Quân Thần Phân Tranh

Kết lại tóc đen, vòng quanh ngón giữa. Dục hỏa trọng sinh, yến vui cùng bay.

Một đôi tân nhân ngồi ở trên giường hỉ, khăn voan đỏ đã bị vén lên, nàng không khỏi buồn cười, cả đời này, trong một năm ngắn ngủn nàng tự nhiên gả hai lần. Trở thành tân nương của hai người.

Lúc này, một cung nữ lâu năm bưng khay hỉ tiến vào, phía sau còn có sáu cung nữ đi theo, trong tay đều bưng đồ, đều là các loại long nhãn, quả táo.

Lão cung nữ chậm rãi tiến lên, không để ý ánh mắt kinh ngạc của nàng, kết một nhúm tóc đen của nàng và Hoàng Phủ Hiên lại, dùng dây đỏ cột. Trong miệng nói lẩm bẩm: “Tóc đen kết thành nơ, cả đời không xa không rời, cùng chung vinh nhục, đồng cam cộng khổ.”

“Tóc đen kết, tình ý kết, nắm tay nhau mà chết, không xa không rời.” Nguyện vọng tốt đẹp cỡ nào, tương lai nhiều người ước mơ. Đây là nàng khổ khổ truy tìm, là nàng dùng hết sinh mạng tìm kiếm. Nước mắt hạnh phúc tràn mi ra. . .

Tất cả lại xảy ra ở trên người nàng. Thật không thể tưởng tượng nổi. Là ông trời có mắt? Hay là một giấc mộng? Bất kể là mộng hay là thực tế, nàng đều muốn vững vàng nắm lấy, không buông tay.

“Lão nô cung chúc hoàng thượng, hoàng hậu trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.” Lão cung nữ cười hì hì hành lễ.

Sáu cung nữ sau lưng thả long nhãn và táo lên giường xong, cũng quỳ lạy chúc mừng “Chúng nô tỳ cung chúc hoàng thượng hoàng hậu bình an hạnh phúc.”

“Lui ra!” Hoàng Phủ Hiên phất tay một cái, bọn họ đỏ mặt lui ra.

Nhìn ánh mắt mập mờ khác thường của họ, mặt của Lưu Quân Dao liền đỏ đến cổ. Xấu hổ cúi đầu, hơn nữa bất an khuấy động khăn cưới trong tay.

Hoàng Phủ Hiên cũng không bình tĩnh giống mặt ngoài thấy, hắn không biết hình dung tâm tình giờ khắc này như thế nào, cao hứng, hưng phấn. Kích động, bất an.

Hắn len lén liếc nàng một cái, sợ hãi bị phát hiện, vì vậy nhanh chóng hồi hồn. Muốn nói lại thôi, hé miệng lại khép lại, tâm thần bất định bất an, không biết nên như thế nào cho phải.

Hai người lo sợ bất an ngồi, chắc là ăn ý đang tác quái, hai người đồng thời xoay người, trăm miệng một lời nói: “Ngươi. . . Ngươi nói trước đi.”

‘ Xì ’ nàng không nhịn được che miệng mà cười, nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của hắn, thật khờ, thật đáng yêu.

Hoàng Phủ Hiên cảm thấy không giải thích được, mặc dù là vua của một nước, nhưng chưa bao giờ đơn độc ở chung một phòng với nữ tử, hắn khó tránh khỏi lúng túng xấu hổ, vì vậy bất an mở miệng: “Dao nhi, tối nay ta không thể ra cửa này rồi, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn ngươi. Tối nay ngươi an tâm ngủ ở trên giường, ta ngủ trên đất.”

Vừa nói, vừa ôm chăn chuẩn bị ngả ra đất nghỉ, mà nàng lại không nhúc nhích ngồi yên, trong đầu lộn xộn. Đột nhiên một cỗ gió lạnh từ trong khe cửa thổi qua, nàng chà xát tay sưởi ấm. Hắn sẽ không làm tổn thương nàng, mà nàng cũng tin tưởng hắn. Không đành lòng nhìn hắn làm bạn cả đêm với sàn nhà lạnh lẽo. Nàng tin chắc.

