Quan Thần

Vẻ thờ ơ trên mặt cô gái kia vẫn không hề giảm, cô thoáng nhìn Tào Thù Lê lạnh lùng nói:

- Không biết cưỡi ngựa thì đừng cưỡi, nhất là đừng cùng cưỡi ngựa với một đứa con nít ranh. Con nít mới lớn, tới thời khắc mấu chốt, khẳng định là không đáng tin cậy.

Tuy giọng điệu vẫn lạnh như băng giống như lúc trước nhưng thanh âm đã dịu dàng đi rất nhiều, cũng nói nhiều hơn vài câu. Nói xong, cô liền khởi động ô tô, đóng cửa kính xe, dấn ga lao đi.

Tào Thù Lê quay sang làm mặt quỷ với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cười nói:

- Mỹ nhân kế không thành công. Đáng tiếc.

- Đừng để ý tới cô ta, nhìn bộ dạng cô ta ngạo mạn không chịu nổi, đừng để cô ta lọt vào tay tôi, tôi sẽ cho cô ta đẹp mặt.

Mễ Huyên tức giận bất bình, cảm thấy hành động vừa rồi của Tào Thù Lê là không đúng.

Ô tô lao nhanh về phía trước chừng mấy trăm mét liền phanh kít lại, sau đó là một tràng âm thanh quay xe chói tai, chiếc Land Rover nhanh chóng quay về như một con mãnh hổ. Cửa kính xe mở ra, cô gái ngồi trong xe đưa ra một tập tiền, nhét vào tay Tào Thù Lê, nói:

- Cho cô để an ủi! Nếu không muốn thì ném đi!

Cho đến tận khi ô tô đi xa, Tào Thù Lê mới thấy rõ tập tiền dày trên tay, chừng bốn ngàn tệ. Cô giao tập tiền vào tay Hạ Tưởng, phủi bụi trên người, nói:

- Thật sự là một quái nhân. Có tiền cũng không thể hào phóng như vậy chứ? Tưởng tiền là gió thổi đến à? Hạ Tưởng, trước hết anh cứ bảo quản giúp em, nếu có thể gặp được cô ta thì trả lại. Nếu không gặp thì chỉ có thể xin miễn.

Hạ Tưởng cũng không khách khí, thu tiền lại nói:

- Cô bé Lê quả thật là ngôi sao may mắn của anh, vừa đến huyện Bá đã giúp anh kiếm lời mấy ngàn tệ. Nếu ngày nào cũng giúp anh kiếm nhiều tiền như vậy, muốn không phát tài cũng khó.

- Bớt ba hoa chích chòe đi. Em là ngôi sao may mắn của chính mình, không quan hệ gì tới anh. Đừng có mà lôi kéo loạn như thế!

Tào Thù Lê khẽ cười trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng những kiếm tiền cho anh, dọc đường còn cho anh hưởng không ít tiện nghi, lại không thể nói ra. Tức chết người đi được.

Khi trở về, Tào Thù Lê vẫn như lúc đi, ngồi ngang trước mặt Hạ Tưởng. Tuy nhiên lúc này hết thảy gió êm sóng lặng, Hạ Tưởng cũng không có cơ hội ôm cô lần nữa. Cô cũng thành thật ngồi nguyên bất động, lá gan cũng to lên, còn ngâm nga mấy câu hát, thỉnh thoảng còn liếc Hạ Tưởng một cái, thấy hắn có vẻ đang suy nghĩ liền âm thầm cười hắn đầu óc nhỏ nhen, không dứt bỏ được chuyện vừa rồi.

