Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Nghe vậy, mặt Vân Sở đỏ lên, định giơ tay lên tự lau nước miếng của bản thân nhưng lại phát hiện hai cái tay đều mất linh nghiệm, đành vội vàng dùng khăn tay Liên Thanh Ngôn ném đến lau khóe miệng sạch sẽ, sau đó còn không biết hổ thẹn nói một câu: "Thời đại gì rồi mà còn có đàn ông dùng khăn tay, tịch thu."

Bên này, bạn học Liên Thanh Ngôn bị mất khăn tay nhưng mắt anh cũng không buồn chớp cái nào chỉ lạnh lùng nói một câu: "Cô dùng xong nó, có trả lại tôi cũng không cần."

Đúng vậy, vị bác sĩ này có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng, thật ra lại luôn vô cùng khinh thường Vân Sở, anh chịu để ý đến vị đại tiểu thư tùy hứng này nói đến cùng cũng chỉ vì Vân Cảnh.

Động tác của anh nhanh chóng tháo băng bánh tét của cô ra, cau mày, giật luôn tay kia ra, sau đó thì bánh tét của cô đã trở về tay bình thường.

Vân Sở nhìn tay bản thân đã linh hoạt hơn rất nhiều, cười hì hì: "Thần y chính thần y, khéo léo nhanh nhẹn."

Dứt lời, cô cũng không thèm để ý đến khuôn mặt lạnh như băng của Liên Thanh Ngôn, nắm lấy quả quýt bắt đầu bóc, kết quả quýt vừa được lột vỏ, cô còn chưa kịp ăn thì đột nhiên bị cướp đi rồi. Liên Thanh Ngôn cầm lấy quả quýt ngon mắt này, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: "Cô đang bị thương không thể ăn cái này."

Vân Sở chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới hồi phục lại được tinh thần, lập tức trên đỉnh đầu như mọc thêm cặp sừng trâu ác ma, cắn răng hỏi: "Không thể ăn, vì sao anh không chịu nói sớm." A, cô bóc quýt ra rồi anh ta lại nói cô không thể ăn? Đùa sao!

Liên Thanh Ngôn bóc một múi ra, ném vào miệng, gật đầu: "Hương vị cũng không tệ. Biết bóc vỏ quýt hiếu kính cho ca ca, xem ra cũng đã trưởng thành hơn, không uổng công ca ca cả ngày làm bác sĩ tư nhân cho cô."


Vân Sở tức đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mặt đang vui vẻ ăn quýt, cuối cùng không nhịn được quát: "Cút! Ai muốn hiếu kính nhà anh chứ!"

Hai ngày nay, bởi vì tay chân bị thương nên Vân Sở ngoan ngoãn ngồi trong nhà dưỡng thương, gần như không ra đến cửa.

Vân Cảnh rất vừa lòng hành động này của cô, chỉ bảo Vân Thăng đứng cửa trông coi cô, không cần để ý quá nhiều.

Anh không hề biết, nhiều ngày nay Vân Sở căn bản không được nhàn rỗi, cô vừa nghiên cứu tình hình gần đây của Vân Cảnh, vừa xem các video clip thu thập được trong khoảng thời gian này, âm thầm làm đủ loại phân tích ở trong lòng.

Từ sau khi Vân lão đại chết đi, Vân Cảnh lấy lý do Vân Sở còn nhỏ tuổi, chưa trưởng thành nên bắt đầu tiếp nhận các hạng mục công tác của bang Huyễn Dạ. Không chỉ có thế, từ trước khi Vân lão đại chết, Vân Cảnh đã bắt đầu thu thập lòng người, dùng hình tượng tốt của mình mà lừa được không ít người.

Còn Vân Sở, những năm gần đây ỷ vào sự yêu thương của Vân lão đại mà tự kiêu tự đại, không coi ai ra gì, lại là một kẻ vô dụng, cái gì cũng không biết nên thanh danh ở trong bang rất kém. Tuy rằng lúc trước Vân lão đại tuyên bố sẽ giao bang Huyễn Dạ cho Vân Sở, nhưng khi Vân Cạnh tiếp nhận bang thì vẫn không có nhiều người phản đối.

Bang Huyễn Dạ cũng là bang phái lớn nhất thành phố I, cũng là tổ chức hắc ám có tiếng trong nước, một cơ cấu tổ chức khổng lồ như vậy mà lại phải nghe lời một cô gái chưa trưởng thành yếu đuối thì quả thật rất không thực tế, huống hồ thanh danh của Vân Sở cũng không tốt thì càng thêm gian nan rồi.

Vân Sở vừa ăn đồ ăn vừa tính toán, hai ngày trước cô đã ném cho Vân Hàn và Mộc Ngân tờ giấy nhỏ, nếu như hai người trong phòng kia thật sự nghe lời cô thì hiện tại cũng nên có hành động rồi chứ?


Hiện tại cái cô thiếu nhất chính là con người, nếu mà nói chỉ dựa vào một mình cô thì không thể làm xong chuyện gì, cho nên, cô chỉ có thể trông đợi vào hai người có thể ra ngoài kia rồi.

Cũng may, hai người này không bắt cô phải đợi quá lâu.

Ngày hôm sau, Vân Sở tiếp tục đi tản bộ trong vườn hoa thì nhìn thấy hai cái bóng màu đen bị người mang đi, đi vào phòng Vân Cảnh.

Hai mắt Vân Sở lóe sáng, không tiếp tục tản bộ nữa mà kích động chạy về phòng, mở máy ra bắt đầu theo dõi tình hình.

