Có lẽ do không khí chính trực trong đồn công an quá mạnh mẽ, Giang Linh nằm xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ một mạch đến sáng.
Thấy cửa sổ vẫn đóng, Giang Linh liền vào không gian, uống một ngụm suối linh để hồi phục sức khỏe.
Nước suối ngọt mát chảy qua cổ họng, chẳng mấy chốc, cơ thể yếu ớt của cô cũng khá hơn một chút.
Giang Linh thậm chí còn lấy ra bộ mỹ phẩm mà cô thu về trong thời kỳ tận thế để trang điểm nhẹ nhàng, khiến mình trông có vẻ yếu ớt hơn.
Dọn dẹp xong, cô ăn chút đồ ăn sáng rồi mới mở cửa bước ra.
Công an Lý đang cầm một hộp cơm nóng hổi, bên trong là mì.
Thấy cô đi ra, ông cười nói, “Đồng chí Giang Linh, ăn chút gì đi.
Bây giờ mới là năm giờ, còn một tiếng nữa, lát nữa tôi sẽ chở cô ra ga tàu.”
Giang Linh cảm kích nhưng cũng hơi xấu hổ vì đã ăn sáng trong không gian rồi, cô bèn nói, “Cháu không đói, các chú cứ ăn đi ạ.
Cháu sẽ đi luôn, không làm phiền các chú nữa.
Cảm ơn các chú rất nhiều, cháu sẽ mãi nhớ ơn các chú.”
Nói xong, Giang Linh cúi chào họ rồi vội vã rời đi.
“Ôi, con bé này.” Công an Lý lắc đầu, thở dài nói, “Nhìn thật đáng thương.”
Người công an hôm qua đi cùng ông nói, “Đúng là tội nghiệp thật.
Mẹ ruột mất sớm, còn đó là cha ruột và mẹ kế của cô ấy.
Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, nghe nói Giang Linh bị mất hơn một ngàn đồng, trong đó có cả tiền bán căn nhà của ông ngoại cô ấy.
Vậy mà mẹ kế còn nghi ngờ cô ấy? Đúng là lòng dạ con người thật đáng sợ.”
Hai người công an định hôm nay sẽ ghé qua nhà họ An xem sao, trong khi đó, Giang Linh đã rời khỏi đồn công an, thấy không có ai đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không định quay lại nhà họ An nữa.
Cô dán tem lên bức thư đã chuẩn bị từ trước, trong đó có phiếu đi xuống nông thôn của An Nam cùng các tài liệu liên quan, rồi bỏ vào hộp thư.
Còn về khoản trợ cấp xuống nông thôn, vì hai chị em tình cảm tốt đẹp, nên cô sẽ giúp tiêu hộ số tiền đó.
Thời điểm này việc gửi thư rất chậm, nhưng những bức thư có địa chỉ người gửi và người nhận là cùng một nơi thì thường sẽ được lấy ra và gửi trả ngay trong ngày.
Dù thế nào đi nữa, khi đó cô cũng đã lên tàu rồi, An Chí Hồng và Lưu Ái Linh
dù có tức điên thì cô cũng không thấy được nữa.
Dù có chút tiếc nuối, nhưng không còn cách nào khác, vé đã mua rồi, cô phải đi thôi.
Cái bẫy đã đào xong, chỉ còn đợi nhà họ An nhảy vào nữa thôi.
Còn cô, Giang Linh, không thèm dây dưa nữa.
Chị đây sẽ xuống nông thôn làm một con cá mặn vui vẻ, sống những ngày tháng bình yên.
Còn bức thư tố cáo An Chí Hồng, cô cũng đã gửi kèm luôn, ghi là thư nặc danh, địa chỉ người nhận là văn phòng giám đốc nhà máy dệt.
Giang Linh không dừng lại mà đi thẳng tới ủy ban.
Khi đến nơi, cô vẫn nghe thấy tiếng khóc lóc, không cần đoán cũng biết người bị bắt tối qua là Chung Minh Huy và An Nam.
Vậy thì người đang khóc chỉ có thể là Lưu Ái Linh hoặc người nhà họ Chung.
Giang Linh tất nhiên biết rằng hai người kia sẽ không sao, vì gia đình họ Chung ở Tô Thành có chút thế lực, nếu không An Nam cũng chẳng dễ dàng bỏ rơi người yêu cũ để dan díu với Chung Minh Huy.
Nhưng không sao, đợi đến tối khi họ nhận được phiếu điều xuống nông thôn thì sẽ có trò vui thôi.
Theo chính sách, lẽ ra An Nam phải đi xuống nông thôn, còn Giang Linh chỉ đang thay thế cho cô em họ của Lưu Cường.
Chỉ tiếc là cô đi vội quá nên không kịp xử lý nhà họ Lưu.
Đợi đến tháng Mười khi bắt đầu đợt thanh toán sổ sách, cô sẽ viết một bức thư tố cáo nhà họ Lưu.
Tóm lại, tất cả những ai đã làm tổn thương đến cơ thể này, cô đều phải xử lý từng người một.
Thở phào nhẹ nhõm, Giang Linh tìm một chỗ vắng người, lấy ra túi hành lý nhỏ đã chuẩn bị từ hôm qua, rồi xách lên đi về phía nhà ga.
---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...