Ngồi chồm hổm xuống, tranh đoạt chăn bông trong tay hắn, mắt nhìn hắn cười yếu ớt, nói: “Đêm sâu đường dài, trên sàn nhà lạnh như băng thấu xương, huống chi ta tin tưởng ngươi, tối nay chúng ta cùng nhau ngủ chung giường!”

Ánh mắt của nàng đang cười, lông mày cũng đang cười, Hoàng Phủ Hiên nhất thời nhìn ngây người, sững sờ không biết làm sao.

“Chớ do dự, ta tin tưởng ngươi, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng mình sao?” Thấy hắn do dự, nàng cười yếu ớt , hi vọng hóa giải cảm xúc tâm thần bất định bất an trong lòng hắn, dĩ nhiên, nàng cũng đang an ủi mình không cần lo lắng. Phải tin tưởng ánh mắt của mình, tin tưởng trời cao sẽ không tàn nhẫn với nàng.

“Được!” Mặc dù do dự, nhưng khát vọng nồng đậm ở đáy lòng hắn nói cho hắn biết, hắn muốn ở chung với cô gái yêu mến, một khắc cũng không nỡ chia lìa.

Hai người lẳng lặng nằm xuống, cùng giường mà ngủ, lại không hề buồn ngủ, nàng đưa lưng về phía hắn, hướng qua cửa sổ, mở mắt nhìn một vầng trăng sáng trong bầu trời đêm. Trong lòng thấy nhớ nhà.

Giống vậy, Hoàng Phủ Hiên cũng chưa chợp mắt, cảm thụ nhiệt độ trên người nàng truyền tới hòa với hương nhẹ, hắn hít một hơi thật sâu, đột ngột cảm thấy tâm thần sảng khoái. Đồng thời đặt tay trên lồng ngực, chỉ cảm thấy tim nhảy bang bang không ngừng. Nhịp tim gia tốc, khẩn trương bất an quanh quẩn trong lòng. Nhưng hơn nữa là mừng rỡ.

Đêm dần khuya, đường đã sâu. Trăng sáng cũng mông lung rồi.


Cùng cười sống chết. Hoàng Phủ Hiên nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến từ sau lưng, khóe miệng xẹt qua một vật hình tròn, hắn cười hạnh phúc.

Chợt, chuyện làm hắn không ngờ xảy ra, thân thể mềm mại đặt lên cái lưng kiên nghị của hắn, dán thật chặt.

Bởi vì yên tâm, nàng rốt cuộc không chống được buồn ngủ, an tâm tiến vào mộng đẹp. Không biết tại sao, một luồng gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, thổi trúng nàng run lẩy bẩy. Nàng nhẹ nhàng nghiêng người, liền chạm được một người ấm áp, vì vậy dựa sát thân thể vào hơn.

Hoàng Phủ Hiên vui vẻ, nhẹ nhàng lật người. Do dự đưa hai cánh tay ra, ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực. Nàng lập tức rơi vào trong lồng ngực ấm áp, giống như con mèo nhỏ, cọ xát, hài lòng chui vào trong ngực ngủ.

Hắn cười khe khẽ, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng chặt hơn, khép lại hai mắt, cả đêm ngủ ngon.

Nhưng trong cung ấm áp vô hạn, bên ngoài cung lại rét lạnh đâm người.

Trăng là một vòng trăng, người là người tha hương.

Một mình uống rượu trước hoa dưới trăng, thêm bóng nữa là ba.

Gió lạnh không thể so với ý lạnh trong lòng hắn, trăng cô đơn cũng không một thân một mình như hắn

“Người đời đều nói: nhất túy giải thiên sâu, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy lòng thật đau?” Hiên Viên Triệt một tay che ngực, một tay bưng ly rượu. Coi như là say đến bét nhè cũng khó tiêu đau đớn trong tim.

Chỉ có say, mới thấy tất cả tối nay đều chỉ là một cơn ác mộng, sáng mai tỉnh lại liền tan thành mây khói.

“Biểu ca, chàng đừng uống nữa, chàng đã say.” Liễu Nhu đoạt ly rượu của hắn, đau lòng gầm thét, nhìn biểu ca hành hạ mình như vậy, nàng bi thương đến không cách nào hít thở.

“Nhu nhi, uống một ly với ta.” Hiên Viên Triệt níu lại nàng, cường ngạnh ép nàng ngồi xuống.

“Biểu ca. . . . .” Liễu Nhu vô cùng đau đớn, lệ rơi đầy mặt, lời mới vừa bật thốt lên lại bị hắn dùng tay ngăn chận.

Hiên Viên Triệt híp hai mắt, ngắm nhìn bóng hình xinh đẹp mơ hồ trước mắt. Say rượu bất tỉnh, thần chí không rõ, bắt đầu nói xằng nói bậy: “Bây giờ không phải nàng nên động phòng hoa chúc với hắn sao? Sao lại xuất hiện ở đây vậy? Chẳng lẽ nàng đến xem ta làm trò cười sao? Xem vẻ nhếch nhác lận đận của ta sao?”

“Đúng, rượu đắng hôm nay là ta tự chế riêng, là ta tự tay chắp tay nhường nàng cho người ta. Ta đáng đời!” Nói xong, hắn giơ tay ra sức tát mình một cái. Nhưng đau trên mặt không bằng đau trong lòng. Quả tình khó nếm, hắn đau đến không muốn sống, sống không bằng chết.

Liễu Nhu nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt hắn, mình lại bị nước mắt mơ hồ tầm mắt. Yêu thật là giày vò. Làm cho người ta cười, làm cho người ta khóc, làm cho người ta vui, làm cho người ta đau.

Hắn say rượu gục xuống bàn, mặc dù thần chí hắn không rõ, nhưng mà vẫn nhớ mãi không quên tên tuổi Lưu Quân Dao, từng tiếng từng tiếng đập bể lòng của Liễu Nhu, nàng thật vất vả áp chế ý hận đã kích phát. Ghen tỵ như lửa mạnh hừng hực, hoặc là thiêu hủy người khác, hoặc là nhóm lửa tự thiêu.
Ngày vừa lộ ra ánh sáng, chim yến líu ríu gọi không ngừng ở nhánh cây, trong bụi hoa trong vườn, bươm buớm song song bay múa, ong mật cũng vất vả cần cù hái mật hoa, sản xuất cuộc sống ngọt ngào năm sau.

Các cung nữ chia ra đứng ở cửa, trong tay cầm y phục đồ trang sức các loại , lẳng lặng chờ đợi chủ tử đứng dậy.

Cả đêm ngủ ngon, nàng thỏa mãn mở ra hai mắt, lại bị gương mặt quen thuộc trước mắt làm sợ hết hồn, nàng cho là mình vẫn đang ngủ, đưa ra một tay xoa xoa cặp mắt, lúc mở mắt ra, tất cả chưa thay đổi. Nàng mới tỉnh táo biết được, nàng lại sẽ nằm ở trong ngực hắn ngủ cả đêm.

Nàng cúi đầu, thật may là y phục đầy đủ, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nghiêng đầu nhìn dung nhan ngủ an tĩnh của Hoàng Phủ Hiên, sống mũi cao thẳng, đôi môi kiên nghị thật là kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.

Đột nhiên, Hoàng Phủ Hiên lập tức mở mắt, dọa nàng giật mình, rình coi bị bắt được tại chỗ, nàng xấu hổ cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của hắn. Thấy bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của nàng, hắn hạnh phúc cười. Nhẹ giọng nói: “Dao nhi, thức rồi à?”


“Uh!” Không có bị chỉ ra, không khí ngột ngạt cũng không có. Hai người chỉ mặc quần áo trong, sau khi đứng dậy nàng cũng không có trốn tránh, trực tiếp thay quần áo ở trước mặt hắn. Đối với cô gái hiện đại mà nói, việc này không có gì thẹn thùng, nhưng Hoàng Phủ Hiên lại không cho là như vậy, hắn nghĩ thầm: Dao nhi không có tránh né hắn, có phải hay không bắt đầu tiếp nhận hắn?