Kỳ thật Hạ Tưởng đã ném chuyện không vui vừa rồi ra khỏi đầu. Hắn đang suy nghĩ rằng, bởi vì hắn tái sinh, rất nhiều việc đã lệch khỏi tiến trình so với trước kia. Tuy nhiên bất kể thế nào, có lẽ cũng không thể ảnh hưởng tới tận Bắc Kinh được, không thể ảnh hưởng tới việc khai phá làng du lịch Tam Sơn. Việc khai phá làng du lịch Tam Sơn sẽ mang đến lợi ích rất lớn không cần nói cũng biết, tuy rằng cho dù không có một con đường nối thẳng Bắc Kinh với huyện Bá nhưng cũng có thể xây dựng một nhà máy thực phẩm. Nhưng một nhà máy thực phẩm là không đủ để mang đến sức kéo lớn cho kinh tế huyện Bá, không thể mang tới đủ ấm no cho nhân dân huyện Bá.

Nếu muốn chỉnh thể kinh tế huyện Bá tăng lên một bậc thang mới cần phải có một con đường, cho dù đó chỉ là một con đường vòng qua núi cũng khiến khoảng cách giữa huyện Bá và Bắc Kinh ngắn lại mấy trăm km và rút ngắn rất nhiều thời gian đi lại. Nhưng nếu không có làng du lịch Tam Sơn, muốn dựa vào thực lực của huyện Bá để xây sửa đường núi, chẳng khác nào truyện nghìn lẻ một đêm.


Huyện Bá bị hạn chế rất lớn về mặt địa lý, cho dù có tài nguyên du lịch nhưng đường không thông thì cũng không thể đưa du khách tới được. Nếu thực sự phải chờ tới mấy năm sau, khi xe gia đình tăng mạnh, việc tự lái đi chơi hưng thịnh, du lịch huyện Bá mới phát triển lên, vậy còn phải cách thời gian là năm năm. Trong thời gian đó có bao nhiêu đứa trẻ không có sách tới trường, có bao nhiêu người phải uống rượu nhắm với định sắt thay đồ nhắm?

Còn chưa về tới thị trấn, nửa đường di động có sóng liền nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn nói cho hắn một tin tức tốt và một tin tức xấu. Tin tức tốt là, Bắc Kinh truyền đến tin tức, có thể xác định khai phá làng du lịch Tam Sơn là thật, không lâu nữa sẽ khởi công. Tin tức xấu là Công ty Thương mại Bối Hà chính thức đề xuất với Ủy ban nhân dân huyện xin nhận thầu Cổn Long Câu.

Thương mại Bối Hà?

Không cần nghĩ, Hạ Tưởng cũng biết là lấy tên hai người Dương Bối và Lưu Hà hợp lại mà thành. Nếu hắn đoán không sai, pháp nhân của Thương mại Bối Hà khẳng định là Dương Bối.

Không ngờ rằng hắn và Dương Bối không thể tránh nổi tình trạng phải đứng vào phía đối lập, hơn nữa còn là mâu thuẫn không thể điều hòa, phải phân ra thắng bại mới thôi. Hạ Tưởng nhíu mày, không kìm nổi suy nghĩ tới mức xuất thần.

Đột nhiên một bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên trán hắn, dường như đang muốn vuốt nếp nhăn vậy. Giọng nói bất mãn của Tào Thù Lê truyền đến:

- Đừng nhíu mày, dễ hình thành nếp nhăn. Anh nhìn lại mình kìa, khi suy nghĩ cái gì trông cứ như một ông cụ non vậy.

Mễ Huyên ở phía trước lái xe, Tào Thù Lê vốn muốn ngồi ở phía trước nhưng cuối cùng vẫn ngồi ở phía sau, cạnh Hạ Tưởng. Cô thấy Hạ Tưởng suy nghĩ tới mức nhập thần, liền nghịch ngợm lấy tay xoa xoa trán hắn.

Hạ Tưởng cười cười, đẩy bàn tay nhỏ nhắn của cô ra:

- Đừng nghịch, người lớn đang suy nghĩ, trẻ con đừng quấy rối. Đúng rồi, giám đốc sở Tào có biết chuyện em tới huyện Bá không?

Tào Thù Lê lắc đầu rồi lại gật đầu:

- Hẳn là không biết, không nói với ông ấy, tuy nhiên có lẽ ông ấy cũng có thể đoán ra được. Dù sao không ai nói gì thì cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Mễ Huyên ở phía trước cười:

- Không sợ chị mật báo à?

Tào Thù Lê giơ nắm đấm về phía cô như thể thị uy:

- Chị dám? Cẩn thận em cho chị biết tay.

Mễ Huyên không quay đầu lại, chỉ khẽ nhún vai, tỏ vẻ nhận thua.


Về tới thị trấn, Hạ Tưởng bảo hai người nghỉ ngơi trước, hắn tới huyện ủy gặp Lý Đinh Sơn.

Vào cửa, thấy Lý Đinh Sơn đang tự rót nước, hắn vội tiến tới lấy ấm nước:

- Bí thư Lý, để tôi làm. Thư ký không hoàn thành nhiệm vụ, không thể phục vụ lãnh đạo kịp thời.

Lý Đinh Sơn cười mắng:

- Bớt làm bộ với tôi đi, tôi đâu phải loại quan liêu như vậy chứ? Hơn nữa cậu cũng là đi làm công việc, không cần phải lúc nào cũng ở cạnh tôi làm mấy việc vặt quét nhà, rót nước làm gì.

Tán gái cũng là đi làm công việc, Hạ Tưởng suýt nữa xấu hổ không chịu nổi, tuy nhiên ngẫm lại vì xây dựng cơ sở tương lại, mặc kệ là cho bản thân hay cho Lý Đinh Sơn, đều cực kỳ cần thiết kéo gần quan hệ với Tào Vĩnh Quốc, hơn nữa Mễ Huyên còn là con gái của Vương Toàn Hữu.

Lý Đinh Sơn nhận được điện thoại từ Bắc Kinh, đã điều tra rõ quả thật làng du lịch Tam Sơn đã được duyệt, do một công ty có thực lực hùng hậu khai phá, còn ngày cụ thể khởi công thì không rõ ràng lắm, nhưng có lẽ là trước khi băng tuyết đóng dày khắp núi. Có thể nói, chuyện làng du lịch Tam Sơn đã là ván đã đóng thuyền, sẽ không có gì bất trắc nữa.

- Tuy nhiên công ty Thương mại Bối Hà đột nhiên đề xuất nhận thầu vùng núi hoang Cổn Long Câu đúng vào thời khắc cực kỳ mẫn cảm, có phải họ biết phong thanh gì không?

Lý Đinh Sơn lo lắng không phải là không có lý. Vốn ông ta nghĩ chuyện khai phá làng du lịch Tam Sơn là cực kỳ bí mật, chỉ có mình và Hạ Tưởng biết. Ông ta có thể mượn việc này chiếm lĩnh tiên cơ trong rất nhiều vấn đề, đánh cho đối thủ trở tay không kịp. Nhưng nếu Lưu Thế Hiên cũng biết việc này, như vậy thủ đoạn xuất kỳ bất ý, nối thông đường núi đã mất đi toàn bộ ý nghĩa.

Hạ Tưởng nói lại tin tức thu được từ miệng Hoàng Hải ngày hôm nay, Lý Đinh Sơn mới cảm thấy thả lỏng:

- Hóa ra là như vậy, Lưu Thế Hiên cũng khá có ý nghĩ, quyết định thật nhanh. Xem ra Cổn Long Câu thật đúng là uy hiếp đối với hắn.

Lý Đinh Sơn cũng biết ý nghĩa của cái tên thương mại Bối Hà, âm thầm cố ý liếc Hạ Tưởng một cái, thấy hắn không có phản ứng đặc biệt, trong lòng cũng bình tĩnh rất nhiều. Ông ta còn sợ Hạ Tưởng nhất thời không chịu nổi kích thích, sẽ gây ra phản ứng quá khích.

Hạ Tưởng trầm ổn như vậy cũng khiến Lý Đinh Sơn không kìm nổi cảm thán. Nhớ lại năm xưa khi mình bằng tuổi hắn, tuyệt đối không có khả năng điềm tĩnh được như vậy. Nếu mình sớm có sự điềm đạm, chắc chắn và thành thục của Hạ Tưởng, lại có bố vợ ở sau lưng ủng hộ, Tống Triêu Độ kéo mình một phen, hiện tại làm tới phó giám đốc sở cũng không phải vấn đề lớn.

Tuy nhiên nói tới hiện tại, tuy rằng là cán bộ cấp huyện nhưng có một trợ thủ như Hạ Tưởng ở bên cạnh, sau này muốn lên chức cũng không quá khó khăn.

- Bí thư Lý suy xét thế nào ạ?

Hạ Tưởng biết chuyện nhận thầu núi hoang là một chuyện lớn ở huyện Bá, phải đưa ra hội nghị thường ủy để thảo luận.


- Lưu Thế Hiên rất thông minh, không trực tiếp ra mặt mà để thương mại Bối Há ra mặt đề xuất với Chủ tịch huyện Thạch. Khi báo cáo với tôi, Chủ tịch huyện Thạch không tỏ thái độ, chỉ nói bên Ủy ban nhân dân sẽ nghiên cứu trước một chút, đưa ra một phương án cụ thể, sau đó đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận.

Lý Đinh Sơn cũng rõ ràng là Thạch Bảo Lũy chắc chắn biết bối cảnh của thương mại Bối Hà. Ông ta có thể chủ động báo cáo trước với Lý Đinh Sơn mà không chờ đưa ra phương án mới báo cáo đã là biểu lộ lập trường trung lập.

- Nếu thật sự đưa ra hội nghị thường ủy, chỉ sợ tình thế không được tốt cho lắm.

Hạ Tưởng tính nhẩm tổng số các thường vụ huyện ủy, thấy hiện tại Lý Đinh Sơn vẫn chưa đủ sức ảnh hưởng để khống chế quá bán.

- Lưu Thế Hiên một phiếu, Hoàng Bằng Phi một phiếu. Mấy người phái trung gian theo tôi phỏng chừng sẽ thỏa hiệp với Lưu Thế Hiên trong chuyện này, bởi vì không xung đột với lợi ích của họ. Phó bí thư Trịnh Khiêm, Trưởng ban quân sự Quách Lượng, lại có Phó chủ tịch huyện Triệu Kiến Tô và Bí thư Ủy ban Kỷ luật thái độ không rõ, khả năng Lưu Thế Hiên được thông qua ở hội nghị thường ủy là rất lớn.

Hắn cố ý không nói tới Thạch Bảo Lũy, chính là muốn Lý Đinh Sơn phân tích, lưu lại cho ông ta phát biểu ý kiến mấu chốt cuối cùng.

- Đúng vậy, ý vị sâu xa nhất chính là ý kiến của Chủ tịch huyện Thạch. Nếu Chủ tịch huyện Thạch tỏ thái độ rõ ràng ủng hộ thương mại Bối Hà, gần như có thể khẳng định trăm phần trăm thông qua.

Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Đinh Sơn mới đột nhiên phát hiện, không ngờ rằng người lúc nào cũng tỏ ra khiêm tốn là Thạch Bảo Lũy mới là người mấu chốt nhất nắm giữ cân bằng huyện Bá. Chỉ cần ông ta thiên hướng về ai, người đó sẽ có khả năng nắm giữ hội nghị thường ủy.

Hạ Tưởng cũng nghĩ đến điều này mới đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu Thạch Bảo Lũy là người thông minh, ông ta sẽ không tỏ vẻ rõ ràng thiên hướng về phe nào. Chỉ cần ông ta làm tốt phận sự là được. Chỉ cần ông ta vẫn ở vị trí trung gian mới có thể thu được ích lợi lớn nhất.

Tuy nhiên trên thế giới làm gì có chuyện không làm mà hưởng chứ? Hắn có biện pháp khiến Thạch Bảo Lũy không thể ngồi yên được, không cho ông ta Lã Vọng buông cần, ngồi mát ăn bát vàng.

Tính toán xong, Hạ Tưởng mỉm cười:

- Bên Bí thư Lý, Ngô Anh Kiệt tính là một phiếu, trưởng ban Đỗ tính là một phiếu, còn có bí thư Vương cũng có thể tính là một phiếu. Về phần Chủ tịch huyện Thạch, trừ phi ông ta không muốn tiến lên, nếu không sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đứng về phía chúng ta.

Lý Đinh Sơn rất kinh ngạc?

- Bí thư Vương? Vương Toàn Hữu? Sao lại nói vậy?

Hạ Tưởng nói ra quan hệ giữa Tào Thù Lê và Mễ Huyên, lại chỉ ra quan hệ giữa Mễ Huyên và Vương Toàn Hữu. Đương nhiên, hắn cũng nói ra cuộc gặp gỡ hôm trước với Vương Toàn Hữu.

Lý Đinh Sơn vô cùng vui mừng:

- Tiểu Hạ, rất giỏi. Cậu luôn mang tới cho tôi những điều vui mừng bất ngờ. Xem ra cậu đúng là phúc tướng của tôi. Đúng rồi, phải nói Tào Thù Lê cũng là phúc tướng của cậu, cần phải nắm thật chắc cơ hội. Nếu bước tiếp theo giám đốc sở Tào sẽ tới thành phố Yến làm Phó thị trưởng thường trực, vậy tiền đồ chính trị sẽ tươi sáng rộng mở. Đúng rồi, ông ta năm nay mới hơn bốn chục tuổi nhỉ? Làm Phó thị trưởng một nhiệm kỳ, sau đó lại tăng thêm một cấp, ít nhất cũng lên tới cấp phó tỉnh.

Lý Đinh Sơn lại nghĩ tới ẩn ý trong lời nói của Hạ Tưởng liền hỏi:

- Vì sao Chủ tịch huyện Thạch sẽ dựa về phía chúng ta?

- Bí thư Lý là người trong cuộc nên nhiều khi không nhìn rõ, Chủ tịch huyện Thạch là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân, nếu có một phần chiến tích sẽ là một nét bút đẹp trong lý lịch của ông ta. Ông ta sẽ lựa chọn hợp tác với ai? Đương nhiên là sẽ lựa chọn người có thể mang đến ích lợi lớn nhất cho mình. Người này chính là người chẳng những có quyền quyết định trọng yếu về mặt nhân sự, hơn nữa còn nắm giữ rất nhiều tin tức quan trọng, lúc nào cũng đi trước người khác một bước, Bí thư Lý!


Hạ Tưởng biết rất rõ, cho dù được Lý Đinh Sơn coi trọng, mình có thể bày mưu tính kế nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn phải giao về tay Lý Đinh Sơn, không thể để ông ta sinh ra hoài nghi với mình.

Không ai muốn có thuộc hạ cao tay hơn mình, cho dù là người rất rộng lượng cũng khó tránh khỏi suy nghĩ này nọ. Bạn đang đọc truyện được tại

Lý Đinh Sơn hiểu ý tứ Hạ Tưởng, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng, tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái, nói:

- Về sau ở trước mặt tôi có cái gì thì nói cái nấy, đừng có luôn nói một nửa, đừng để tôi đưa ra câu kết luận. Đâu cần phải chú ý quá mức như vậy chứ?

Nói tới đây, Lý Đinh Sơn lại cười nói tiếp:

- Cậu nói chính là việc đường núi nối thông tới Bắc Kinh hả? Nói cũng đúng, trước tiên biết được đường núi sắp thông, vậy sẽ bắt tay vào chuẩn bị phát triển du lịch của huyện Bá trước. Một sự kiện lớn lợi nước lợi dân như vậy, tôi lại lấy ra giao cụ thể cho Chủ tịch huyện Thạch làm, ông ta sẽ có thái độ gì chứ?

Đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng gõ cửa:

- Bí thư Lý có đây không? Tôi là Thạch Bảo Lũy, có chút chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.

Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng liếc nhau, vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.

Thành tâm mà nói, Thạch Bảo Lũy cũng có tâm tư trong việc đối kháng giữa Lưu Thế Hiên và Lý Đinh Sơn.

Lý Đinh Sơn hàng không tới khiến giấc mộng Bí thư huyện ủy của ông ta tan biến, khó tránh khỏi trong lòng không có gút mắc. Năm nay ông ta tuổi cũng khá cao, ngồi ở vị trí Phó chủ tịch huyện và Chủ tịch huyện cũng đã thời gian quá dài, bỏ lỡ cơ hội bay lên lần này không biết chừng cho đến tận khi về hưu cũng không lên nổi Bí thư. Ông ta vẫn tôn thờ một câu danh ngôn là, không được làm Bí thư huyện ủy cũng phải làm một Chủ tịch huyện tốt. Cho nên ông ta liền ôm thái độ không đối kháng cũng không hợp tác, duy trì khoảng cách, kiên trì trung lập, thích hợp thì nghiêng về phía Lưu Thế Hiên.

Không phải là Thạch Bảo Lũy không muốn đối nghịch với Lý Đinh Sơn, liên hợp với đám người Lưu Thế Hiên làm mất quyền lực của Lý Đinh Sơn. Tuy nhiên ông ta không có sức ảnh hưởng đối với phái bản địa vốn thâm căn cố đế ở đây giống như Lý Đinh Sơn, lại không có bối cảnh như Lý Đinh Sơn hàng không từ tỉnh thành xuống. Ai mà chẳng biết người từ tỉnh thành tới khẳng định có chỗ dựa là tỉnh ủy sau lưng? Hơn nữa ông ta cho rằng, so sánh với Lưu Thế Hiên vốn hống hách và âm hiểm Lý Đinh Sơn với khí chất văn nhân có thể khiến ông ta tin tưởng hơn. Cho nên trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng ông ta quyết định áp dụng sách lược tọa sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi chờ hai hổ đấu nhau), chờ khi Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên phát sinh xung đột, đến lúc đó ông ta xuất hiện đúng lúc làm người cứu hỏa, mặc kệ thiên hướng về phe nào, khẳng định đều có thể thu hoạch được lợi ích lớn nhất.

Lý Đinh Sơn muốn làm việc ở huyện Bá, muốn mở ra cục diện, tất nhiên phải làm ra gì đó trong lĩnh vực nhân sự và kinh tế. Thạch Bảo Lũy tự biết mình, ông ta không có nền tảng gì ở huyện Bá, trong các thường vụ huyện ủy cũng chỉ có 2, 3 người ủng hộ, các lãnh đạo phòng ban bên dưới lại không ai nghe lời, trong tay lại không nắm quyền nhân sự. Nói thật, nếu hỏi ai là ông chủ thực tế của Ủy ban nhân dân, trên thực tế chính là Lưu Thế Hiên, không cần phải nói hai lời.

Hơn nữa, chẳng những Lưu Thế Hiên phát triển an toàn bên Ủy ban nhân dân, ngay cả Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hoàng Bằng Phi cũng là y nói gì thì nghe nấy. Bí thư huyện ủy nhiệm kỳ trước hồi mới nhậm chức, mấy lần muốn động vào lợi ích của Lưu Thế Hiên, kết quả chọc giận y, mấy lần làm khó dễ trên hội nghị thường ủy, khiến đề nghị của cựu bí thư không thể thông qua, mặc kệ là thay đổi nhân sự hay mở rộng chính sách, đều không hề ngoại lệ bị phủ quyết trên hội nghị thường ủy, khiến cựu bí thư bị quản chế khắp nơi khắp chốn, thậm chí không tiếc vận dụng một phiếu quyền phủ quyết của bí thư nhưng vẫn không được, cuối cùng tức giận thành bệnh nặng, vì bệnh phải rút lui.

Bí thư mà không nắm giữ được hội nghị thường ủy chính là mất đi quyền uy của nhân vật số một.

Ở thời điểm này, Thạch Bảo Lũy coi như khá bội phục Lý Đinh Sơn. Đến huyện Bá mới một tháng, Lý Đinh Sơn còn không đưa ra một đề tài quan trọng nào để thảo luận trên hội nghị thường ủy, bởi vì một khi xuất hiện tình huống đề nghị của nhân vật số một không thể được thông qua, vậy quyền uy của nhân vật số một sẽ hạ xuống rất thấp, sức ảnh hưởng của bí thư sẽ yếu bớt rất nhiều. Nếu không suy tính đã vội vàng đưa quyết nghị ra thảo luận trên hội nghị thường ủy, chính là biểu hiện của chính trị không thành thục. Ở điểm này, cách thức thực hiện của Lý Đinh Sơn khiến Thạch Bảo Lũy vô cùng đồng ý.

Trước khi Lý Đinh Sơn tới, người của cả Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đều nhất trí cho rằng, vì Lý Đinh Sơn chưa bao giờ trải qua chính trị cho nên khẳng định sẽ hành động một cách ngây thơ. Tuy nhiên hiện tại xem ra, bọn họ đều xem nhẹ trí tuệ chính trị của Lý Đinh Sơn.

Đúng là bởi vì phong cách của Lý Đinh Sơn ẩn nhẫn không phát, làm việc ổn thỏa, ít nhiều khiến Thạch Bảo Lũy hơi dao động, suy nghĩ có nên bắt tay với Lý Đinh Sơn, chèn ép Lưu Thế Hiên hay không? Trong lòng Thạch Bảo Lũy rất rõ ràng, so sánh với Lý Đinh Sơn, Lưu Thế Hiên nhiều lắm chỉ xem như một chính khách, một kẻ đầu cơ chính trị, còn xa mới có thể xưng là chính trị gia. Mà Lý Đinh Sơn đã hàng không đến huyện Bá, trên tỉnh khẳng định có người, cho dù đến huyện Bá không phải vì chiến tích thì khả năng cũng chỉ là một bước đệm nhỏ. Nhưng mặc kệ thế nào, khẳng định rằng ông ta sẽ có khát vọng chính trị, cho dù chỉ là vì chiến tích cũng có động lực để phát triển kinh tế huyện Bá, không hề giống với Lưu Thế Hiên, thuần túy chỉ vì tiền tài của bản thân mà chiếm cứ vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện.

Lưu Thế Hiên là người của Bí thư Thành ủy Thẩm Phục Minh, Thạch Bảo Lũy biết điểm này, bởi vậy ông ta cũng rõ ràng, cho dù mình và Lý Đinh Sơn liên kết, cũng chỉ có thể làm Lưu Thế Hiên mất quyền lực, không có cách nào đuổi y đi.

Thạch Bảo Lũy đã cao tuổi, nói không muốn tiến thêm bước nữa chính là lừa mình dối người. Ông ta tính đi tính lại, Lý Đinh Sơn có lẽ chỉ làm một nhiệm kỳ rồi đi, ba năm sau mình vẫn có thể kịp làm một nhiệm kỳ Bí thư. Nếu trong thời gian còn tại nhiệm làm ra một chút chiến tích, khi đến tuổi về hưu cho dù không thăng lên chức Phó giám đốc sở thì cũng có thể lui xuống với đãi ngộ của cấp Phó giám đốc sở. Như vậy cũng là một sự vinh quang, tốt hơn rất nhiều so với chết già ở vị trí cấp huyện. Cho nên Thạch Bảo Lũy rất có tâm tư muốn thử hợp tác với Lý Đinh Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui