Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, thì ra mơ hồ nghe nói là do Trần Phong đề nghị. Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc chưa từng lui tới, hẳn là cũng không quen biết nhau, sao lại đột nhiên đề xuất Tào Vĩnh Quốc làm trợ thủ, hơn nữa còn là Phó thị trưởng thường trực. Trần Phong là dòng chính của Phó bí thư Lộ, nếu Trần Phong cố ý khiến Tào Vĩnh Quốc lên đài với mình, vậy Phó bí thư Lộ vốn luôn phi thường coi trọng Trần Phong ủng hộ Tào Vĩnh Quốc cũng là chuyện đương nhiên.
Lý Đinh Sơn bóp trán, bộ dạng trầm tư:
- Không ngờ Trần Phong lại coi trọng Tào Vĩnh Quốc, ở giữa chuyện này khẳng định có người trung gian, cũng không biết nhân vật trung gian này là ai?
Hạ Tưởng cũng cúi đầu trầm tư, hắn cũng không biết, kỳ thật tất cả những biến cố này đều bởi vì hắn cho Tào Thù Lê tham gia hạng mục thiết kế dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, đồng thời dẫn phát một loạt phản ứng dây chuyền, làm cho Trần Phong yêu ai yêu cả đường đi, mới cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với Tào Vĩnh Quốc. Bởi vậy, hắn mới chính là nhân vật trọng yếu ở trung gian kia.
Lại nghĩ tới bóng dáng Cao Kiến Viễn không ngờ lại hiện ra trong dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, trong lòng Hạ Tưởng lại thầm tính toán, nói với Lý Đinh Sơn:
- Bí thư Lý, khi Thù Lê thiết kế dự án, mơ hồ nghe được rằng Cao Kiến Viễn là đại diện cho nhà đầu tư, chiếm cứ cổ phần nhất định trong công ty.
Lý Đinh Sơn không chút che giấu vẻ giật mình trên mặt: Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Cao Kiến Viễn? Con trai của Cao Thành Tùng? Thật hay giả?
Hạ Tưởng nặng nề gật đầu:
- Tôi cũng rất kinh ngạc, tuy nhiên Thù Lê cũng không biết Cao Kiến Viễn là con trai của Cao Thành Tùng, chỉ là vô tình nghe được có người nói vậy nên mới nhớ. Tôi nghĩ hẳn là không sai được.
Lý Đinh Sơn đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống đối diện Hạ Tưởng:
- Sự tình càng ngày càng phức tạp, không ngờ Cao Kiến Viễn lại nhúng tay vào sự tình công ty. Cho dù Cao Thành Tùng quên tôi là Bí thư huyện ủy ở đây, bởi vì Cao Kiến Viễn tham gia hoạt động của công ty, sớm muộn gì Văn Dương cũng nhắc tới tôi, muốn Cao Thành Tùng không nghe thấy tên Lý Đinh Sơn tôi cũng khó.
Ông ta cười cười, không cho là đúng, nói tiếp:
- Trốn nhất thời không thể trốn một đời, không tin Cao Thành Tùng thật sự lòng dạ hẹp hòi đến mức không chịu buông tha một Bí thư huyện ủy nhỏ nhoi như tôi!
Thế cục thành phố Yến đúng là có thể dùng gió nổi mây phun để hình dung, biến hóa quá nhanh khiến Hạ Tưởng không kịp nhìn, không kịp phát hiện manh mối từ giữa. Hắn biết khuyết điểm lớn nhất của mình chính là biết được quá ít tin tức từ thượng tầng, cũng không biết Lý Đinh Sơn có tìm hiểu được một ít tin tức nào về Tiền Cẩm Tùng từ miệng Tống Triêu Độ hay không? Tiền Cẩm Tùng hàng không từ thủ đô tới đây rốt cuộc là có ý tứ gì?
Hắn đề cập vấn đề này với Lý Đinh Sơn, Lý Đinh Sơn lắc đầu nói:
- Triêu Độ cũng không nói gì, anh ta chỉ nói hiện tại còn không rõ lắm, chờ sau này có tin tức sẽ nói sau. Tuy nhiên nghe nói Trưởng ban thư ký Tiền đối nhân xử thế phi thường khiêm tốn, cũng không tỏ thái độ trong các vấn đề lớn. Trên cơ bản chính là một nhân vật phái trung gian.
Khiêm tốn hoặc là còn chưa chạm đến giới hạn của ông ta, hoặc là đang tích tụ lực lượng. Bản thân là tỉnh ủy thường ủy, Tiễn Cẩm Tùng tất nhiên sẽ chậm rãi nuôi trồng thế lực của mình mới có thể đứng vững gót chân ở tỉnh Yến. Lúc này khiêm tốn có lẽ chỉ là thử thăm dò mâu thuẫn khắp nơi mà thôi. Tuy nhiên Hạ Tưởng luôn cảm thấy Tống Triêu Độ hẳn là biết một ít tin tức gì đó nhưng ông ta không tiết lộ cho Lý Đinh Sơn mà thôi.
Đến giữa trưa, Lý Đinh Sơn không hề có vẻ cao ngạo của Bí thư huyện ủy mà bảo Hạ Tưởng mời Tào Thù Lê ăn cơm. Không hiểu tại sao, Mễ Huyên không tham gia, chỉ có ba người Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê. Ông ngoại của Tào Thù Lê trước kia là chủ tịch quận, hiện tại ba cô lại là giám đốc Sở, bình thường gặp cán bộ cấp sở rất nhiều, thấy Lý Đinh Sơn không hề có giọng điệu của quan lại bình thường mà có một khí chất văn nhã, bởi vậy không hề gọi ông ta là Bí thư Lý mà vừa mở miệng đã gọi là Lý thúc thúc (chú Lý).
Lý Đinh Sơn cười ha hả nhìn Hạ Tưởng, lại nhìn Tào Thù Lê, sau đó vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, rất không tồi. Một cô bạn cùng học rất tốt, không nên ức hiếp người ta.
Ông ta lại nói với Tào Thù Lê:
- Thù Lê, nếu Hạ Tưởng ức hiếp cháu, cứ nói với Lý thúc thúc, để Lý thúc thúc phê bình cậu ta.
Lý Đinh Sơn tươi cười đầy hàm ý, Hạ Tưởng cũng trêu đùa theo:
- Bí thư Lý, ngài sao có thể bất công như vậy, vừa gặp mặt đã thiên vị Thù Lê, tôi là có ý kiến đấy.
Tào Thù Lê có thể gọi Lý Đinh Sơn là chú nhưng Hạ Tưởng vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt bối phận, không thể xưng hô rối loạn được.
- Có ý kiến thì phải bảo lưu, ai bảo Thù Lê là cô gái chứ, chẳng lẽ cậu không thể rộng rãi một chút sao?
Lý Đinh Sơn vô cùng vui vẻ, nhìn Tào Thù Lê với ánh mắt thêm hiền lành, yêu thương.
Tào Thù Lê kéo ghế dựa mời Lý Đinh Sơn ngồi xuống:
- Hạ Tưởng lòng dạ hẹp hòi, Lý thúc thúc thiên vị em mà anh cũng có ý kiến sao? Hừ, vậy chỉ nói chuyện với một mình Lý thúc thúc, không thèm để ý tới anh nữa. Xem anh làm sao bây giờ?
Lý Đinh Sơn thản nhiên ngồi xuống, Hạ Tưởng ngồi bên trái, Tào Thù Lê ngồi bên phải. Sau khi phân biệt ngồi ổn định, Lý Đinh Sơn tùy ý chọn mấy món ăn, nói:
- Có tôi ở đây, khẳng định rằng tâm tư của mấy thanh niên các cậu cũng không đặt ở việc ăn cơm, vậy tùy tiện ăn một chút là được, Thù Lê cũng không cần phải để ý, muốn ăn gì cũng được. Sau này có thời gian lại bảo Hạ Tưởng tiếp đãi cháu chu đáo. Hôm nay chú gặp cháu, chính là muốn nhờ cháu thay mặt chú hỏi thăm ba cháu. Tuy rằng chú và Giám đốc sở Tào không quen biết nhưng có quan hệ giữa cháu và Hạ Tưởng ở đây, hơn nữa Giám đốc sở Tào tri thức uyên bác, chính là loại hình lãnh đạo học giả mà chú rất kính nể, cho nên khi nào có cơ hội rất muốn gặp mặt thỉnh giáo ông ấy.
