Giải trừ nguy cơ thì phải trả giá bằng sinh mệnh, sau khi bụi bậm rơi xuống đất, lại về nguyên chỗ của mình!
Mấy người bởi vì bị thương mà được an bài ở bên trong cung điện khác nhau để thái y chẩn bệnh cho bọn họ. Dao nhi và Hiên được an bài ở một phòng, thân thể Hiên cường tráng không lâu đã tỉnh lại, hắn thuận tay sờ qua chỗ trống bên cạnh, hắn thức tỉnh, ngắm nhìn chung quanh, trong mắt viết nóng nảy và lo lắng. Trong lúc lơ đãng hắn phát hiện một người nằm trên một cái giường cách đó không xa, hắn xuống giường đi tới xem, ra là Dao nhi!
Tuy sắc mặt Dao nhi có chút tái nhợt, nhưng hô hấp đều đặn, không có gì đáng ngại rồi. Ánh mắt yêu say đắm dừng lại ở trên gương mặt nhỏ nhắn không nỡ rời đi, lúc vừa tỉnh lại không thấy được nàng, Hiên rất khủng hoảng, hắn sợ Dao nhi bị người giấu đi, nhưng hôm nay thấy nàng bình an vô sự ở bên mình, Hiên không cầu gì khác rồi.
Hồi lâu sau Dao nhi rốt cuộc tỉnh lại, mở mắt ra thấy Hiên đang cười nhẹ nhàng nhìn nàng, Dao nhi rất cảm động, vô luận khi nào chỗ nào, Hiên luôn sẽ không bỏ nàng lại một mình. Hiên nhẹ giọng hỏi: “Dao nhi tỉnh, chỗ nào không thoải mái?”
Dao nhi mỉm cười lắc đầu, dưới sự giúp đỡ của Hiên, nàng ngồi dậy, thân thể vẫn hơi suy yếu, nàng tựa vào trong ngực Hiên, nhỏ giọng nói: “Chúng ta về nhà có được hay không?”
Nàng nhớ nhà yên bình, nhớ hai đứa con đáng yêu nghe lời!
Hiên không nói gì, chỉ giúp nàng sửa sang lại y phục, mang giày vớ cho nàng, sau đó nói: “Chúng ta đi!”, sau đó ôm Dao nhi đang có vẻ mặt thỏa mãn chuẩn bị ra cửa, lúc cửa mở ra, gương mặt phóng đại hiện ra trước mặt bọn họ. Hiên Viên Triệt nhìn trang phục bọn họ, tâm dần dần trầm xuống.
Che giấu ánh mắt khổ sở thật tốt, Hiên Viên Triệt cảm thấy tim của mình không thể hít thở, hắn gian nan khẽ động khóe miệng, cười rất vô lực tái nhợt, nhìn Hiên, nói: “Ngươi thắng, các ngươi đi! Ta sẽ không xuất hiện ở trong cuộc sống của các ngươi!”
Hiên nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Cảm tạ!”, phân lượng của hai chữ rất nặng, Hiên ôm Dao nhi đang nghi ngờ, xoay người rời đi!
Nhìn bóng lưng dần dần đi xa của họ, Hiên Viên Triệt lảo đảo, nếu như không có tường chống đỡ, hắn sẽ ngã xuống. Cặp mắt hắn vô hồn nhìn chăm chú phía trước, tự lẩm bẩm: “Ta sẽ ở xa xa nhìn các ngươi hạnh phúc!”
Xuất cung rồi Dao nhi không kịp chờ đợi hỏi: “Hai người có giao dịch gì?”
Hiên biết Dao nhi thông minh, cũng không muốn lừa gạt nàng, vì vậy nói ra chân tướng: “Ta đáp ứng giải quyết thập hoàng thúc cho hắn, hắn đáp ứng không quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta!”
Dao nhi khiếp sợ vì tất cả Hiên làm cho nàng, nhưng lại chu mỏ, nói: “Dù hắn không đáp ứng, ta cũng sẽ không rời chàng!”
Hiên cười nhạt, nói: “Nếu có người nhiễu loạn cuộc sống của chúng ta, nàng nhất định không vui, cho nên ta cam nguyện làm như vậy!”, lời của hắn, tình của hắn, khiến Dao nhi cảm động đến rối tinh rối mù.
Tình ý liên tục tựa như nước xuân! Yêu say đắm không dứt như cành liễu mỏng.
Năm năm sau! Bên trong hoàng cung Nguyệt quốc, một tiếng gầm thét thức tỉnh con chim ở đầu cành!
Thanh nhi giận đùng đùng vọt vào Từ Ninh cung, bất mãn oán trách: “Bà nội, phụ hoàng mẫu hậu quá phận, lại bỏ lại một đống chuyện chạy mất!”
Thái hậu chỉ cười không nói, lúc này, Tinh Nhi mặc quần áo màu đỏ xông tới, cà lơ phất phơ ngồi ở trên ghế, vừa gặm quả táo, vừa mơ hồ không rõ nói: “Cũng không phải là lần đầu tiên, đáng ngạc nhiên sao?”
Thanh nhi hét lên: “Ít nói mát, chuyện họ bỏ lại cũng không phải do muội xử lý!”
Tinh Nhi bĩu bĩu môi, tiếp tục gặm quả táo, lúc này Thanh nhi cười, lại gần nàng, kể khổ: “ngồi không đúng tướng ngồi, ăn không trông nồi, cẩn thận lớn lên không ai cưới!”
“Không ai lấy ta, ta lấy bọn họ là được!” Tinh Nhi cũng không có ý kiến gì, tư tưởng sớm bị Thái hậu biến hóa rồi.
Thái hậu nhìn bọn họ cãi vả cũng không ngăn cản, dù sao thấy nhưng không thể trách mà! Thái hậu cười hì hì nói: “Trước kia bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện tại khó được có thời gian rãnh rỗi đi chơi! Tiểu tôn tử phải thông cảm cho bọn họ!”
Thanh nhi trầm mặc, hắn cũng biết trước kia phụ hoàng mẫu hậu đau khổ nặng nề, hắn tạm thời bỏ qua cho bọn họ! Thanh nhi gật đầu: “Được!”
Sau đó lại tiếp tục ồn ào với Tinh Nhi! Cả trong hoàng cung náo loạn.
Trên đường nhỏ trong rừng, một đôi bích nhân cùng cưỡi một con ngựa, nét mặt nữ tử tươi cười như hoa, tựa vào trước ngực nam tử, chơi tóc hắn. Nữ tử nâng lên khuôn mặt tươi cười, hỏi: “Hiên, bọn họ phát hiện chúng ta mất tích có gấp gáp hay không?”
Hoàng Phủ Hiên cúi đầu, sợi tóc rơi vào trên mặt Dao nhi, hắn cưng chiều cười cười nói: “Dẽ không, cũng không phải là lần đầu tiên, bọn họ sớm đã quen!”
“Cũng phải!” Dao nhi cười đến hạnh phúc. Hiên chợt ngậm môi đỏ mọng của nàng, đôi môi mềm mại của nàng như có ma lực, khiến Hiên muốn ngừng mà không được!
Bồ công anh theo gió bay tới từ phương xa vây lượn ở bên cạnh họ, tạo nên một thế giới ma lực như cổ tích, hai người ôm hôn thật chặt có tình ý liên tục. Giống như đang ở trong quả cầu ma lực triền miên của bồ công anh! Đời đời kiếp kiếp yêu nhau!
Hết chính văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...