Edit: Tuyết Khanh
Mục đích cô làm như vậy, thứ nhất là phải tìm hiểu một chút tình huống chung quanh của bang Lưu Tinh, ngộ nhỡ có tình huống khẩn cấp, cũng có biện pháp để giải quyết. Thứ hai là thăm dò, nhìn bang Lưu Tinh gần đây có động tĩnh gì. Thứ ba là, xem thử Triệu Nhược Nghiên còn có động tác tiến thêm một bước nữa hay không.
Không khéo thì không thành sách, một ngày này, Vân Sở cư nhiên có vận tốt như vậy, vừa mới đến phụ cận bang Lưu Tinh, liền thấy ở cửa của bang Lưu Tinh một vài chiếc xe màu trắng.
Nhận ra là xe của Triệu Nhược Nghiên, Vân Sở bảo Vân Hàn dừng xe, vụng trộm quan sát tình huống bên trong.
Chỉ thấy Triệu Nhược Nghiên mặc một cái áo khoác ngoài màu vàng, một thân phong cách tây, trên mặt còn mang theo mắt kiếng, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười nhẹ, vừa xuống xe, lập tức thu hút không ít người.
Vân Sở quan sát tư thế mê người của Triệu Nhược Nghiên cùng vóc người trước sau lồi lõm của cô ta, đột nhiên muốn trêu cợt Vân Hàn, liền nói: "Vân Hàn, ngươi cảm thấy vóc người của người phụ nữ kia như thế nào?"
Vốn là lực chú ý của Vân Hàn không ở trên người của Triệu Nhược Nghiên, bị Vân Sở hỏi như vậy, không khỏi sững sờ, ngay sau đó quét qua nhìn Triệu Nhược Nghiên một cái, sắc mặt trở nên hồng hồng trả lời: "Chưa ra hình dáng gì"
"Chưa ra hình dáng gì? Như thế này mà cũng chưa ra hình dáng gì, vậy anh loại phụ nữ gì?" Vân Sở vừa quan sát Triệu Nhược Nghiên, vừa vụng trộm mà nhìn Vân Hàn, thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, trong lòng thật là vui vẻ.
Vân Hàn đỏ mặt, nhìn Vân Sở một cái, trong mắt có chút ảo não, lại có chút tức giận, hơi thở lạnh lẽo trên người càng dày đặc hơn, lại chọc cho Vân Sở cười lớn không ngừng được.
"Tôi nói này Vân Hàn, anh cũng hơn 20 tuổi rồi nhỉ? Ừ, cái tuổi này của con trai, cũng không sai biệt lắm cũng nên tìm một người bạn gái, anh cả ngày bày ra khuôn mặt lạnh, tương lai các cô gái xinh đẹp cũng bị anh hù chạy mất."
Vân Hàn nghiêng đầu, che giấu rung động cùng không vui trong lòng, thản nhiên nói: "Hù chạy là tốt nhất, tôi cũng không cần." Hắn chỉ cần bảo vệ ở bên người cô là đủ rồi, những người phụ nữ khác cùng hắn có quan hệ gì? (tội anh Hàn ghê yêu chị mà không dám ngõ lời)
Lúc này, Vân Sở phát hiện bên cạnh Triệu Nhược Nghiên cửa xe một chiếc màu đen mở ra, một người cũng xuống, liền không đùa giỡn Vân Hàn nữa. Người bước ra là một người đàn ông, tuổi chừng ba mươi tuổi, dung mạo rất bình thường, chỉ là sát khí trên người cũng rất rõ ràng. Nhất là khi nhìn thấy người nọ tay ngậm lấy đầu điếu thuốc, nghiêng đầu, mặt đầy ngạo khí*, trong lòng Vân Sở liền sáng tỏ. (* khí chất cao ngạo)
Người này, chỉ sợ là người Vân Hàn nói, mấy ngày trước có tiếp xúc cùng Triệu Nhược Nghiên?
Mặc dù người này một thân côn đồ, nhưng không khó nhìn ra trên người hắn ta vẫn mang theo một khí chất quân nhân. Chỉ là, dù là khí chất của quân nhân, đó cũng là cấp bậc quân du côn, nếu không như thế nào lại lưu lạc tới mức này. . . . . .
Chỉ thấy người đàn ông kia một thân áo da vải ka-ki, mặt cười dâm đãng nhìn Triệu Nhược Nghiên, nhiệt tình mời Triệu Nhược Nghiên vào cửa chính của bang Lưu Tinh.
Phải nói vừa bắt đầu Vân Sở không hiểu mục đích tới nơi này của Triệu Nhược Nghiên, hôm nay coi như là đã rõ, Triệu Nhược Nghiên này đầu tiên là tìm tới người đàn ông kia, để cho hắn ta tiến cử giúp cô ta, lần này, là tới lão đại bang Lưu Tinh chứ gì?
Chỉ là, lão đại bang Lưu Tinh luôn luôn không để ý chuyện trong bang phái, mà lần này lại gặp Triệu Nhược Nghiên là vì sao đây?
Nghĩ tới đây, chân mày Vân Sở nhíu chặt, ngộ nhỡ, lão đại bang Lưu Tinh muốn hợp tác cùng Triệu Nhược Nghiên, trước mắt bang Huyễn Dạ, chỉ sợ sẽ rất khó chống đỡ được. Mà cô cũng không có cách nào có thể phân thân, đi đối phó nhiều người như vậy. . . . . Đang lúc Vân Sở đau đầu không dứt, đột nhiên nghe được âm thanh đông cơ của ô tô phát ra, Vân Sở phục hồi tinh thần lại, cô hiểu bây giờ không phải là lúc suy tư những chuyện này, hôm nay cô ở trên địa bàn của người khác, sơ ý một chút, sẽ gặp nguy hiểm, hay là trước rời đi thì tốt hơn.
Vân Sở nói với Vân Hàn ở ghế trước: "Đi thôi."
Vân Hàn gật đầu, lái xe liền từ từ rời đi. Chỉ là, tiếng đông cơ sau lưng vẫn không có dừng lại, Vân Sở không nhịn được nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc xe sau lưng kia.
Chỉ là nhìn qua, cô liền ngây ngẩn cả người.
Trên ghế sau của chiếc xe ở sau lưng kia, một người đàn ông toàn thân áo trắng, một đầu tóc ngắn màu rám nắng, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy tà khí, cặp mắt kia, đang lạnh lùng nhìn Vân Sở.
Một màn này, sao mà quen thuộc. Khiến Vân Sở nhớ lại ngày đó cô cùng Thượng Quan Triệt dùng xe ở trên đường, khiến cho một đống xe ngăn ở sau lưng, khi cô nghiêng đầu, cũng thấy qua người này ở sau lưng.
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy quen thuộc, nhớ không nổi mình gặp người đó ở nơi nào. Hôm nay gặp lại, lại cảm thấy kích động vô cùng.
Giống quá, thật quá giống.
Quả thật chính là một khuôn mẫu đúc ra.
Ban đầu cô chỉ cùng Lam Băng Tuyền có gặp mặt một lần, mặc dù thấy sau lưng một khuôn mặt quen thuộc, cảm thấy có chút quen mặt, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Hôm nay mới phát giác, người nọ cư nhiên giống Lam Băng Tuyền như đúc.
Chỉ là, Lam Băng Tuyền thích mặc quần áo màu xanh lam, mà người nọ sau lưng là toàn thân áo trắng.
Hai người kia, là cùng một người sao?
Vân Sở ở trên xe vẫn chạy từ từ, tầm mắt của cô vẫn nhìn phía sau, thật lâu cũng không thể thu hồi lại.
Nếu thật là cùng một người, vậy tại sao giữa bọn họ tính nết lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ? Lam Băng Tuyền là một khối băng nghìn năm như một, mà người đàn ông sau lưng kia lại luôn mang theo một nụ cười tà khí, làm cho người khác một loại cảm giác âm trầm.
Nhưng nếu không phải cùng một người, chẳng lẽ trên cái thế giới này thật sự có hai người giống nhau như vậy sao?
Vân Sở một đường tự hỏi, cho đến khi về đến nhà, đều nghĩ mãi mà không rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Xuống xe, Vân Sở đi thẳng về phòng, đã là gần tối, cô cũng mệt mỏi không chịu nổi. Nằm lỳ ở trên giường ngủ.
Lúc cơm tối, Vân Cảnh về đến nhà nhưng không thấy Vân Sở, hỏi Mộc Ngân mới biết, Vân Sở trở lại rồi đang nghỉ ngơi. Vốn là Mộc Ngân muốn đi lên gọi Vân Sở dậy, lại bị Vân Cảnh ngăn lại.
Vân Cảnh gọi thím Chung chuẩn bị xong thức ăn, tự mình đi tới phòng của Vân Sở.
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có trả lời, Vân Cảnh liền đi vào phòng của cô. Giờ phút này Vân Sở nằm lỳ ở trên giường, gương mặt nộn thịt, chu cái miệng nhỏ nhắn, hết sức đáng yêu.
Vân Cảnh đứng ở trước giường của cô, nhìn dáng vẻ dễ thương này của cô, trong nội tâm khẽ động, hô hấp cũng trở nên không quy luật.
Hắn đứng ở trước giường, nhìn bộ dáng ngủ say của Vân Sở, đưa tay, muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng tay còn chưa có chạm được cô, chỉ thấy Vân Sở đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo nhìn Vân Cảnh.
Vân Cảnh bị dọa sợ, cánh tay đang vươn ra cứ như vậy dừng ở giữa không trung, kinh ngạc nhìn Vân Sở.
Vân Sở khi nhìn rõ người trước mắt là Vân Cảnh, khẽ cau mày, sắc mặt hoãn hòa xuống, vốn là muốn ra tay cũng rụt trở về, lật người, nhìn Vân Cảnh cười cười: "Anh, làm sao anh biết em ở chỗ này. . . . . ."
Vân Cảnh phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc trên mặt từ từ đổi thành nụ cười: "Cũng đã đến giờ cơm tối, Mộc Ngân nói em còn đang ngủ, anh liền lên xem em."
Vân Sở gật đầu một cái, đưa tay dụi dụi con mắt, từ trên giường ngồi dậy, duỗi lưng một cái.
"Có phải quá mệt mỏi không? Về sau trở về sớm để nghỉ ngơi." Vân Cảnh dịu dàng nhìn cô, tay nhè nhẹ vuốt ve mái tóc dài của cô.
Vân Sở cười gật đầu, sau đó đứng dậy xuống giường: “Anh đi xuống trước đi, em rửa mặt xong sẽ xuống ăn cơm ngay."
Nhìn bóng dáng của Vân Sở biến mất ở toilet, Vân Cảnh chau mày, trong lòng vẫn còn đang nghĩ đến ánh mắt sắc bén kèm theo một ít lạnh lẽo của Vân Sở cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật không thể tin được, Vân Sở sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, ánh mắt kia, chính hắn cũng bị hù sợ. Vân Sở là một cô gái nhỏ chỉ ở trong nhà, tại sao có thể có ánh mắt như thế?
Thật sự là bởi vì hắn trong khoảng thời gian này bức cô trở thành như vậy sao?
Vân Cảnh đầy tâm sự nặng nề đi xuống lầu, không bao lâu Vân Sở liền xuống.
Một nhóm người ăn cơm xong, Vân Sở không biết là cố ý hay vô ý hỏi Vân Cảnh một câu: "Anh, hôm nay anh dùng qua máy vi tính của anh chưa? Không có vấn đề gì chứ?"
Vân Cảnh ngẩng đầu, cười nói: "Có thể có vấn đề gì chứ, chẳng lẽ Sở Sở còn có thể bỏ virus vào máy vi tính của anh?"
Vân Sở ho khan hai tiếng: "Làm sao có thể chứ? Em không hiểu những thứ đó." Trong miệng nói dễ nghe như vậy, nhưng trong lòng cũng đang cười trộm, cô đâu chỉ bỏ vào máy vi tính của hắn, ngay cả quân khu cũng xuống tay luôn rồi, ha ha, nhớ tới Triệu thủ trưởng đang giận dữ, bộ dạng Triệu Nhược Nghiên bị chửi, tâm tình của cô liền tốt lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...