Lý Đinh Sơn nhìn ra được Tào Thù Lê rất thân thiết với Hạ Tưởng, ánh mắt và hành động đều vô cùng ăn ý. Là người từng trải, đương nhiên ông ta biết tình nghĩa của Tào Thù Lê đối với Hạ Tưởng, nếu không cô cũng sẽ không từ xa ngàn dặm tới thăm Hạ Tưởng. Bởi vậy ông cũng không cần phải e dè gì nhiều. Nếu Tào Thù Lê đã không gọi mình là Bí thư Lý mà trực tiếp xưng hô là Lý thúc thúc, có thể thấy cô cũng là một cô bé phi thường thông minh. Là con cái sinh ra trong nhà quan lớn, biết quy củ, biết khi nào nên xưng hô kiểu gì, gọi mình là chú, chính là biểu lộ một loại thái độ, hẳn là cũng gián tiếp nói ra ý muốn kết giao của Tào Vĩnh Quốc.
Cán bộ cấp huyện muốn kết bạn với cán bộ sở xem như trèo cao, không tính là mất mặt, Lý Đinh Sơn nói rất thản nhiên. Tào Thù Lê đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ đi bố trí đồ ăn, cô tự ra tay giúp Lý Đinh Sơn dọn bát đĩa, sau đó nói với Hạ Tưởng:
- Tự anh bày đi, mặc kệ anh.
Hạ Tưởng biết vai trò nhân vật cầu nối của hắn đã hoàn thành, hiện tại liền ở một bên làm khán giả là được, liền cười ha hả vui ngây ngô.
- Kỳ thật ba cháu bình thường cũng thích chơi chữ, có điều trình độ có hạn, thường xuyên tự giận mình không có tế bào văn học, lúc này trở về vừa lúc có thể khoe với ông ấy. Giới thiệu cho ông ấy một phóng viên lớn, khẳng định ông ấy sẽ rất khen ngợi cháu, có khi còn thưởng cho nữa ấy chứ!
Tào Thù Lê vô cùng ngoan ngoãn rót nước cho Lý Đinh Sơn, lại làm bộ không tình nguyện rót cho Hạ Tưởng một cốc, cuối cùng mới rót cho mình một cốc, lúc này mới ngồi xuống:
- Lý thúc thúc nói đúng lắm, có thời gian quay về thành phố Yến, nhất định phải nói Hạ Tưởng mang chú tới nhà cháu. Cháu cảm thấy nhất định chú và ba cháu sẽ thân nhau.
Lý Đinh Sơn uống nước trà, càng nhìn Tào Thù Lê trong lòng càng cảm thấy yêu thích. Ông ta cũng đã gặp không ít tiểu thư nhà quan lớn, có cao ngạo như công chúa, có ngạo mạn khó tiếp xúc, rất ít người giống như Tào Thù Lê, vừa đáng yêu lại vừa không cố ý đắn đo thân phận, lời nói cử chỉ đều vô cùng tự nhiên, nói mấy câu đã khiến lòng ông ta tràn đầy vui mừng.
Vừa cho ông ta mặt mũi, lại vừa khen ông ta có tài, còn nói như thể cô mời ông ta tới làm quen với Giám đốc sở Tào vậy. Nhẹ nhàng đơn giản đã nâng cao ông ta một phen, thật sự là một cô gái thông minh sắc sảo.
Lý Đinh Sơn thoáng nhìn Hạ Tưởng một cái đầy tán thưởng, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng đúng là phúc tướng của mình, chẳng những âm thầm bày mưu tính kế cho mình còn tìm một tiểu thư thiên kim nhà Giám đốc sở làm bạn gái. Không, nói không chừng sắp sửa là thiên kim nhà Phó thị trưởng. Chàng trai này không biết còn cất giấu những điều ngạc nhiên vui mừng nào trên người nữa đây, thật là nhân tài hiếm có.
Trong lòng Lý Đinh Sơn rất vui vẻ.
Hạ Tưởng chỉ cười hàm súc. Lý Đinh Sơn và Tào Thù Lê nói chuyện với nhau vừa rồi cũng khiến hắn vô cùng mừng rỡ. Đã sớm lĩnh giáo cơ trí của Tào Thù Lê, hôm nay lại kiến thức một lần nữa, hắn vẫn phải âm thầm khen ngợi cô thông minh, lanh lợi. Hắn cũng biết rõ, qua chuyện này, cảm nhận về hắn trong lòng Lý Đinh Sơn lại nặng thêm vài phần.
Lý Đinh Sơn rất cao hứng, liền cho Hạ Tưởng nghỉ phép, bảo hắn tiếp đãi Tào Thù Lê chu đáo chính là làm tốt nhiệm vụ. Lý Đinh Sơn nói đúng, nếu Tào Thù Lê chỉ là một cô gái bình thường, Hạ Tưởng tiếp đãi cô sẽ chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng hắn là thư ký của lãnh đạo, tiếp đãi thiên kim của Giám đốc sở cũng chính là nhiệm vụ chính trị hạng nhất, huống chi, nếu Tào Vĩnh Quốc thật sự lên làm Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, quyền lực sẽ lớn hơn không ít so với Giám đốc sở Xây dựng đô thị, lại có danh hiệu thường ủy, trên thực tế là thăng tiến một bước rất lớn. Đến lúc đó Tào Thù Lê là thiên kim của Phó thị trưởng, cũng là cầu nối rất tốt giữa Lý Đinh Sơn và Tào Vĩnh Quốc.
Hạ Tưởng đề nghị buổi chiều đi thảo nguyên du ngoạn, Tào Thù Lê tự nhiên không có ý kiến, Mễ Huyên cũng xuất hiện đúng lúc, cũng muốn đi theo chân bọn họ. Hạ Tưởng đoán được kỳ thật Mễ Huyên cố ý muốn tránh không gặp Lý Đinh Sơn, không muốn lấy thân phận con gái của Vương Toàn Hữu tiếp xúc với Lý Đinh Sơn, tránh xuất hiện những phiền toái không cần thiết. Hạ Tưởng có thể hiểu tâm tính của Mễ Huyên, cho nên cũng giả vờ như không biết.
Hạ Tưởng đề nghị đến hoa hải nguyên chơi một chuyến, Tào Thù Lê và Mễ Huyên đều nhất trí đồng ý. Mễ Huyên làm việc sốt sắng, vừa nói muốn đi liền lái xe đi trước, đợi ở xã Cổ Trại. Hạ Tưởng tìm Hoàng Hải, chờ sau khi Hoàng Hải dẫn ngựa đi ra, hắn mới ý thức gặp phải một vấn đề xấu hổ: Tào Thù Lê và Mễ Huyên đều mặc váy, không có cách nào khác để cưỡi ngựa.
Mễ Huyên thấy Tào Thù Lê vẻ mặt quẫn bách, liền mỉm cười rất vui vẻ. Cô tiến vào trong xe, một lát sau đi ra, trên người đã đổi thành quần bò. Hóa ra cô đã sớm có chuẩn bị.
Tào Thù Lê hơi nhíu mày:
- Hay là em không đi? Nếu chị Huyên mà không cho em mượn quần thì em không cưỡi ngựa đâu.
- Ngựa của tôi đều rất nghe lời, rất ngoan ngoãn, tuyệt đối không hung dữ, cô bé không phải sợ, tôi có thể giúp cô dắt ngựa, khẳng định không có việc gì.
Hoàng Hải sợ mối làm ăn thất bại, vội vàng lấy lòng, nói.
Tào Thù Lê khiếp đảm nhìn con ngựa không thấp hơn mình bao nhiêu, lại liếc Hạ Tưởng một cái, vẫn lắc đầu.
- Cô bé Lê, chị có một biện pháp.
Mễ Huyên cười vẻ xấu xa, nắm lấy dây cương nhảy lên lưng ngựa một cách rất gọn gàng:
- Em cũng không cần đổi quần, chị không có mang dư. Em cứ ngồi ngang trên ngựa ở phía trước người Hạ Tưởng, để cậu ta bảo hộ em, vừa lãng mạn lại vừa an toàn. Thế nào, biện pháp chuẩn xác chứ hả? Còn không mau cảm ơn chị đi!
Tuy rằng Tào Thù Lê thẹn thùng nhưng vẫn không kìm nổi tâm tư thích vui chơi, cuối cùng đỏ mặt ngồi ngang trước mặt Hạ Tưởng, vai trái dựa chắc vào trong ngực hắn, mông chạm vào đùi phải hắn, cảm thấy một sự đàn hồi và nhiệt độ truyền tới khiến cô không kìm nổi hoảng hốt, không dám liếc nhìn Hạ Tưởng chút nào. Hạ Tưởng sợ cô ngã, tay trái nắm dây cương, tay phải đỡ eo thon của cô, thổi một hơi bên tai cô:
- Đừng xấu hổ, cứ coi anh như anh trai của em đi. Anh trai bảo hộ em gái là hoàn toàn chính đáng, đúng không nào?
Thân mình Tào Thù Lê lay động theo bước ngựa phi. Cô sợ tới mức hai tay ôm chặt cánh tay Hạ Tưởng:
- Anh đừng trêu em, đừng ném em xuống, được không?
Hiện tại cô không còn là một cô bé thông minh, tinh nghịch như vốn có nữa mà hoàn toàn như một con cừu nhỏ mặc cho người bắt nạt.
Hạ Tưởng không kìm nổi buồn cười, nói:
- Cô nhóc Lê nói cái gì thế? Sao anh có thể ném em xuống chứ? Anh lại hư hỏng như vậy sao?
- Anh hư, anh rất hư.
Tào Thù Lê cố ý lớn tiếng nói chuyện, như thể giọng càng lớn càng giảm bớt sự sợ hãi của cô:
- Hơn nữa em lại trắng thế này, anh lại đen thế kia, ai muốn anh làm anh trai chứ? Em sợ em sẽ lây đen của anh.
Hoàng Hải cưỡi ngựa mở đường phía trước, Mễ Huyên theo sát sau đó. Hạ Tưởng và Tào Thù Lê cùng cưỡi 1 con ngựa. Bởi vì cô nhát gan nên họ không dám đi nhanh, đành phải cho ngựa chậm rãi chạy phía sau hai người kia một đoạn xa. Những ai biết cưỡi ngựa đều biết, thật ra ngựa phi nhanh lại càng ổn định, đi thong thả lại càng lắc lư nhiều hơn. Thân mình Tào Thù Lê cứ va chạm liên tục vào ngực Hạ Tưởng khiến hắn hoàn toàn hiểu được thế nào là tim đập như hươu chạy.
Vóc dáng Tào Thù Lê không thấp, ngồi cạnh Hạ Tưởng gần như tới trên mắt hắn, vừa lúc hắn có thể nhìn thấy cả lông tơ mịn màng trên cổ cô. Vành tai bị ánh mặt trời chiếu tới gần như trong suốt, còn cả xương vai cực kỳ hoàn mỹ. Rất nhiều cô gái có cái cổ khá đẹp nhưng xương vai lại hơi xuôi quá hoặc thô quá, nhưng Tào Thù Lê thì không như vậy. Hai vai cô gầy mảnh, xương rất sâu, vô cùng mê người.
Cánh tay Hạ Tưởng bị Tào Thù Lê nắm chặt tới mức phát đau. Hắn biết cô quả thật sợ cưỡi ngựa, liền nghĩ cách dời sự chú ý của cô đi:
- Ngựa là một loài vật rất ngoan hiền, là bạn tốt của nhân loại, sẽ không làm tổn thương người, không cần sợ. Hơn nữa, em cũng không cần khẩn trương như vậy. Lần trước ở trên lầu siêu thị Giai Gia, em ôm chặt lấy anh không thả ra, cũng không thấy em khẩn trương chút nào, càng không đỏ mặt, sao hôm nay lại ngược lại như thế?
- Ai ôm anh? Chỉ toàn nói bậy!
Tào Thù Lê bất mãn, quay mặt đi giả vờ hung hăng nói:
- Rõ ràng là anh ôm em, em xả thân cứu giúp, vậy mà anh còn chế giễu, không nhớ rằng em là người tốt mà ngược lại tưởng mình là người tốt, thật sự là một con cún con vong ân phụ nghĩa.
- Không đúng, anh nhớ rất rõ ràng là em chủ động lao vào lòng anh, sao lại thành anh ôm em chứ? Hơn nữa cho dù anh chủ động ôm em, sau đó lại bị em ôm thật chặt, suýt nữa thì anh bị đè ép thành nghẹt thở. Không ngờ sức lực em cũng lớn thật, có lẽ anh cũng không đánh thắng nổi em.
Hạ Tưởng tiếp tục trêu đùa.
- Anh còn nói nữa...
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tào Thù Lê đỏ bừng lên, như thể toàn bộ hoa hồng xung quanh đều bay tới đậu trên mặt cô vậy
- Không được nói nữa! Nếu không em sẽ đẩy anh xuống, cho anh dập mông, cho anh phát khóc. Hạ Tưởng thối tha, Hạ Tưởng hư hỏng, mặt dầy nói xấu người ta.
Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng, thấy Tào Thù Lê dần dần trấn tĩnh lại, cũng không sợ cưỡi ngựa như lúc đầu nữa, liền gợi tới đề tài Tào Vĩnh Quốc.
Nghe thấy Hạ Tưởng nói cho tin tức kinh người như vậy, Tào Thù Lê cũng vô cùng kinh ngạc:
- Ba không hề lộ ra một chút nào là ông ấy sẽ làm Phó thị trưởng. Anh nghe tin này ở đâu vậy? Hay là có người nào đó có ý đồ tung tin giả ra?
Hạ Tưởng lắc đầu phủ định suy đoán của Tào Thù Lê:
- Không phải, là tin tức trực tiếp truyền ra từ trong tỉnh ủy. Mấu chốt không phải tin tức thực hay giả mà là nghe nói Thị trưởng Trần Phong chủ động đề xuất muốn ba em là Phó thị trưởng thành phố Yến. Giữa Thị trưởng Trần và ba em có qua lại gì không?
- Ba em không biết Thị trưởng Trần, cũng chưa bao giờ nghe nói ông ấy và Thị trưởng Trần có quan hệ gì cả. Vì sao Thị trưởng Trần lại chủ động điểm danh muốn ba em làm trợ thủ cho ông ấy, thật sự là việc lạ.
Tào Thù Lê suy tư nhìn về phía trước, hơi ngây người đột nhiên nói:
- Ai chà, quên mất không nói cho anh, em đã gặp Thị trưởng Trần ở quảng trường ga.
Từ lời kể của Tào Thù Lê, Hạ Tưởng cũng đoán được đại khái, cũng cảm thấy hiểu biết rõ ràng hơn, biết được rằng nguyên nhân trọng yếu khiến Trần Phong đơn giản đi thị sát từ quảng trường thư giãn tới quảng trường ga chính là vì ông ta đã gặp phải lực cản rất lớn trong quá trình cải tạo thôn nội đô.
Mâu thuẫn giữa Trần Phong và Cao Thành Tùng là không thể tránh được. Cho dù Trần Phong có thể sẽ lùi vài bước nhưng Hạ Tưởng biết, Công ty xây dựng Phương Nam ăn to uống lớn, muốn thâu tóm toàn bộ thị trường xây dựng của thành phố Yến, thậm chí là của cả tỉnh Yến. Với tính cách của Trần Phong tuyệt đối sẽ không chắp tay giao toàn bộ các hạng mục xây dựng cơ bản cải tạo thôn nội đô cho Công ty xây dựng Phương Nam, bởi vì Công ty xây dựng Phương Nam không có tư chất cũng không có kỹ thuật và chất lượng. Trần Phong sẽ không cho phép bọn họ một chuyến bao thầu toàn bộ.
Nếu Tào Vĩnh Quốc có thể lên làm thường ủy thành ủy thành phố Yến, Phó thị trưởng thường trực, xem như đã bước được một bước quan trọng trên con đường chính trị. Thành phố Yến là thành thị cấp phó tỉnh, thành ủy thường ủy cũng là cấp Giám đốc sở, cấp bậc không thăng nhưng đã bước qua một bước rất lớn.
Nếu đi tốt, về sau mới có thể tiến vào hàng ngũ cán bộ cao cấp của tỉnh. Nhưng nhìn dụng ý của Trần Phong, sau khi đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng, Tào Vĩnh Quốc khẳng định sẽ chủ quản xây dựng đô thị, sẽ không thể tránh việc gặp mặt chính diện với Cao Thành Tùng. Tào Vĩnh Quốc cũng là một người ngay thẳng, nếu không đời sau ông ta cũng đã không bị Cao Thành Tùng ghét bỏ, điều tới Sở đo vẽ bản đồ. Hiện tại vận mệnh của ông ta đã xuất hiện thay đổi, có thân phận Phó thị trưởng, sẽ xảy ra xung đột với Cao Thành Tùng vì chuyện Công ty xây dựng Phương Nam, chỉ sợ cuối cùng kết cục của ông ta và Trần Phong cũng giống nhau, không thể lạc quan nổi.
Tuy nhiên chỉ cần trên tỉnh đạt được thỏa hiệp đưa ra quyết định bổ nhiệm, vậy không thể thay đổi được. Hơn nữa đối với Tào Vĩnh Quốc thì đây cũng là một cơ hội phi thường khó có được, tuyệt đối không thể bỏ qua. Hạ Tưởng không phải không lo không nghĩ mà là hắn luôn chờ đợi thời khắc khi Cao Kiến Viễn ngoi lên mặt nước, chờ cơ hội có thể tiếp xúc với Cao Kiến Viễn, muốn thông qua Cao Kiến Viễn âm thầm ảnh hưởng tới Cao Thành Tùng để thực hiện kế hoạch của mình. Lúc này xem ra, Tào Vĩnh Quốc thật sự sẽ tới làm Phó thị trưởng thành phố Yến. Vận mệnh của ông ta và Trần Phong sẽ buộc cùng một chỗ. Nói cách khác, nếu chẳng may giữa Tào Vĩnh Quốc và Cao Thành Tùng sinh ra mâu thuẫn, Trần Phong khẳng định không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tuy rằng vận mệnh của Tào Vĩnh Quốc biến hóa là do Trần Phong dựng nên nhưng xét đến cùng chính là bởi vì Hạ Tưởng xuất hiện, gián tiếp làm cho Trần Phong chú ý tới Tào Vĩnh Quốc. Nhìn Tào Thù Lê gần mình trong gang tấc, nhớ tới việc Tào Vĩnh Quốc bỏ đi cái giá của Giám đốc sở mà bảo hắn ở lại thành phố Yến, Hạ Tưởng âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ là vì con đường làm quan của Giám đốc sở Tào hay là vì hạnh phúc của Tào Thù Lê, hắn nhất định sẽ tìm cách chiến đấu tới cùng với Cao Thành Tùng.
Chẳng qua, kế hoạch mà hắn đã sớm định trước bắt buộc phải hơi thay đổi một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...