Ý nghĩa này khiến hắn mừng thầm. Trên mặt thủy chung treo nụ cười hạnh phúc.

Cài một cái nút áo cuối cùng lại, nàng kinh ngạc phát hiện Hoàng Phủ Hiên đang dùng dao găm cắt đứt tay của mình, nàng chạy tới, cầm lấy tay hắn, nhìn máu tươi chảy ra, đau lòng vì hắn, oán giận nói: “Sao ngươi lại cắt tay của mình?”

Hoàng Phủ Hiên nhẹ nhàng rút tay ra, giọt máu đỏ tươi chảy ở trên ra giường, tách ra một đóa mai hồng kiều diễm ướt át, nàng đột nhiên sáng tỏ, nam nhân quả nhiên đều để ý, nàng có chút bi thương nhìn hắn.

Nhưng chuyện luôn thật không ngờ, Hoàng Phủ Hiên kéo nàng vào trong ngực, lời nói nghe giống như oán giận, nhưng lộ ra dịu dàng che chở nồng đậm: ” đứa ngốc, ta không quan tâm, nhưng không thể để cho người nói bóng nói gió làm nàng bị thương.”

“Cám ơn ngươi, Hiên!” Vô luận khi nào, hắn luôn đặt nàng ở vị trí thứ nhất, phần ân tình này nàng có thể nào không cảm động? Vùi ở trong ngực hắn thật ấm áp, ở trong lúc lơ đãng. Nàng dần dần mê lạc tim của mình.

Hắn cười mà không nói, nói một câu với người ngoài cửa: “Vào đi!”

“Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng hoàng hậu!” Từng người vào cửa, phục vụ bọn họ rửa mặt. Giày vò một phen xong, bọn họ ngồi lên cỗ kiệu, đi thỉnh an Thái hậu.

Không khí vui vẻ của hôn lễ chưa rút đi, bên trong hoàng cung giăng đèn kết hoa ăn mừng khắp nơi. Vui sướng, hài hòa hạnh phúc.

Trong Từ Ninh cung, Thái hậu đã sớm trông mòn con mắt rồi, lo lắng đi tới đi lui trong phòng, hy vọng con trai con dâu nhanh chóng xuất hiện.

“Thái hậu nương nương ngài nghỉ một lát! Ngài đã đi lâu rồi.” Lão cung nữ cận thân khuyên can bà, dù sao thân thể quan trọng hơn!

Thái hậu giống như ma ám, bước chân không dừng được, sắc mặt đỏ thắm, giữa hai lông mày lộ ra vui sướng. Giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Ai gia không mệt, ai gia trông mong ngày này thật lâu, không bao lâu, ai gia có thể bồng cháu rồi.” ước mơ tương lai tốt đẹp khiến tinh thần bà tăng lên gấp bội.

Người một nhà khỏe mạnh hạnh phúc, hòa hòa mỹ mỹ, chính là một liều thuốc tốt, trị tâm càng hữu hiệu hơn trị thân!

“Tới, tới, Thái hậu, bọn họ tới.” Xa xa trông thấy bóng dáng của bọn họ, lão cung nữ giống như kích động, chẳng phân biệt được chủ tớ, nắm tay Thái hậu thật chặt. Hưng phấn không thôi.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu! Dao nhi thỉnh an Thái hậu!” Một đôi tân lang tân nương quỳ xuống thỉnh an, khi bọn họ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Thái hậu sịu mặt, rất là mất hứng.

Hai người nghi ngờ nhìn thẳng vào mắt, không hiểu ra sao. Nàng nhẹ giọng hỏi thăm: “Thái hậu, ngài thế nào?”

“Nên gọi mẫu hậu rồi !” Thái hậu bĩu môi, giở ra tính khí con nít, chọc bọn họ đều vui, nàng căng thẳng che miệng mà cười, mà Hoàng Phủ Hiên lại cười ha ha, nói trêu: “Mẫu hậu trưởng thành rồi, thế nào còn ăn vạ !”

“Ai, cưới vợ quên mẹ, mẫu hậu không nói với con!” Giả bộ tức giận trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Hiên một cái, ngược lại thân mật nắm tay Lưu Quân Dao, từ ái nói: “Dao nhi mau qua đây, hai mẹ con chúng ta trò chuyện, không để ý tới đứa con bất hiếu này.”

“Mẫu hậu, Dao nhi cũng nghĩ như vậy, bí mật nhỏ giữa nữ nhân, ngàn vạn lần không thể cho nam nhân biết.” Dao nhi cũng không lạnh nhạt, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Thái hậu, hai người lặng lẽ nói. Mà Hoàng Phủ Hiên lại ngồi ở bên cạnh Dao nhi, nhàn nhã thưởng thức trà, nhưng ánh mắt lại nhìn Dao nhi cười!

Dân chúng bình thường có khó xử giữa mẹ chồng nàng dâu, hoàng gia cũng thế, nhưng hôm nay thấy Dao nhi và mẫu hậu ở chung thật vui, hắn cũng vui mừng.

“Dao nhi, đêm qua ngủ ngon giấc không?” Thái hậu lại gần bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi thăm, nhưng cười rất gian, đêm qua nàng phân phó cung nữ làm chuyện lớn, len lén mở cửa sổ ra, gió lạnh mạnh mẽ, cũng thành toàn một đôi tân lang tân nương.


Dao nhi không nghĩ tới Thái hậu trực tiếp như vậy, nhưng cũng không có che giấu, thản nhiên nói: “Dao nhi ngủ rất ngon, ngược lại mẫu hậu ngài, ban đêm lạnh, còn vất vả đến nửa đêm, chắc không có ngủ ngon!”

Nàng nhìn Thái hậu, nhìn thấy bóng dáng dí dỏm mà hoang mang sợ hãi bên trong, vì vậy càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng, quả nhiên là Thái hậu giở trò quỷ, nếu không cửa sổ làm sao vô duyên vô cớ mở ra đây? Nhưng Dao nhi cũng không nói ra. Chỉ mỉm cười tuyệt đẹp.

Hai người giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, Thái hậu nhíu nhíu mày, giả bộ khổ não hừ nhẹ, sắc mặt khó coi, trách cứ mình nói: “Ai gia dĩ nhiên không ngủ ngon rồi.”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Hiên luống cuống, sợ thân thể mẫu hậu khó chịu, vì vậy vểnh tai, chờ đợi lời kế tiếp của Thái hậu: “Tối hôm qua ai gia mơ thấy tiên hoàng, ông chất vấn ta, tại sao không có dạy tốt Hiên nhi, cho tới bây giờ Hiên nhi cũng chưa có con cháu. Dao nhi a! Con nói mẫu hậu nên làm cái gì bây giờ?”

Mẹ già gian xảo, Hoàng Phủ Hiên cười trộm, tỏ vẻ không liên quan đến mình, làm bộ không thấy được ánh mắt cầu cứu của Dao nhi, mặc cho Dao nhi trừng hắn cũng coi thường.

Hoàng Phủ Hiên, món nợ này ta nhớ kỹ trước, Dao nhi trừng mắt liếc hắn một cái.

Hiện tại chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp rồi, nàng xoay người, cười đến rực rỡ như ánh mặt trời, thanh âm mềm mại tựa hồ chảy ra nước: “Mẫu hậu ngài đừng lo lắng, Dao nhi tin tưởng, tiên hoàng che chở, chỉ cần có duyên phận, chắc chắn chuyện trong lòng sẽ thành.”

Con được đấy Dao nhi, cư nhiên đùa bỡn tâm cơ, bất kể như thế nào, ta nhất định muốn cho con mang thai đứa bé, Thái hậu âm thầm ở đáy lòng thề, ánh mắt của bà đột nhiên sáng ngời, tựa hồ có kế sách gì tốt rồi.

