Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy
Ai biết phản ứng thái quá của cô không chỉ không khiến người đàn ông thấy hỗ thẹn, mà hắn còn đúng tình hợp lý nhìn cô nói: "Tôi là chồng em."
"..."
Mịa nó cô không phản bác được thì phải làm sao???
Nhưng mắt thấy người đàn ông lại tiếp tục động thủ kéo quần cô, Sở Tư Di lại cuống.
Cô, cô...
Thôi bỏ đi! Sống một đao chết cũng một đao, cô không xem là được! Chết sớm siêu sinh sớm!
Thế là sau khi nghĩ thông suốt rồi cô dưới ánh nhìn chăm chú đến xấu hổ của người đàn ông quơ tay bốc cái gối bên cạnh che lên mặt.
Có điệu bộ sống chết mặt bây, mắt không thấy tâm không phiền.
Mặc dù như thế này càng giống tìm đường chết hơn.
Bởi vì không nhìn thấy nên cảm xúc lại càng phóng đại hơn chứ sao.
Ở trong bóng tối bao trùm, Sở Tư Di không có nhìn thấy nụ cười ngàn năm có một của người đàn ông kia.
Cô cũng không nhìn thấy hắn đang làm cái gì với mình.
Nhưng cô lại có thể thông qua cảm xúc cảm nhận đến...!Trước tiên là bàn tay lớn đầy vết chai thô ráp chạm vào da thịt nhạy cảm nơi eo hông khiến cô bất giác giật nảy một cái.
Sau đó bàn tay kia không chút chần chừ một phát đem quần ngủ của cô xả xuống.
Thời điểm đó ngón tay hắn còn như vô tình hay cố ý lướt qua tấc tấc da thịt từ eo đến cẳng chân, khiến cô vô thức co rúm người lại muốn né tránh.
Nhưng nửa đường nó đã bị người đàn ông mạnh mẽ giữ chặt, còn ác ý đến mức đem hai chân cô bẻ ra hai bên, tạo thành một hình chữ V thật đáng xấu hổ.
Sở Tư Di không tưởng tượng được dáng vẻ của mình lúc này rốt cuộc có bao nhiêu nhượng người đỏ mặt, cô chỉ biết đem mặt úp vào càng sâu trong gối, tốt nhất là có thể đem cô ngộp chết luôn đi.
Cái người đàn ông chết tiệt này, sao cứ lên giường là hắn biến hình thế này chứ hu hu!!!
"Ngộp thở!"
Người đàn ông nhìn dáng vẻ của cô lúc này đôi mắt đều có chút đỏ, lại thêm cảm giác giống như trả được thù vì bị cô khịa cả ngày, tâm trạng của hắn càng thêm hưng phấn.
Nhưng ngoài mặt hắn lại rất đoan chính, còn sợ cô tự ngạt chết mình mà vừa nói vừa động thủ kéo nhẹ cái gối đang che trên mặt cô ra.
Sức lực của hắn vốn lớn, nếu hắn muốn thì có thể một phát giật ra được ngay, nhưng cuối cùng hắn vẫn là thiện tâm, nghĩ cho cảm giác của cô mà không có làm vậy.
Sau khi thấy nó đủ nới lỏng rồi thì không kéo nữa.
Nhưng Sở Tư Di lại không có lĩnh tình của hắn, thấy hắn muốn lấy gối của mình ở trong lòng còn mắng hắn nội tâm đầy ý xấu, cố sống cố chết mà giữ chặt cái gối.
Chỉ là trong lúc vô tình không hiểu tại sao cô giống như nghe ra chút tiếng cười ẩn giấu bên trong lời nói của người đàn ông.
Nó khiến cô muốn hé mắt ra xem thử biểu tình của hắn lúc này như thế nào.
Nhưng cô lại sợ nhìn thấy dáng vẻ của chính mình hiện tại nên đắn đo mãi vẫn không dám hé ra.
Cuối cùng là chưa đợi cho cô đưa ra lựa chọn Sở Tư Di lại đã cảm giác được nơi tư mật của mình bị một bàn tay lớn ấm nóng đến phát hoảng phủ lên.
Bàn tay kia thật lớn, một úp thì đã có thể dễ dàng bao bộc nơi đó một cách kín kẽ.
Hành vi này của hắn trực tiếp dọa cho cô ngây người.
Trong lúc nhất thời cô mới xấu hổ nhận ra hai chân mình đã gác lên vai người đàn ông tự bao giờ, càng khiến cho hai tay hắn trống trợn, thuận tiện cho hắn làm ra những hành động một chút cũng không nên là chuyện người đàn ông này nên làm.
Hắn, hắn, hắn...
Cô, cô, cô...!Muốn ngất chết đi cho rồi!!!
Trong lúc cô đang quật lộn với sống chết trong đầu, bàn tay xấu xa của người đàn ông lại đã dời đi.
Sau đó trong lúc cô còn đang hoang mang không biết hắn muốn làm gì thì cô đã cảm nhận thấy có một cái gì đó mềm mại như chăn được người đàn ông nâng mông cô nhét xuống.
Hành động này của hắn trong lúc nhất thời khiến cho hạ thân của cô trở nên cao hơn, lại càng khiến nó bại lộ rõ ràng trước mắt hắn.
Phừng một cái, đỉnh đầu cô bốc cháy.
Sau đó không biết có phải bởi vì xấu hổ hay không mà toàn thân cô bỗng nhiên cảm thấy rạo rực lên.
Nếu không phải không thể chạy được, cô nhất định sẽ bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
"Em..."
"Không cho anh nói!"
Giọng cô nghẹn ngào từ trong gối đầu vọng ra hung dữ cắt ngang lời nói của người đàn ông.
Bất kể là hắn muốn nói cái gì cô cũng không muốn nghe!! Hu hu...!Cô xấu hổ chết mất...
Hiện tại cô chẳng muốn nghĩ xem người đàn ông kia lúc này sẽ có cái biểu tình gì nữa.
Cô chỉ muốn mọi chuyện nhanh nhanh kết thúc đi, nếu không cô sẽ muốn làm đà điểu suốt đời mất.
Nhưng dù vậy thì thời điểm ngón tay của hắn chạm đến một mảnh ướt át giữa hai chân cô Sở Tư Di vẫn có cảm giác muốn đập đầu vào gối chết đi cho rồi.
Nếu có điều gì mà cô cảm thấy may mắn thì chính là kể từ lúc đó người đàn ông cũng không có mở miệng nói gì nữa mà chỉ chuyên tâm làm thôi.
Nếu hắn còn châm chọc cô, chắc cô sẽ chết thật mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...