Trong thư phòng Vân Cảnh, Vân Cảnh mặc một chiếc áo sơmi màu xám ngồi trên ghế tựa cúi đầu xử lý này nọ. Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo thì hai nam nữ mặc quần áo màu đen đã bị mang vào thư phòng.

Sau khi hai người đi vào, sắc mặt đều có chút lạnh như băng, một người thì lạnh lùng, một người thì cười cười nhìn Vân Cảnh.

Mộc Ngân tương đối thẳng thắn, cười cười nói với Vân Cảnh: "Đại thiếu gia, lần trước người hỏi nhóm chúng tôi, tôi đã suy nghĩ rõ ràng, tiểu thư yếu đuối vô dụng, đi theo cô ấy ngoại trừ ăn uống thì tôi chẳng thể làm được chuyện gì cho nên sau này tôi sẽ đi theo thiếu gia."


Vân Cảnh nhíu mày: "A?" một tiếng rồi nói: "Cô thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi hả? Không sợ nghĩa phụ dưới suối vàng sẽ đến tìm cô tính sổ sao?"

Mộc Ngân ho khan hai tiếng nói: "Lão đại đã mất, tiểu thư lại là người không thể làm chuyện lớn, còn đại thiếu gia lại là người thấu tình đạt lý như vậy, nhất định có thể quản lý tốt bang Huyễn Dạ, hướng về bên này lão đại dưới suối vàng biết được cũng sẽ không thể trách cứ chúng tôi."

Còn Vân Hàn bên cạnh mặc không biểu cảm chỉ gật đầu: "Không sai, hi vọng đại thiếu gia nói lời giữ lời, sau khi chúng tôi quy thuận anh có thể cho chúng tôi cơ hội phát huy sở trường."

Vân Cảnh nhìn biểu cảm chân thành trên mặt bọn họ, vẫn có chút nghi ngờ. Theo như ý anh thì đương nhiên hai người bọn họ sẽ đầu hàng, bọn họ bị giam giữ cùng đã một tháng mà không chịu đầu hàng, lúc này mới đồng ý thì mới có vấn đề. Nhưng mà hiện tại đột nhiên bọn họ đầu hàng thì trong lòng anh lại cảm thấy có chút bất an.

Thở dài, Vân Cảnh cười thầm, bản thân quả thật quá đa nghi rồi, gật đầu nói: "Các người có thể nghĩ được như vậy đương nhiên không còn gì có thể tốt hơn. Sở Sở còn nhỏ, có nhiều việc không thể làm tốt mà cũng không thể làm được, thân làm anh trai, tôi cũng vì cô ấy mà mới ra tay. Các người giúp tôi nhưng thật ra cũng chẳng khác nào là đang giúp Sở Sở."

Trước màn hình, khóe miệng Vân Sở giật giật, ôi chao, Vân Cảnh này thật sự rất biết cách ăn nói nha, nhìn vào những lời nói này đi, đừng nói đến Mộc Ngân và Vân Hàn ngay cả cô cũng bị cảm động rồi.

Tuy nhiên, tuy rằng Vân Cảnh làm người có chút ghê tởm nhưng hiện tại anh ta đã tiếp nhận Mộc Ngân và Vân Hàn thì cô đã thành công được một nữa rồi.

Tiếp theo, dựa vào tính tình của Vân Cảnh hẳn là sẽ thả lại Vân Hàn và Mộc Ngân lại bên cạnh cô, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cô khiến cô hoàn toàn trở thành con rối của Vân Cảnh.


Cái cô đang chờ đợi chính là điều này, chỉ cần Vân Hàn và Mộc Ngân trở lại thì cô sẽ không còn là một người nữa, cô có thể bắt đầu chuẩn bị hành động lật đổ Vân Cảnh được rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Vân Sở cong lên, trong mắt lóe ra tia sáng sắc bén.

Tốt lắm, ngày Vân Sở cô xuất đầu lộ diện không còn xa nữa rồi. Nói thật ra, mấy ngày này cô giống như phạm nhân bị nhốt trong cái phòng này cũng nhàm chán đến phát ngấy rồi, cô sắp không chịu được nữa rồi. Cô là một thiếu nữ hoạt bát hiếu động, tại sao lại có thể bóp chết thiên tính này được chứ?

Không được, trong khoảng thời gian này cô đã rất ngoan, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ thành đứa ngốc mất.

Vân Sở nằm trên giường, nghĩ thầm trong khoảng thời gian này mình phải làm cái gì đó, trong mắt phát ra tia sáng tà ác.

Vân ác ma cười tà ác, dường như đang nghĩ đến một cái tên xui xẻo không biết nào đó, vị đó lại sắp gặp xui xẻo rồi.

Còn cái tên xui xẻo kia, giờ phút này đang ngồi một mình trong thư phòng, dùng kỹ thuật tiên tiến nhất để tu sửa lại nhưng vẫn không tìm được tài liệu đã mất trong máy tính, trong mắt đầy hoang mang.

Anh không thể nghĩ ra Vân Sở đã làm như thế nào để máy tính của anh xảy ra vấn đề, Vân Sở không có khả năng cũng có tâm cơ làm chuyện như vậy. Hơn nữa cho dù có lợi hại thì chỉ có gõ lên bàn phím hai lần thì sao có thể làm ra cái gì? Vì thế Vân Cảnh chuyển sự chú ý đến tài liệu của Đường gia này, chẳng lẽ, tài liệu này có virut sao?

HẾT CHƯƠNG 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận