---
“A ~” (thỉnh tham chiếu thổ bát thử thét chói tai, cảm giác nhiều ít cái a tự, đều không viết ra được Triệu Hiểu Mai hẳn là nhiều hỏng mất thét chói tai, tiến tới điên cuồng.)
Bị hai cái thím kéo ra, nàng nửa người dưới còn đang chảy máu không ngừng.
Nhìn vào lượng máu chảy ra, ai cũng biết rằng đứa bé trong bụng chắc chắn không thể giữ được.
“Các ngươi, là các ngươi, các ngươi huỷ hoại ta, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi...” Triệu Hiểu Mai mất máu nhiều, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không còn chút huyết sắc.
Nàng chật vật bị kéo ra, đôi mắt lỗ trống, đáng sợ như từ địa ngục bò lên.
Mồ hôi tẩm ướt tóc, mặt biểu hiện thập phần tối tăm, như ác quỷ từ địa ngục.
Dân binh tạm giam hai cái nam nhân, một người sợ đến nước tiểu.
Dù người nhà của hai người kia khóc lóc, thậm chí quỳ xuống cầu tình, đều không có tác dụng.
Ba người bị Vương thư ký mang đi, đại đội trưởng cùng Vương thư ký đến công xã xử lý vấn đề tiếp theo.
Phụ nữ chủ nhiệm cùng hai cái thím và hai cái dân binh đưa Triệu Hiểu Mai đến bệnh viện trấn trên.
Trước khi đi, Vương thư ký tán dương Kiều Uyển Uyển, nữ thanh niên trí thức tư tưởng tích cực, giác ngộ cao.
Trò khôi hài hạ màn, trong viện thanh niên trí thức, cảm xúc không hiểu ra sao, không thể nói là buồn, cũng không thể nói là vui.
Thời gian không còn sớm, nữ thanh niên trí thức nấu cơm, nam thanh niên trí thức nhặt củi.
Mùa đông Đông Bắc, không có củi lửa, không thể nấu cơm, và có thể bị đông chết.
Phương Quốc Khánh đứng cạnh cửa cùng Tô Hoa Nhài nói chuyện, cảm giác cái ót lạnh lạnh, liếc mắt nhìn lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Kiều Uyển Uyển.
“Sao...!làm sao vậy?” Phương Quốc Khánh sợ đến mức nói lắp.
Kiều Uyển Uyển giơ tay, một chưởng phách đoạn góc tường, lạnh lùng nói: “Ngươi, nếu dám có lỗi với Mạt Mạt, chọc Mạt Mạt thương tâm, ta sẽ đưa ngươi vào ma.”
Phương Quốc Khánh một trận da đầu tê dại, hắn cũng có thể phách gạch, nhưng tại sao lại sợ Kiều Uyển Uyển?
Vội vàng gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm Hoa Nhài chịu ủy khuất, về sau nhà ta chính là nàng làm chủ.”
Trương Kiến Quốc gọi Phương Quốc Khánh giúp hủy bao vây, Kiều Uyển Uyển và Tô Hoa Nhài vào phòng, đóng cửa lại, cách biệt ánh mắt mọi người.
Tô Hoa Nhài ôm Kiều Uyển Uyển, cảm tạ nàng, có tỷ muội chống lưng thật là tốt.
Nàng thực may mắn, gặp được Uyển Uyển, người có thể làm tỷ muội cả đời.
Kiều Uyển Uyển thúc giục Tô Hoa Nhài về phòng, lấy tiền.
Giữa trưa, Kiều Uyển Uyển xuống bếp, chuẩn bị cán bột, làm mì sợi tay cán, nấu chín quá nước lạnh.
Một đại bồn mì sợi trộn rau, chiên bốn cái trứng lòng đào, xào một mâm thịt khô.
“Mạt Mạt, ăn cơm, nay ngươi nếm thử tay nghề của ta.” Kiều Uyển Uyển bưng chén, vừa ăn vừa kêu người.
“Tới rồi? Uyển Uyển ngươi làm mì sợi! Nhìn thật ngon, còn có thịt khô!” Tô Hoa Nhài hưng phấn chạy vào nhà Uyển Uyển.
“Ngươi chậm một chút, không ai đoạt.” Kiều Uyển Uyển nhìn thoáng qua cửa phòng, treo lên Thiết Tướng Quân, rồi trở về ăn mì.
Buổi chiều, hai nữ hài tử cầm lưỡi hái, mang cõng sọt, đỉnh đầu đội mũ rơm đi sau núi.
Thời gian này đã quá buổi chiều làm công, đối diện ba cái nam thanh niên trí thức đã lao động trên mặt đất.
Lý trưởng thành bị hạ phóng, Triệu Kim Dương gãy chân trở về thành, các lão thanh niên trí thức cũng kẹp chặt cái đuôi làm người.
Xanh miết lá che ánh mặt trời, Tô Hoa Nhài suy nghĩ, “Ngươi nói Triệu Hiểu Mai còn trở về sao? Lý trưởng thành ngủ Triệu Hiểu Mai, có thể cũng ngủ nàng nữ thanh niên trí thức?”
Kiều Uyển Uyển trấn an, “Nhân quả rõ ràng, Triệu Hiểu Mai sẽ gánh vác, lão thanh niên trí thức có bị tai họa hay không, không phải việc chúng ta nên lo.”
Trầm mặc suy nghĩ sâu xa, Tô Hoa Nhài rũ mắt, tâm tình hạ xuống, rất nhiều thứ nàng biết không đáng để ý, nhưng nhịn không được suy nghĩ.
“Mạt Mạt, làm người không thể quá thiện lương.” Kiều Uyển Uyển tháo mũ rơm, nhìn lên cành lá tốt tươi che trời.
Lâu sau, hai người đào xong cỏ heo, xuống núi.
Tô Hoa Nhài đột nhiên trong sáng lên.
“Ta biết, ta chỉ cần sống tốt chính mình, có cha mẹ yêu ta, ca tẩu đệ đệ, có tỷ muội yêu nhất Uyển Uyển, có người yêu ta.
Ta hạnh phúc, không nên yêu cầu quá nhiều.”
Một phen nói khiến Kiều Uyển Uyển lau mắt mà nhìn, quả nhiên nữ chủ một điểm liền thấu.
Liên tiếp ba ngày, Kiều Uyển Uyển mỗi ngày lên núi cắt cỏ heo, xuống núi nhặt củi, về nhà ăn cẩu lương, cảm thấy thiếu gì đó.
Thẳng đến một con gà rừng từ trời giáng xuống bên chân sọt, mũi tên xuyên qua yết hầu, gà rừng chết thập phần an tường.
“Đinh đồng chí? Ngươi không cần nói ngươi cố ý?” Kiều Uyển Uyển xách lên gà rừng, ném xuống Đinh Nham Phong.
“Không, không phải, trùng hợp, thật là trùng hợp, Kiều thanh niên trí thức đừng nóng giận, ngươi ngồi, ta đào cỏ heo cho ngươi.” Nói, Đinh Nham Phong cầm lưỡi hái, ngồi xổm xuống đất đào cỏ heo.
Kiều Uyển Uyển không khách khí, đi đến cây đại thụ, ngồi nghỉ ngơi, ăn trứng luộc.
Nàng nhìn Đinh Nham Phong đào thảo tốc độ, nghi ngờ: “Ngươi quan quân, ngồi xổm đào cỏ heo, không sợ bị cười?”
Đinh Nham Phong đôi mắt thâm u, khóe miệng cười, “Kia thật là tốt quá.” Hắn không dám quay lại, lòng mừng thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...