Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Vân Sở kiên trì muốn về nhà, Thượng Quan Triệt cũng không ngăn cản, vì để Vân Cảnh không nghi ngờ Thượng Quan Triệt nên lúc này Vân Sở không để Thượng Quan Triệt đưa cô về nha. Nhưng Thượng Quan Triệt vẫn lo lắng, theo đuôi xe cô cả quãng đường, hộ tống cô về nhà an toàn rồi mới rời đi.

Xuống xe, đi vào trong sân một toàn nhà xa hoa, trong lòng Vân Sở lạnh như băng. Thật ra vốn dĩ cô vẫn giữ lại một chút hi vọng với Vân Cảnh, dù sao Vân Cảnh cũng là người mà cha cô thu dưỡng, có lẽ anh sẽ không nhẫn tâm như vậy, thật sự vì quyền thế mà đuổi tận giết tuyệt với bản thân, nhưng cuối cùng cô vẫn phải thất vọng rồi, Vân Cảnh còn độc ác hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều...

Nếu anh ta không còn để ý đến tình thân mấy năm qua vậy thì đừng trách cô không khách khí.

Toàn thân Vân Sở tản ra hơi thở lạnh lùng, bước vào sân Vân gia. Vừa vào đến cửa lớn đã nhìn thấy Vân Cảnh vội vội vàng vàng chạy ra chào đón, vẻ mặt lo lắng nhìn cô hỏi han ân cần: "Sở Sở, em thế nào rồi? Nghe nói em bị tai nạn xe cộ, có bị thương hay không?"

Nhìn thấy vẻ mặt giả dối của Vân Cảnh, Vân Sở cũng lười giả trang trước mặt anh nữa, cô cười lạnh, nhíu mày nói: "Tai nạn xe cộ sao? A, yên tâm đi, chỉ có cái xe gặp họa còn tôi thì không chết được."

Trong giọng nói của cô tràn đầy sự châm chọc, khiến thân thể Vân Cảnh đột nhiên cứng lại. Anh nhíu mày, không biết vì sao đột nhiên Vân Sở lại trở lại lạnh lùng với bản thân như vậy, thậm chí còn có đầy địch ý.


"Sở Sở, em, em làm sao vậy?" Vân Cảnh mở màng nhìn cô, bởi vì lời nói của cô nên trong lòng anh có chút khó chịu...

"Chính anh đã làm cái gì thì trong lòng anh đã rõ ràng, xin anh đừng giả vờ nữa, tôi nhìn là cảm thấy ghê tởm." Vân Sở nói xong, đi vòng qua Vân Cảnh đang đứng ngây ra như phỗng, bước vào trong, đi về phía phòng bản thân.

Như trong dự đoán, giờ phút này Liên Thanh Ngôn đang ngồi trước bàn học trong phòng cô, dường như đang đợi cô về.

Liên Thanh Ngôn là bạn tốt của Vân Cảnh, tuy rằng Vân Sở có chút thiện cảm với anh nhưng lại không muốn quá thân thiết, nhìn thấy con ngươi bình tĩnh của anh đang lo lắng nhìn bản thân, cô chỉ vung tay lên một cái rồi nói: "Liên ca ca, tôi không sao, không cần phiền toái đến anh nữa."

Liên Thanh Ngôn cảm giác được thái độ biến hóa của cô, hơi nhíu mày nói: "Cánh đủ cứng cáp rồi phải không?"

Vân Sở cười khổ: "Đừng nói với tôi giống như anh chính là anh trai tôi vậy, Liên ca ca, tôi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi."

Nghe thấy lời nói của cô, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Liên Thanh Ngôn càng trở nên lạnh như băng, anh đứng dậy đi đến bên người cô, bất chấp tất cả kéo lấy tay cô ngồi xuống bên giường rồi nói: "Tôi đã đến đây thì sẽ không có chuyện ra về tay không."

Vân Sở cũng không bài xích Liên Thanh Ngôn, chỉ là nhìn dáng vẻ của anh có chút dở khóc dở cười: "Liên ca ca, anh làm gì vậy, biết rõ tôi chỉ là cái đinh trong mắt anh ta, cứ để tôi tự sinh tự diệt thì tốt hơn."

Nghe thấy lời nói của cô, thân thể Liên Thanh Ngôn cứng lại một chút, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của anh càng trở nên lạnh lùng vô cảm hơn, anh xốc quần áo cô lên, lộ ra một mảng lưng đã được bôi thuốc nhưng anh cầm thấy thuốc ở bên cạnh bắt đầu bôi thuốc lên người cô...

"A, đau quá, liên Thanh Ngôn, mẹ nó nhẹ một chút cho tôi."

"A! Này, anh định mưu sát tôi đó hả!"


Trong phòng truyền đến những tiếng kêu cha gọi mẹ khiến Vân Cảnh, Mộc Ngân và Vân Hàn đứng ở cửa nghe được cũng cảm thấy kinh hồn.

Cũng may vết thương trên người Vân Sở không nhiều lắm, hơn nữa ở nhà Thượng Quan Triệt cũng đã bôi thuốc qua, không còn gì đáng ngại, Liên Thanh Ngôn nhanh chóng xử lý xong cho cô, nhìn người nào đó đang nằm cạnh chân mình, đang cắn quần áo của bản thân, tay còn nhân cơ hội cấu vào đùi bản thân, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Tốt nhất cô nên hiểu rõ, nếu chỉ vì Vân Cảnh thì tôi hoàn toàn không cần mỗi lần cô bị thương đều tự mình chạy đến."

Ách..........Lời này của anh là có ý gì?

Vân Sở ngơ nhác chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông vô cùng lạnh lùng bên canh, dường như cảm nhận được sự ủy khuất trên người anh.

Lời cô vừa mới nói khiến anh cảm thấy ủy khuất sao? Này........cái này..........

Đùa sao, Liên đại thầy thuốc chỉ vì mấy câu nói của cô mà đã cảm thấy ủy khuất sao?

Mặc dù cảm thấy khả năng như vậy rất ít khi xảy ra, Vân Sở bĩu môi, nhưng không lạnh lùng nhìn anh giống như lúc đầu nữa, chỉ buồn bã cắn một cái lên cánh tay anh: "Liên khốn kiếp, lần sau còn mạnh tay như vậy thì tôi sẽ cắn chết anh."


Đau đớn truyền ra từ trên cánh tay, nhưng hai mắt Liên Thanh Ngôn cũng không lạnh như băng nữa, tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc dài của cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Lần sau trở về mà còn biến thành như vậy nữa thì tôi sẽ mặc kệ cô đó."

Vân Sở cười hì hì nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, cười nói: "Như vậy sao được, anh mặc kệ tôi rồi thì ai quản tôi nữa nha."..

Người nói vô tâm người nghe có ý, vốn dĩ cô nói những lời này là vô ý, chỉ muốn đùa giỡn với anh nhưng Liên Thanh Ngôn lại tưởng thật. Anh dịu dàng nhìn cô, trong mắt tràn ngập đau lòng: "Sở Sở, đi tắm rửa đi, sau đó tôi sẽ cô bôi thuốc một lần nữa."

Nghe thấy lại bôi thuốc, Vân Sở lộ ra biểu cảm hoảng sợ, vội vàng nói: "Không, không cần Liên ca ca, tôi đã không có việc gì, không còn sớm nữa, anh mau trở về nghỉ ngơi đi nha, cứ như vậy đi, bye bye, đi thong thả không tiễn."

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, trong mắt Liên Thanh Ngônc hiện lên một nụ cười thản nhiên, dưới ánh trăng lạnh lẽo, một nụ cười khẽ này của anh đẹp đến mức rung động lòng người.

HẾT CHƯƠNG 50


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui