Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ở dưới sự nỗ lực của Hiên Viên Triệt, nàng rốt cuộc chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy người thương thì ôm chặt vạt áo của hắn giống như cây cỏ cứu mạng, hơn nữa nhào vào trong ngực của hắn, nức nở nghẹn ngào không ngừng.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Đột nhiên Liễu Nhu liều mạng khụ, đôi tay che ngực, bộ dáng rất khó chịu.
“Thế nào Nhu nhi?” sắc mặt Hiên Viên Triệt tái nhợt, đáy mắt tràn đầy đau lòng và lo lắng, hận không thể đau thay nàng.
“Biểu. . . . ca, ta thật khó chịu. . . . Cảm thấy. . . . . Khó thở. . . .” Sắc mặt nàng tái nhợt, cả người vô lực, hơi thở mong manh!
Hiên Viên Triệt đưa tay điểm huyệt của nàng, lại từ từ truyền chân khí cho nàng, sắc mặt của Liễu Nhu rốt cuộc từ từ đỏ thắm. Hơi thở cũng ổn định rất nhiều. Nhưng y phục ướt nhẹp dính sát ở trên người nàng, nàng lạnh đến cả người run run! Đôi môi cũng phát xanh, Hiên Viên Triệt đau lòng ôm nàng vào trong ngực. Tỉ mỉ che chở, “Nhu nhi, khá hơn chút nào không?” Hắn hạ thấp giọng, chỉ sợ hù Liễu Nhu!
Mà Lưu Quân Dao thì mỉm cười yên lặng xem bọn họ biểu diễn! Liễu Nhu nhu nhược vậy sao? Thật là dối trá! Liễu Nhu liếc thấy nụ cười khinh thường trên mặt nàng, nghĩ ra một kế!
Một cái tay của nàng che đầu, gian nan khạc ra một câu nói: “Biểu ca, đầu ta. . . . Thật là đau!”
“Cắt. . . .” Lưu Quân Dao liếc nàng một cái, lập tức nghiêng người, không muốn xem một màn ghê tởm. Hiên Viên Triệt nghe được tiếng hừ nhẹ khinh thường của nàng! Lửa giận trong lòng vào giờ khắc này bộc phát.
Thân thể Nhu nhi vốn là nhu nhược, hôm nay rơi xuống nước, không biết sẽ bị bệnh gì nữa! Mà đầu sỏ gây nên lại đang đắc ý hí hửng, hắn nhất định phải xả cơn giận này cho Nhu nhi, Hiên Viên Triệt hận hận lườm nàng một cái, vung tay lên, Lưu Quân Dao vội vàng không kịp chuẩn bị ngã xuống đất. Khóe miệng chảy ra máu đỏ máu tươi. Lưu Quân Dao chống hai tay trên mặt đất, gian nan ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Hiên Viên Triệt lãnh khốc.
“Ngươi. . . . . .” Máu tươi theo khóe miệng của nàng nhỏ xuống trên mặt đất, Hoàng Phủ Hiên hoảng hồn, lập tức chạy tới, đỡ nàng, nói: “Nha đầu, không có sao chứ!”
“Không có. . . . Chuyện, Hiên, ngươi đưa ta trở về được không?” Nàng gian nan van xin. Bị một chưởng của Hiên Viên Triệt, nàng đã chịu nội thương, hơn nữa trong thời gian ngắn rất khó khôi phục. Không nghĩ tới hắn ác như vậy!
Lưu Quân Dao ngó hắn một cái, nụ cười tự giễu và tia máu xen lẫn nhau. Nam nhân yêu thích vì một nữ nhân khác đánh nàng trọng thương, còn có cái gì châm chọc hơn điều này sao?
Hoàng Phủ Hiên ôm nàng, vẻ mặt khẩn trương, mặt mày không che dấu được lo lắng. Hỏi: “Nha đầu có khỏe không? Ta lập tức đưa nàng trở về!”
“Đợi đã nào…!” Liễu Nhu lên tiếng ngăn cản bước chân sắp sửa rời đi của bọn họ.
“Nếu như tỷ thích biểu ca, ta có thể bảo biểu ca thu ngươi, nhưng ngươi không nên dùng loại thủ đoạn ti tiệnnày!” Liễu Nhu nũng nịu, uất ức. Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Mềm mại giống như cừu non, làm cho người đau lòng!
“Nhu nhi, đừng như vậy! Ta sẽ không phản bội ngươi!” Hiên Viên Triệt cắt đứt nàng, cũng dịu dàng dùng tay lau khô nước mắt của nàng.
Lưu Quân Dao cười lạnh xem bọn họ biểu hiện tình chàng ý thiếp. Hai tay vô lực đặt lên hai vai Hoàng Phủ Hiên, tức giận vọt vào trong mắt Hoàng Phủ Hiên, nàng chính là một người quật cường, tuyệt không cho phép người khác vũ nhục nàng! Lưu Quân Dao cười lạnh nói: “Thật đúng là biết dán vàng lên mặt mình! Cầm gương soi xem, dáng vẻ quỷ này của ngươi, đáng giá ta hùa theo sao? Chỉ là ! Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm! Nói vậy Vương gia cũng không rõ ràng!”
“Hiên, chúng ta đi thôi!” Không đợi bọn họ trở mặt, Lưu Quân Dao liền thúc giục Hoàng Phủ Hiên rời đi. Hiên Viên Triệt và Liễu Nhu phẫn hận nhìn chằm chằm bọn họ. Lời nói của Lưu Quân Dao không phải rõ ràng chê bai bọn họ sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...