Thái hậu vừa định mở miệng, ngoài cửa truyền đến thanh âm lanh lảnh của thái giám: “Minh quốc Cảnh vương gia, vương phi cầu kiến.”

“Tham kiến hoàng thượng, Thái hậu, hoàng hậu!” hai chữ hoàng hậu, hắn nói rất không tình nguyện, cũng rất thống khổ.

“Bình thân! Ban thưởng ghế ngồi!” Hoàng Phủ Hiên mỉm cười, “Tạ hoàng thượng!” Hiên Viên Triệt và Liễu Nhu đứng dậy ngồi xuống, Hiên Viên Triệt nhìn một đôi bích nhân, ngẫu hợp thiên thành. Hắn giống như lạc đường ở trong rừng rậm, tâm giống như bị nhánh cây cào xước, đau đến không muốn sống. Chỉ nhìn một cái, liền không dám nhìn nữa.
Bốn người theo đuổi tâm tư của mình, chỉ có một người có lòng dạ ma quỷ.

“Ha ha ha. . . . Vương gia vương phi có lòng rồi, sáng sớm đã đến thăm ai gia.” Thái hậu cảm nhận được không khí kiếm bạt nỗ trương giữa bốn người, vì vậy lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc.

Giữa nữ nhân dễ nói chuyện, Liễu Nhu triển lộ nụ cười thỏa đáng, hạ thấp thanh âm nói: “Nhờ khoản đãi, còn chưa tới cảm tạ ! Sáng sớm quấy rầy sự tỉnh táo của Thái hậu, Thái hậu không trách cứ mới phải!”

“Cảnh vương phi quá lời! Có bằng hữu phương xa tới, cực kỳ cao hứng!” Thái hậu hàn huyên. Thái hậu nhìn thấy mặt tái nhợt và giả vờ của Dao nhi rồi làm như không thấy, lại thấy ánh mắt không tầm thường của Hiên Viên Triệt, trong lòng đột nhiên sáng tỏ.

Đồng thời, Thái hậu càng thêm tin chắc kế hoạch của mình, Dao nhi là một nữ tử tốt, nàng và Hiên nhi là tuyệt phối, ai cũng đừng muốn hoành đao đoạt ái!

Thái hậu cũng là người từng trải gió sương, sóng to gió lớn gì chưa gặp, bà nói chuyện ngấm ngầm hại người “Cảnh vương phi xinh đẹp như hoa, tính cách ôn hòa, mặt hạnh phúc, cũng không chỉ là Vương gia chăm sóc tốt, hơn nữa còn phải có một gia đình hạnh phúc!”

Bốn người buồn bực, chẳng biết tại sao Thái hậu đột nhiên nói những chuyện không đâu này, nhưng Liễu Nhu cúi đầu cười lạnh, lúc ngẩng đầu lên đã không thấy âm lãnh, chỉ thấy nụ cười thỏa đáng, nàng xấu hổ trả lời: “Thái hậu nói đùa, nếu có một đứa con nữa thì tốt hơn.”

“Ai gia cũng cho là như thế, ngày sau Cảnh vương phi và Dao nhi có thai, hai nước Minh Nguyệt nhất định kết làm thân gia.” Thái hậu đã có chủ ý, không đợi Liễu Nhu trả lời, bà lập tức xoay người, cười hỏi thăm: “Dao nhi, ngươi nói được không?”

Thái hậu cố ý vứt củ khoai lang phỏng tay cho Dao nhi, nàng khó xử, không biết như thế nào cho phải! Thái hậu nhất định phát hiện cái gì, nếu không sẽ không tính toán nàng như thế, Dao nhi gặp khó khăn, vừa là phu quân thiện lương, không thể tổn thương, vừa là đã từng đau đớn, không đành lòng đụng vào nữa. Đây nên lựa chọn như thế nào?

Hai mắt Hiên Viên Triệt khóa chặt trên người nàng, trong lòng khẩn trương hốt hoảng. Thật sợ nàng đáp ứng, nữ tử yêu thích lấy người khác đã là chuyện đau đớn nhất nhân gian, lại mang thai đứa bé của người khác nữa thì càng thêm đau đến không muốn sống.

