành tích là một chuyện, còn cần có danh tiếng càng tốt đẹp hơn. Phải có danh tiếng thì mới khiến trên tỉnh chú ý, mới có thể thăng quan. Bởi vì từ huyện tăng lên cấp phó giám đốc sở tuy rằng không dễ vượt qua, nhưng từ cấp phó giám đốc sở lên đến cấp phó tỉnh còn khó hơn lên trời.
Vẫn là câu kia, trình tự khác nhau, ánh mắt khác nhau. Lưu Thế Hiên có thể muốn làm gì thì làm, không cần e ngại danh tiếng của y ở Huyện Bá. Đây là vì y nhìn chúng dân chúng bên dưới dễ bắt nạt, dễ lừa gạt. Chỉ cần không phải mấy vụ án chết người thì người dân đều có thể nhịn. Nhưng một khi lên đến thành phố thì lại khác hẳn. Dân chúng thành phố có kiến thức nhiều, sẽ thông qua đủ con đường tỏ rõ sự bất mãn. Hạ Tưởng đang đánh cuộc Thẩm Phục Minh quý danh tiếng nên sẽ không vì một Lưu Thế Hiên mà liên lụy đến danh tiếng của mình.
Không chỉ là bây giờ, Hạ Tưởng cũng nhớ rõ sau này khi tỉnh Yến điều tra một tham quan. Dưới gầm giường, tủ quần áo của nhà vị này chất đầy tiền, nhưng đôi vợ chồng tham quan lại ăn mặc quần áo rất bình thường, đeo đồng hồ rẻ tiền, thậm chí ăn uống trong nhà cũng mua đồ rẻ tiền. Sau khi y bị bắt thì đồng nghiệp không ai tin y là quan tham. Bình thường y hút thuốc đều là thuốc không đến năm tệ một bao như người nông dân. Nhưng sau đó điều tra ra y nhận hối lộ đến vài chục triệu và nộp hết vào ngân sách, y liền được mọi người gọi là cái hũ chứa tiền nộp thuế cho quốc gia.
Vương Toàn Hữu và Dương Phàm chưa đến cấp bậc như Thẩm Phục Minh nên không thể hiểu Thẩm Phục Minh nếu biết có thể bị Lưu Thế Hiên liên quan thì sẽ tức đến mức như thế nào. Đương nhiên ngọn lửa giận đó nhằm vào không phải là Ủy ban kỷ luật Huyện Bá, mà là Lưu Thế Hiên.
Vương Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi vỗ tay nói:
- Tôi tin Tiểu Hạ sẽ không hại bác vợ của nó, cũng tin Bí thư Lý có chỗ dựa đủ cứng.
Đối với câu trước thì Hạ Tưởng trực tiếp bỏ qua, câu sau mới là câu mà Vương Toàn Hữu muốn nói. Đồng thời Hạ Tưởng cũng biết Vương Toàn Hữu đã bất mãn bố con Lưu Thế Hiên từ lâu mà.
Hạ Tưởng không ngờ được là chưa cần Vương Toàn Hữu và Dương Phàm ra tay điều tra Lưu Thế Hiên, thì Lưu Thế Hiên đã bắt đầu loạn trận địa.
Chuyện xảy ra chính là Lưu Hà, Lưu Hà có cái tội hiếp dâm không thành.
Hạ Tưởng nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là không thể. Lưu Hà mặc dù hơi ngông cuồng nhưng bên cạnh không ít gái mà. Phản ứng thứ hai là hiếp ai?
- Có thể còn là ai nữa chứ? Con bé Dương Bối rồi.
Cổ Hợp rót cốc nước uống cạn mà chưa hết khát. Y rót thêm rồi nói:
- Không phải một mà là hai.
Hạ Tưởng có chút giật mình nói:
- Hiếp dâm hai người không thành? Là ai anh nói mau, đừng có uống nước như vậy, uống ít một cốc cũng không chết anh đâu.
Bị Hạ Tưởng mắng, Cổ Hợp cười cười xấu hổ nói:
- Trương Tín Dĩnh rất may mắn. Khi tôi đến nơi thì phát hiện Lưu Hà lén lén lút lút xuống lầu mở cửa xe. Mới đầu tôi không để ý mà nghĩ y ra ngoài chơi sợ bị người phát hiện. Không ngờ tới tôi thấy y ra cốp xe lấy ra một sợi dây thừng rồi thử kéo xem có đứt không? Tôi trước đó làm gì? Tôi đã nhập ngũ nên vừa thấy là biết y có ý đồ xấu. Tôi thầm nghĩ y đi trói người vì thế lặng lẽ theo y lên lầu.
Cổ Hợp lại định uống nước nên bị Hạ Tưởng tát tay, y chỉ có thể xin tha:
- Được rồi, tôi không uống, tôi nói là được chứ gì?
Mặc dù nói như vậy nhưng Cổ Hợp vẫn uống một ngụm.
- Thằng này mở cửa phòng ra rồi khóa lại. Tôi ghé tai vào cửa nghe một chút. Mới đầu không có tiếng gì, nhưng đột nhiên nghe thấy hai giọng nữ đang kêu loạn gì đó, không cho hắn lộn xộn, bắt hắn dừng tay, mắng hắn vô sỉ, dâm dục… rất loạn. Thằng ngốc cũng có thể nghe ra bên trong có chuyện gì xảy ra. Vì thế tôi không để ý được nhiều mà vung chân đá văng cửa phòng. Kết quả phát hiện Lưu Hà chỉ mặc quần lót đang chuẩn bị làm chuyện xấu. Trên giường có hai cô gái bị trói, quần áo bị xé rách, quần thiếu chút nữa bị lột xuống. Tôi rất tức giận. Tôi hận nhất là đàn ông cưỡng ép phụ nữ. Tôi liền vung chân đá ngã Lưu Hà, sau đó cởi trói cho hai cô gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...