Bất tri bất giác đã qua nửa tháng, được Hoàng Phủ Hiên hết lòng chăm sóc, nội thương của nàng đã khỏi, lúc này hoàng hôn, bọn họ sóng vai ở bên hồ, sợi tóc bị gió thổi quấn quít nhau, áo bào màu trắng tung bay nhẹ múa trên không trung, nét mặt của nữ gái tươi cười như hoa, nam tử cười như gió xuân. Chân chính là nhân gian tuyệt phối, thần tiên quyến lữ, tạo thành một bức tranh đẹp hư vô mờ mịt dưới ánh trời chiều.
Hai tròng mắt của nàng khóa ở chặt ở vách núi phương xa, không chút để ý hỏi: “Hiên, chừng nào thì ngươi trở về?”
Yên tĩnh đi qua, Hoàng Phủ Hiên nhẹ giọng than thở, hắn yên lặng nhìn chăm chú vào Lưu Quân Dao, trong ánh mắt mang theo tình ý lưu luyến. Nhưng giai nhân không nhúc nhích! Hoàng Phủ Hiên chỉ có thể dốc hết tấm lòng, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Chừng nào nàng đi thì ta đi! Bởi vì nguyên nhân ta ở lại là nàng!”
Lưu Quân Dao kinh ngạc nhìn hắn, trong nháy mắt liền bị hai mắt thâm tình của hắn hấp dẫn, ánh mắt của hắn tựa như một khối nam châm, làm cho người ta không nhịn được đến gần, hơn nữa không cách nào kháng cự.
Cứ như vậy, thời gian dừng lại vào giờ khắc này. Ánh lửa tình yêu ma sát trong không khí.
Đáng tiếc tình duyên chưa đủ!
Ánh mắt Lưu Quân Dao chợt lóe, lập tức hồi hồn, cười cười, nói: “Hiên, ngươi thay đổi!”
“Đúng! Không biết từ khi nào, ta không còn là đế vương vô tình, không phải cả ngày chỉ hiểu được triều đình ngươi lừa ta gạt. Bây giờ ta là một người sống sờ sờ, có máu có thịt. Tất cả đều thay đổi vì nàng.” Hắn hào phóng thừa nhận, hơn nữa bật thốt lên lời nói bao hàm tình ý khiến nàng vô lực phản bác.
Nhưng nghi vấn trong lòng nàng lại xui khiến nàng hiểu rõ, Lưu Quân Dao nhìn đôi mắt hắn, hỏi: “Tại sao tốt với ta như vậy?”
Hoàng Phủ Hiên nhàn nhạt cười, hơn nữa nụ cười như trăng sáng trên không trung, nhìn như vắng lạnh, lại ấm trái tim người.
Hắn đưa đôi tay ra, nhẹ nhàng rơi vào trên vai nàng, ngắm nhìn nàng thật sâu, cởi ra nghi vấn trong lòng nàng: “Bởi vì nàng là người ta vừa thấy đã yêu, bất kể nàng giàu có hay nghèo khổ, đời này ta đều muốn nàng.”
Từng chữ từng câu của hắn, thật sâu đập vào trong lòng Lưu Quân Dao, giờ phút này nước hồ bình tĩnh nổi lên từng đạo gợn sóng. Giống như vũng nước trong tim nàng, chốc lát đã chảy xuôi.
Nhưng tạo hóa trêu người, cố tình lúc này lại quanh co.
Gió thổi qua mặt hồ, một làn hương như có như không theo gió tiến vào trong miệng mũi bọn họ. Một hồi một hồi choáng váng đánh tới. Trong lòng hai người kinh hãi, liếc nhau một cái, còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, đã song song ngã xuống đất bất tỉnh.
Ha ha ha ha. . . . . .
Đây là tiếng cười rung động tâm can truyền đến từ đáy vực, quỷ dị mà xa xa.
Trời chiều buông xuống, vừa nhắm mắt, mặt trời đã treo trên trời xanh thật cao.
Lưu Quân Dao yếu ớt tỉnh lại, lao lực mở ra hai mắt mơ hồ, đập vào mi mắt là một phòng nhỏ đơn sơ. Bên trong trừ một cái bàn thì cái gì cũng không có.
Hơn nữa cửa lớn mở rộng ra, nhìn cảnh sắc ngoài phòng không sót gì.
Lưu Quân Dao chống thân thể muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn kịch liệt trên cánh tay truyền đến, không cho nàng được ngã xuống giường. “A. . . .” Đau đớn tê tâm liệt phế khiến cho nàng không nhịn được kêu to.
Lúc này chỉ thấy một bóng dáng thoáng qua, nháy mắt, một bà bà lớn tuổi ngồi ở bên giường, một cái tay đè lại Lưu Quân Dao, khiến nàng không thể động. Một cái tay khác đang bắt mạch.
Giờ phút này Lưu Quân Dao giống như thịt cá trên thớt, mặc người chém giết, một chút đường sống phản kháng cũng không có.
Nàng không hiểu là chuyện gì xảy ra! Cảnh tượng xa lạ khiến cho nàng sợ, nàng vội vàng hỏi thăm: “Lão bà bà ta đang ở nơi nào? Bằng hữu của ta đâu? Ta. . . . . .”
“Câm miệng!” Một câu vô tình ngăn chặn miệng lảm nhảm của nàng. Lưu Quân Dao kinh ngạc nhìn lão bà bà hung thần ác sát, không dám nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...