Hoàng Phủ Hiên hồi hộp, hi vọng Dao nhi sảng khoái đáp ứng, nhưng lại khiến hắn thất vọng, Dao nhi trầm mặc không nói, khó xử không biết lựa chọn như thế nào. Mặc dù hắn vội vã xác định tâm ý của Dao nhi, nhưng lại không đành lòng Dao nhi bị khó xử, vì vậy mỉm cười nói: Mẫu hậu, nhi thần và Dao nhi mới tân hôn, ngài trực tiếp như vậy Dao nhi khẳng định xấu hổ.”

“Ai gia già rồi, hồ đồ. Ha ha ha. . . Cảnh vương phi đừng thấy lạ.” Thấy tốt liền thu, Thái hậu cũng không có ép sát nữa, ngửa đầu cười to hóa giải không khí khẩn trương.

“Tâm tư của mẫu hậu Dao nhi hiểu, mẫu hậu yên tâm, Dao nhi chắc chắn cố gắng cho ngài một trả lời hài lòng chắc chắn.” Nàng cười nhẹ nói, Hiên Viên Triệt phụ nàng trước, Hiên lại luôn giúp đỡ nàng. Nàng không phải là cỏ cây, có thể nào vô tình? Lại có lý do gì tổn thương hắn? Huống chi Hiên là vua một nước, tuyệt không thể mất mặt ở trước mặt người ngoài.

“Ai gia hiểu!” Thái hậu vui mừng nhìn Dao nhi, dụng tâm lương khổ của nàng, Thái hậu dĩ nhiên rõ ràng, tôn nghiêm con trai mình không thể mất, Thái hậu ngậm miệng không nói chuyện này nữa.

Như ý của Hoàng Phủ Hiên, hắn âm thầm cao hứng. Đả thương lòng của Hiên Viên Triệt, một mình hắn bi thương, lại hợp lòng của Liễu Nhu, nàng âm thầm may mắn.


Mắt thấy thời gian trôi qua từng chút, vốn định giữ bọn họ dùng bữa, nhưng lúc này một cung nữ vội vã chạy tới, quỳ xuống nói: “Thái hậu, thị vệ của Cảnh vương gia có chuyện quan trọng muốn gặp Vương gia, nô tài không dám chậm trễ, liền tự chủ trương mang vào. Xin Thái hậu trị tội!”

Lúc này, mọi người mới thấy Ám Dạ sau lưng cung nữ, sắc mặt hắn nặng nề, tựa hồ gặp phải việc khó gì rồi ! Thái hậu nói: “Không sao, lui ra!”

“Không biết thị vệ có chuyện gì?” Hoàng Phủ Hiên hỏi.

“Trong cung Minh quốc có chuyện, xin Cảnh vương gia trở về.” Ám Dạ thành thật trả lời.

“Hoàng thượng, thần. . . .” Hiên Viên Triệt khom người, còn chưa nói dứt lời, Hoàng Phủ Hiên đã cắt đứt hắn: “Nếu quý quốc có chuyện, Cảnh vương gia mau trở về!”

“Thần cáo lui!” Mang theo Liễu Nhu, vội vã rời đi. Ra cửa cung, Hiên Viên Triệt gấp gáp hỏi: “Ám Dạ, rốt cuộc chuyện gì?”

Ám Dạ lại gần bên lỗ tai hắn, nói nhỏ: “Hoàng thượng bệnh nặng, xin Vương gia lập tức về nước.”

“Cái gì?” Hắn không thể tin được, thân thể hoàng huynh luôn luôn khỏe mạnh, thế nào đột nhiên ngã bệnh đây? Trong đó chẳng lẽ có ẩn tình?

Tình thế nghiêm trọng, bọn họ không dám trì hoãn, ngựa không ngừng vó chạy về nước, năm ngày sau đó, Hiên Viên Triệt vội vã vào cung, lại thấy hoàng huynh bị bệnh trên giường, hoàng hậu tận tâm hầu hạ, mẫu hậu đứng ở một bên, tâm lực quá mệt mỏi, không thể ra sức.

