"Giang Linh, hôm nay là lỗi của mẹ, mẹ không nên nổi nóng với con, chúng ta vào nhà nói chuyện." Lưu Ái Linh sắc mặt tái nhợt, vội vàng chìa tay ra đỡ Giang Linh.
Giang Linh chỉ vào đống thức ăn vương vãi dưới đất, vẻ mặt oan ức, "Nhưng mà...!cháu bị oan mà."
Lưu Ái Linh vội đáp, "Đúng rồi, con bị oan.
Là Hồng Binh không nghe lời, lật bàn đổ đồ ăn rồi còn định đổ lỗi cho con.
Mẹ sẽ phạt nó ngay."
Thấy Giang Linh vẫn đứng đó, Lưu Ái Linh cắn răng, túm lấy An Hồng Binh, bẻ người nó xuống và tét vài cái vào mông.
Những cái tét này không nhẹ chút nào.
Trời mùa hè nóng bức, quần áo mặc ít, nên An Hồng Binh bị tét đau đến mức gào khóc ầm ĩ.
"Không ngờ bà đánh thật đấy.
Cháu không hề yêu cầu bà đánh đâu, bà tự đánh đấy, không thể đổ lỗi cho cháu được." Giang Linh nói xong, không thèm nhìn khuôn mặt của Lưu Ái Linh, quay sang bà Vương với ánh mắt cảm kích, "Bà ơi, bà thật là người tốt.
Vừa nãy khi cháu nằm trong lòng bà, cháu thấy ấm áp vô cùng, cứ ngỡ là mẹ cháu đã sống lại.
Cháu thật sự rất nhớ mẹ cháu."
Nói rồi, Giang Linh đầy uất ức liếc nhìn người trong nhà, tay ôm ngực, lảo đảo bước vào nhà.
Bà Vương nghe những lời đó, lòng cảm thấy rất khó chịu.
Hồi trước, khi Giang Tú Phương còn sống, bà ấy từng giúp đỡ gia đình bà rất nhiều.
Thật tiếc là người tốt lại không có số hưởng, bà Vương lắc đầu nói, "Giang Linh thật đáng thương."
Mấy bà hàng xóm đứng ngoài nhìn cảnh này cũng bắt đầu bàn tán, lúc thì nói Giang Linh lật bàn, lúc thì nói là do đứa em trai lật bàn.
Rốt cuộc là ai đã lật bàn?
Lúc đó, từ trong nhà vang lên tiếng khóc thét của An Hồng Binh, "Không phải con! Tại sao lại vu oan cho con?"
Tiếp theo, có vẻ như ai đó đã bịt miệng cậu bé lại, khiến mấy bà cô đứng ngoài không nghe thấy gì nữa.
Bà Vương hừ một tiếng rồi nói, "Tôi nói cho các bà biết, Lưu Ái Linh không phải người tốt đâu.
Tôi ở gần đây nên biết rất rõ, bà ta đối xử tệ với Giang Linh lắm."
Những người khác nghĩ lại về cách cư xử của Lưu Ái Linh hàng ngày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Bà Vương cuối cùng cũng có cơ hội phanh phui chuyện xấu của Lưu Ái Linh, bà ta không thể bỏ qua cơ hội này.
Còn trong nhà, không khí vô cùng nặng nề.
An Chí Hồng ngồi trên ghế, im lặng tức giận.
Thấy mấy mẹ
con đứng đó không làm gì, ông ta nổi khùng: "Không dọn dẹp đi, đứng đó làm gì? Cả nhà chết rồi à?"
Đống cơm canh thì đổ hết, tâm trạng chẳng ai còn vui vẻ gì.
An Chí Hồng nghĩ đến chuyện ngày mai phải đi làm thủ tục xuống nông thôn cho Giang Linh, làm sao để lấy được số tài sản nhà họ Giang để lại từ tay cô đây? Sao ông ta cứ cảm thấy Giang Linh sau khi tỉnh lại có điều gì đó không giống như trước?
Trong phòng, Giang Linh cài then cửa, lấy từ không gian ra một bát cháo thịt nạc và một đĩa rau xanh mà trước đây cô đã dự trữ, rồi từ từ ăn.
Tội nghiệp cho cô, có bao nhiêu đồ ngon mà không dám ăn, chỉ dám ăn những thứ nhạt nhẽo.
Đợi đến khi dưỡng sức khỏe tốt rồi, cô phải ăn uống một bữa cho thỏa thích.
Bên ngoài, cả gia đình lẩm bẩm gì đó suốt nửa buổi tối, chẳng biết đang nói những gì.
Đến 8 giờ tối, An Nam gõ cửa bên ngoài: "Giang Linh, mở cửa ra, chị muốn vào ngủ."
Lúc này, Giang Linh mới phát hiện trong phòng còn có một cái giường.
Phòng không lớn, kê hai cái giường.
Khác với chiếc giường đơn sơ của Giang Linh, giường của An Nam trải ga trải đệm mới tinh.
Ngay cả rèm che giường của cô ta cũng đẹp hơn nhiều.
Giang Linh mặc kệ.
An Nam tức giận đá vào cửa, Lưu Ái Linh liếc nhìn cánh cửa, rồi kéo An Nam vào bếp, thì thầm: "Con gây chuyện với nó làm gì? Bây giờ việc quan trọng nhất là để nó nhanh chóng đi xuống nông thôn, nếu không nó sẽ lôi chuyện của con và Chung Minh Huy ra, lúc đó con không còn đường mà đi đâu.
Tối nay con cứ ngủ tạm ở phòng khách, đợi nó đi rồi, cả căn phòng sẽ là của con."
Nghe vậy, An Nam mừng rỡ.
Không chỉ căn phòng là của cô ta, mà cả người đàn ông đẹp trai, có tiền đồ kia cũng sẽ là của cô ta.
Trong tương lai, cô ta sẽ trở thành một người phụ nữ giàu sang và có phúc phận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...