Mùi máu tươi phát ra trong không khí! Những lời đồn đãi lan truyền nhanh chóng, làm cho người ta ứng phó không kịp.
Chỉ thấy người mới cười, nào thấy người xưa khóc!
Vương gia yêu thương vương phi phải phép, còn tự mình chữa thương cho nàng! Trong lúc nhất thời lời đồn đãi truyền khắp cả vương phủ.
Thuốc này quả nhiên rất hay, ngủ một giấc rồi, Lưu Quân Dao từ từ tỉnh lại, chẳng qua là thân thể còn rất yếu! Nàng cố gắng mở ra mí mắt nặng trĩu, mở ra hai mắt mông lung, mơ hồ nhìn phòng xa lạ, đắt tiền, nhưng rất áp lực.
“Đây là đâu vậy?” Nàng lấy tay chống lên nửa người, chăn cũng theo đó chảy xuống, lộ ra ngực trắng noãn củanàng. Lưu Quân Dao kinh hãi trong lòng. Rốt cuộc là ai giúp nàng bôi thuốc?
“Lan nhi, Lan nhi. . . .” Nàng kêu Lan nhi, hy vọng có thể tìm được cảm giác quen thuộc. Hoàn cảnh xa lạ, chuyện tình quỷ dị, khiến nàng hoảng hốt.
Hiên Viên Triệt đang xem sách ở ngoài phòng, nghe được tiếng gọi ầm ĩ nóng nảy bên trong, hắn để sách xuống, vọt vào, nhìn nàng ở trên giường, Hiên Viên Triệt dừng bước lại, sững sờ đứng.
“Sao ngươi ở nơi này?” Lưu Quân Dao sợ co lại lui về phía sau, kéo chăn, đắp kín mình! Nàng thế nào cũng không quên được, đánh nàng thì hắn hung ác cỡ nào, một màn kia tựa như cơn ác mộng, quanh quẩn không tiêu tan.
Nàng sợ, nàng ẩn núp, cũng làm cho Hiên Viên Triệt cực kỳ khó chịu, giống như mình là một ác ma, đẩy nàng đến vực sâu vạn ác. Hắn tiến lên một bước, nắm cằm của nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải có thân thủ tốt sao? Thế nào? Hiện tại biết sợ?”
Áy náy vào giờ khắc này biến mất hầu như không còn, bị tàn nhẫn thay thế!
Lúc này, Liễu Nhu tức giận đầy người xông tới, khi nhìn thấy động tác mập mờ giữa bọn họ thì tức giận bị áp chế hoàn toàn bộc phát. Nàng di động từng bước từng bước, cười lạnh: “Biểu ca, tại sao người muốn đối với Nhu nhi như vậy? Nàng là hung thủ hại chết con chúng ta mà!” Liễu Nhu chỉ vào Lưu Quân Dao, ánh mắt ác độc, hận không thể xé nàng thành mảnh nhỏ.
Nhắc tới hài tử hắn liền tức giận, bị người bên gối lừa gạt có cảm giác thế nào? Sợ rằng chỉ có mình hiểu!
Hiên Viên Triệt buông Lưu Quân Dao ra, xoay người lại, lạnh lùng nhìn Liễu Nhu, sững sờ không nói gì! Liễu Nhu lảo đảo, bởi vì trong mắt biểu ca không có dịu dàng thường ngày, có chẳng qua là lạnh lùng!
Biểu ca xa lạ khiến cho nàng sợ. Liễu Nhu nuốt nuốt nước miếng, nói: “Biểu ca, ngươi nhất định phải báo thù cho con chúng ta, ngàn vạn lần không thể bị hồ ly tinh này mê mẩn tâm trí!”
“Câm mồm ! Ngươi có tư cách gì nhắc hài tử? Còn không phải là bị mẫu thân độc ác như ngươi tự tay trừ đi sao?” Hiên Viên Triệt rất hung dữ cắt đứt nàng, đâm xuyên âm mưu quỷ kế của nàng.
Âm mưu bại lộ, Liễu Nhu hơi chột dạ, nhưng vịt chết còn cứng mỏ, nói xạo: “Biểu ca, hổ dữ không ăn thịt con, sao ta lại tự tay giết con? Biểu ca nhất định phải tin tưởng ta!” nói xong, nàng còn giả mù sa mưa nặn ra vài giọt nước mắt. Tranh thủ đồng tình.
Không như mong muốn, trước kia hắn sẽ tin tưởng vô điều kiện, nhưng bây giờ thay đổi. Trong mắt Hiên Viên Triệt lộ ra thê lương, chỉ trích: “Hổ là súc sinh còn không giết con, mà ngươi cả súc sinh cũng không bằng!”
Một câu một câu tố cáo, một câu một câu chỉ trích, đối diện với mấy cái này, Liễu Nhu có thể không thừa nhận sao? Nàng lảo đảo lui về phía sau, lại chết cũng không hối cãi, khóc nói: “Không phải bởi vì ta! Đều là lỗi của nàng, nếu nàng không xuất hiện, biểu ca nhất định sẽ không đứng núi này trông núi nọ, chúng ta nhất định ân ái như lúc ban đầu. Sự xuất hiện của nàng nhiễu loạn lòng của biểu ca, cũng làm rối loạn cuộc sống của ta, Liễu Nhu ta tâm cao khí ngạo, sao có thể dễ dàng tha thứ nàng đoạt lòng của biểu ca?” nàng đã mất lý trí, đẩy toàn bộ lỗi lên người của Lưu Quân Dao.
Lưu Quân Dao bên cạnh cũng không thể yên tĩnh, bọn họ nói liên tục, tố cáo liên tục, xé đau đớn lòng của nàng, yêu quá sâu, hận càng sâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...