Hắn nhào tới trước, nói: “Hoàng huynh, huynh làm sao rồi?”

Hiên Viên Hoành nắm tay của hắn thật chặt, gian nan mở mắt, giọng nói suy yếu, dặn dò: “Hoàng đệ, ngày của trẫm không còn nhiều lắm, ngày sau. . . Minh quốc sẽ. . . . Giao cho đệ rồi.”

“Hoàng huynh đừng nói bậy, Minh quốc không thể thiếu huynh, hoàng huynh yên tâm, Thần Đệ nhất định tìm người chữa khỏi cho hoàng huynh.” Hiên Viên Triệt đỏ mắt, nhìn hoàng huynh không đành lòng, an ủi hoàng huynh, liền chuẩn bị đứng dậy, nhưng lại bị hoàng thượng nắm chặt không thả.

“Hoàng đệ nghe trẫm nói. . . . lúc này Trẫm bệnh nặng, nhất định tạo thành quần thần khủng hoảng, thế cục rung chuyển. Chuyện lớn trong triều giao cho đệ, trẫm mới yên tâm a. . . Khụ khụ khụ. . . . . . Hơn nữa trẫm có một cảm giác mãnh liệt, trẫm bệnh nặng không giống bình thường, ngày sau hoàng đệ ngàn vạn cẩn thận kia!” Thân thể hoàng thượng suy yếu, hết sức dặn dò Hiên Viên Triệt, giống như người đến lúc sắp chết, lời nói cũng sâu xa.

“Hoàng thượng. . .” Hoàng hậu Uyển Như khóc sướt mướt, rất là bi thương.

“Hoàng nhi. . . .” Thái hậu cũng quỳ gối bên giường, nước mắt rơi xuống, bi ai nhất trong cuộc sống, chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

“Hoàng huynh, huynh nhất định phải tỉnh lại, Thần Đệ chắc chắn bảo thái y chữa khỏi bệnh cho huynh.” Hiên Viên Triệt không thể tin được hoàng huynh tuổi quá trẻ lại sắp không xong.

Khụ khụ khụ. . . . Hiên Viên Hoành ho khan, giống như cả phổi đều muốn ho ra. Sắc môi phát xanh, trên mặt ảm đạm không ánh sáng, nhìn dáng dấp liền thấy mệnh không lâu.

Hắn không sợ chết, nhưng không yên lòng mẫu hậu và hoàng hậu, vào lúc cuối cùng, hắn nhất định phải an bài thỏa đáng cho họ: “Hoàng đệ, sau khi trẫm chết, Minh quốc giao cho đệ, còn có. . . Chăm sóc tốt mẫu hậu. . . . và Uyển như. . . Khụ khụ khụ. . . . “, nói xong hắn vô lực kiên trì nữa, khép lại hai mắt.

“Hoàng huynh. . . . . . “

“Hoàng thượng. . . . . . “

“Hoàng nhi. . . . . . ” Ba người khóc lớn, tiếng khóc thảm xông thẳng lên trời.

Chợt, Hiên Viên Triệt mơ hồ cảm giác tay của hắn đang động, hắn thất kinh, chợt đứng dậy, rống giận: “Thái y đâu? Truyền thái y!”

Chỉ chốc lát sau, thái y vội vã chạy tới, Hiên Viên Triệt lôi hắn, nhét vào bên giường, cáu kỉnh ra lệnh: “Không trị hết hoàng thượng, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi.”

“Đúng, đúng, dạ, cựu thần nhất định đem hết toàn lực!” Xách theo đầu làm việc, thái y đặt lên mạch của hắn, đột nhiên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, không cách chữa trị!

“Hoàng thượng đã ngất xỉu, thần không thể ra sức!” Hắn liều mạng khấu đầu, cho đến bể đầu chảy máu cũng không đứng dậy.

Hết cách xoay chuyển, tâm mệt mỏi của mọi người trầm xuống từng chút. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hoàng thượng rời đi sao? Chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui