Người một nhà lôi kéo Vân Sở, trò chuyện vui vẻ hòa thuận một lúc thì cơm trưa đã được bưng lên.
Nhìn một bàn tràn ngập đồ ăn, hai mắt Vân Sở trợn tròn lên. Đó là một bàn ăn tròn rất lớn, bên trên mặt còn có vòng xoay giống như trong khách sạn vậy.
Bên trên có gần hai mươi món ăn được bày biện có trật tự, đủ loại món ăn khác nhau, chay mặn kết hợp, nhìn qua rất có dinh dưỡng và ngon miệng. Không hổ là gia đình giàu có, ngay cả đồ ăn cũng vô cùng đặc sắc.
Vân Sở không khỏi nhớ đến gia đình mình, vì trong nhà chỉ có hai anh em là cô và Vân Cảnh, Vân Hàn và Mộc Ngân rất ít khi ăn cơm cùng với bọn họ, cho nên đồ ăn trong nhà bọn họ rất ít, mỗi bữa chỉ gồm bốn món mặn và một canh. Đương nhiên, cũng không phải Vân Sở chê hai người ăn bốn món mặn một món canh là quá tí. Nhưng nếu so sánh với một bàn ăn trước mắt này thì quả thật chính là một bên trên trời, một bên dưới đất nha.
Vân Sở đi theo Thượng Quan Triệt ngồi xuống trên ghế, An Linh Nguyệt ngồi bên cạnh Vân Sở, bà nội ngồi đối diện Vân Sở.
Vân Sở cho rằng chỉ có bốn người bọn họ ngồi ăn cơm, nhưng không ngờ đúng lúc này có một giọng nói có phần lười biếng truyền đến từ phía sau.
"Anh, mẹ, ăn cơm rồi sao không chịu gọi con." Đó là một giọng nói vô cùng lười biếng, cảm giác giống như vừa mới tỉnh ngủ vậy.
Vân Sở quay đầu theo bản năng, nhìn thấy một người mặc áo ngủ cùng với một quả đầu lộn xộn không chịu nổi, mái tóc nhuộm vàng của đàn ông. Anh nhìn qua cũng chỉ hơn Vân Sở một hai tuổi, có một gương mặt đáng yêu như em bé, dáng vẻ lười biếng và mang theo vài phần bất cần đời.
"Bà nội cũng ở đây sao............" Dường như anh vừa mới nhìn thấy bà nội, đi đến ngồi xuống bên cạnh bà nội, lôi kéo tay bà nói: "Bà nội, lâu lắm rồi cháu chưa ăn được cơm với bà rồi."
Bà lão liếc anh một cái, trong mắt tràn đầy sủng nịnh: "Không biết lớn nhỏ gì cả, cứ đến chủ nhật là lại ngủ như lợn, cháu cũng nên học tập anh trai cháu, ngủ sớm dậy sớm."
"Bà nội, lâu lắm mới lại đến chủ nhật nha, tối hôm qua cháu đọc sách ôn tập đến rất muộn......" Giọng nói có chút nũng nịu, nói xong, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Sở bên người Thượng Quan Triệt, chớp chớp mắt nói: "Ah, tại sao lại có thêm một người vậy?"
Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, người này lại coi mình như là không khí sao? Cô là một người lớn như thế này ngồi ở đây mà anh ta lại coi như không nhìn thấy...........
An Linh Nguyệt bất mãn trừng mắt liếc nhìn người đàn ông một cái nói: "Tiểu tử thối, không biết lớn nhỏ gì cả, ăn nói kiểu gì vậy, đây là chị dâu tương lại của con, không được vô lễ."
Người đàn ông chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn cô gái với dáng vẻ trắng nõn nà trước mắt, một lúc mới hồi phục lại được tinh thần nói: "Chị, chị, chị dâu sao? Cô ấy?"
Anh nói xong, đột nhiên cười phá lên: "Ha ha, ha ha, anh, ánh mắt của anh chỉ thế thôi sao? Tại sao lại đi tìm một cái sân bay như vậy? Nhìn qua có vẻ chưa phát triển hết mà............" Hoàn toàn tự đắc.
Anh còn chưa kịp nói xong thì Thượng Quan Triệt đã gõ vào đầu anh một cái, dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn anh: "Thượng Quan Duệ, mấy năm nay em đi học công toi sao? Lễ phép, có hiểu hay không? Đây chính là chị dâu tương lai của em."
Địa vị của Thượng Quan Triệt trong gia đình này thật ra còn cao hơn so với cha anh vài phần, nói những lời này ra, mang theo uy lực mười phần, khiến người em trai có chút nghịch ngợm này lập tức kiềm chế hơn.
Anh cười ngượng ngùng, nói với Vân Sở: "Cái kia, chị dâu, xấu hổ quá, tôi là Thượng Quan Duệ em trai của Thượng Quan Triệt, rất hân hạnh được biết cô."
Vân Sở nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng, cười nói: "Xin chào, tôi là Vân Sở."
"Vân Sở?" Nghe thấy lời nói của Vân Sở, anh khẽ nhíu mày nói: "Hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi đó, không nhớ rõ nữa............"
Vân Sở trợn mắt, nghĩ thầm, thật may là anh không nhớ rõ, nếu anh nhớ được thì chỉ sợ chuyện lớn không tốt rồi.
Dưới sự uy hiếp của Thượng Quan Triệt, cuối cùng Thượng Quan Duệ cũng yên tĩnh, không nói gì sai sót. Vân Sở cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại cực kì khó chịu.
Cái gì mà sân bay a? Bị cái tên lang băm Liên Thanh Ngôn và Thượng Quan Triệt kia nói coi như không nhắc lại nữa, vậy mà cái tên tiểu tử thối này mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên mà đã nói cô như vậy, tức chết nha. Tuy nhiên, cứ chờ xem, tiểu tử thối này là em chồng cô, tương lai nhất định cô phải dạy dỗ anh thật tốt. Tuy rằng, người đàn ông này còn lớn hơn chính bản thân cô vài tuổi, nhưng bởi vì anh đã gọi cô một tiếng chị dâu thì cô cũng rất tự giác cảm thấy bản thân mình lớn hơn anh.
Lúc này Vân đại tiểu thư nhất thời kích động nên hoàn toàn quên mất việc mình chỉ giả làm bạn gái của Thượng Quan Triệt. Giờ phút này, cô lại thật sự coi mình là bạn gái Thượng Quan Triệt, là dâu cả của Thượng Quan gia...........
Một bữa cơm, bởi vì có ồn ào của Thượng Quan Duệ nên không hề có vẻ quá nghiêm túc, không khí rất hài hòa khiến sự khẩn trương trong lòng Vân Sở cũng giảm đi vài phần.
Sau khi ăn xong, bà nội lôi kéo Vân Sở ra phòng khách ngồi nói chuyện phiếm, Thượng Quan Duệ vẫn luôn dính lấy bà nội, luôn bày ra đủ trò để lấy lòng. Còn Thượng Quan Triệt, nhìn Vân Sở chăm sóc bà nội một cách hoàn hảo ở trước mặt, cúi đầu đến gần tai Vân Sở nói nhỏ.
"Nha đầu, có nghe thấy không, ngay cả em trai tôi cũng chê cô bằng phẳng, sau này cô cần phải cố gắng thêm nhiều nữa.........."
Ngay từ đầu Vân Sở đã không phản ứng kịp với lời nói của anh, khó hiểu nhìn anh: "Cái gì bằng phẳng?"
Nói xong mới hiểu ý tứ của tên khốn này, cắn răng, tay âm thầm cấu lên bắp đùi anh, nghiến răng nghiến lợi: "Đại thúc biến thái, bản tiểu thư mới mười bảy tuổi thôi."
Vẫn là câu nói kia, tuy rằng hiện tại của cô khá bằng phẳng, nhưng đó là vì cô còn nhỏ nha, rồi sẽ nhanh chóng lớn lên thôi, hừ!
Trong mắt Thượng Quan Triệt đầy ý cười, hơi thở ấm áp phả ra khuôn mặt của cô, mang theo một hương thơm ngát mê người, giọng nói có phần ngả ngớn: "Ừ, cô mới mười bảy tuổi, cho nên tôi phải trợ giúp cô phát triển mới được........."
Vân sở nổi giận, tay cấu trên đùi Thượng Quan Triệt càng mạnh hơn, nhìn sắc mặt Thượng Quan Triệt khẽ biến, tức giận nói: "Anh thì nghĩ hay ho lắm, bản tiểu thư có rất nhiều cơ hội để phát triển............"
Thượng Quan Triệt cũng không tức giận, chỉ nhìn Vân Sở nở nụ cười đầy ý nghĩa, nói: "Sở Sở, tay cô sờ vào chỗ nào đó............. Tôi mới vừa nói muốn giúp cô phát triển mà cô đã vội vàng muốn sờ đùi tôi rồi hả?"
Mặt Vân Sở đỏ lên một chút, biết rõ rành rành bản thân cấu vào đùi anh nhưng cũng không gian ác như anh nói, nhưng tay vẫn như động phải một loại virut mà vội vàng rút về, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng nói cũng có phần run run: "Biến thái, lại nói hươu nói vượn, có tin tôi sẽ cắn anh hay không."
Thượng Quan Triệt cười càng rực rỡ, cúi đầu, tiến gần đến cô, với khoảng cách này thì vừa vặn có thể chạm đầu mũi của nhau. Tay anh dừng trên khuôn mặt Vân Sở, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt hồng hào của cô: "Thân ái, tôi cho cô cắn."
Dứt lời, đưa khuôn mặt mình ra, chà nhẹ vào gò má trắng nõn của cô, ý bảo cô cắn đi.
Vân Sở tức giận đến nổ phổi, tên khốn này đang thách mình có dám cắn bản thân anh đúng không? Hừ, làm cô bực mình thì đừng nói là mặt, cho dù là chỗ khác thì cô cũng dám cắn! Đã đắc ý như vậy thì cô sẽ cắn cho anh xem.
Cô há mồm, chuẩn bị cắn anh một cái thật mạnh, muốn hủy diệt khuôn mặt yêu nghiệt này đi, để tránh anh cả ngày chỉ biết đi gây ra tai họa cho cả già lẫn trẻ. Lại đột nhiên nghe thấy giọng nói Thượng Quan Duệ truyền đến từ phía đối diện: "Bà nội, bà xem anh trai và chị dâu kìa, thật là thân mật nha, ở trước mặt chúng ta còn liếc mắt đưa tình kìa."
Sắc mặt Vân Sở khẽ biến, hô hấp hơi chậm lại, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người Thượng Quan Triệt, mùi hương như có như không khiến trái tim cô đập loạn lên, cuống quít đẩy anh ra, trừng mắt nhìn người đàn ông đầy đắc ý này, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Bệnh thần kinh."
HẾT CHƯƠNG 29
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...