Editor: BlueDream
Beta: Tiểu Linh Đang
Mặc dù cô ta không có sắc đẹp như Vân Sở, mặc dù trông cô ta cũng hơi bình thường, nhưng dù sao cô ta cũng được coi là một mỹ nhân, cộng thêm cô ta vẫn luôn được người nhà nâng niu ấp ủ trong vòng tay, lại giỏi giang, khi xưa đậu vào trường đại học Y Khoa nổi tiếng, vẫn luôn là niềm tự hào của gia đình.
Cho nên, khi cô ta vào bệnh viện Liên Hoa làm việc, lúc cố gắng tiếp cận Thanh Ngôn, cũng tràn đầy tự tin.
Cô ta cũng từng giống như tất cả các nữ sinh ngây thơ khác, cũng từng mắc cỡ, cũng từng nhu mì, chỉ cần mỗi lần Liên Thanh Ngôn nhìn cô ta lâu một chút, nói với cô ta nhiều hơn mấy câu, tim cô ta sẽ đập loạn như chú nai nhỏ, khẩn trương có chút không biết phải làm sao.
Yêu cầu của cô ta cũng rất đơn giản, chỉ hy vọng có thể lọt vào mắt anh, trở thành người bên cạnh của anh, cùng anh có phúc cũng hưởng, có họa cùng chịu, cô ta không quan tâm anh có thích cô ta hay không, cô ta có thể lừa mình dối người mà ở bên cạnh anh, cùng anh sinh con và nuôi dưỡng chúng lớn lên, để cho cuộc sống của anh trôi qua không quá vất vả, không quá nhàm chán.
Nhưng, đều bởi vì tất cả có liên quan đến Vân Sở, đã trở thành bọt nước.
Vốn dĩ, cô ta vẫn còn chút hy vọng, vẫn còn có thể ở lại bệnh viện cùng anh, bầu bạn với anh. Hiện tại muốn gặp mặt anh một lần cũng biến thành một điều xa xỉ.
Không sai, tất cả đều là lỗi của Vân Sở, nếu không phải do Vân Sở ăn ở hai lòng, ăn trong chén nhìn trong nồi, thì Liên Thanh Ngôn cũng sẽ không rời bỏ cô ta mà đi, cô ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ.
Hừ, nếu Vân Sở chiếm đoạt người đàn ông của cô ta, cô ta sẽ đoạt lấy người đàn ông của Vân Sở.
Đương nhiên, cô ta cũng không muốn có được trái tim của Thượng Quan Triệt, cùng lắm, nếu Vân Sở đến nơi này, đúng lúc thấy cô ta thân thiết với người đàn ông mà cô ta (Vân Sở) yêu nhất, sẽ mang vẻ mặt như thế nào đây?
Hà Thanh Mân nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Triệt, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, “Anh tiếp tục cười đi, lát nữa đây tôi sẽ cho anh khóc.”
Thượng Quan Triệt nhíu mày, nhìn khuôn mặt hung dữ của Hà Thanh Mân, cười khẽ: “Thật sao? Lớn như này rồi, tôi còn chưa từng khóc, thật ra tôi rất mong đợi cô có bản lĩnh gì khiến cho tôi phải khóc?”
“Hừ, anh nói xem, chốc nữa nếu Vân Sở đến chỗ này, thấy tôi và anh đang thân mật, sẽ có phản ứng như thế nào đây? Ha ha, tôi rất mong đợi.” Hà Thanh Mân nói, vươn tay ra, nâng cằm của Thượng Quan Triệt lên.
Đôi mắt Thượng Quan Triệt bình thản, con ngươi hẹp dài có màu nâu ấm áp, không chút cảm tình, lạnh lùng nhìn Hà Thanh Mân.
Dáng dấp Thượng Quan Triệt vốn rất quyến rũ, vẻ đẹp thoát tục không dính bụi trần, hôm nay Hà Thanh Mân nhìn Thượng Quan Triệt ở cự ly gần như thế, không tránh khỏi có chút si mê.
Cũng khó trách tại sao Vân Sở lại chọn Thượng Quan Triệt, mà không chọn Liên Thanh Ngôn.
Chẳng qua là, trong mắt Hà Thanh Mân, Liên Thanh Ngôn vẫn là tốt nhất, mặc dù Thượng Quan Triệt quyến rũ hơn rất nhiều so với Liên Thanh Ngôn, cô ta vẫn thích Liên Thanh Ngôn hơn.
Ở trong lòng cô ta, Liên Thanh Ngôn tồn tại như một vị thần, Thượng Quan Triệt lại là yêu nghiệt. Cho nên, mặc dù nhất thời bị yêu nghiệt mê hoặc, cô ta vẫn vĩnh viễn hướng về thần.
Thấy Hà Thanh Mân mang vẻ mặt si mê, đáy mắt Thượng Quan Triệt lộ ra một chút khinh bỉ, cười lạnh nói, “Sao vậy? Hà tiểu thư cũng bị tôi mê hoặc sao? Ha ha, nói hay lắm, cởi quần áo ra, chúng ta có thể bắt đầu phải không?”
Hà Thanh Mân lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng, nói: “Hừ, anh đừng vội, lát nữa tự nhiên bản tiểu thư sẽ phục vụ anh chu đáo.”
Hà Thanh Mân nói, nghiêng đầu, mở màn hình quan sát trong Đào Nguyên, vừa nhìn đồng hồ đeo tay tính toán thời gian Vân Sở có thể đến.
…
Trong lúc này, Vân Sở và Vân Cảnh cùng đi bệnh viện tìm Liên Thanh Ngôn.
Liên Thanh Ngôn vội vã đến bệnh viện, đang chuẩn bị chút công việc thường nhật, thấy Vân Sở và Vân Cảnh cùng đi phòng làm việc, không khỏi ngẩn người, đứng lên nói, “Ngọn gió nào thổi hai người đến đây vậy?”
Vân Sở cười cười, nói: “Em và anh trai nhớ anh, nên ghé thăm anh một chút. Hôm nay anh không bận gì sao?”
“Cũng tạm, hôm nay không có ca phẫu thuật nào lớn.” Liên Thanh Ngôn nhìn Vân Sở thật lâu, thấy rằng mặc dù cô đang cười nhưng ở giữa hai lông mày hơi nhíu mang theo vẻ bồn chồn và bất an, trong lòng thoáng thấy có gì đó bất thường, cúi đầu rót cho bọn họ ly nước, để bọn họ an vị trên ghế, nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vân Sở ngẩng đầu, đáy mắt trong suốt, chính trực nhìn Liên Thanh Ngôn.
Trên khuôn mặt cô không biểu lộ chút cảm xúc nào, da mặt trắng nõn mang vẻ nghiêm túc hiếm thấy, cô hỏi, “Anh Liên, anh có biết bác sĩ Hà trước kia làm ở bệnh viện này, gần đây cô ta đã đi đâu không?
Nghe vậy, Liên Thanh Ngôn cau mày, ngồi xuống ghế, gật đầu một cái, “Đã từng thấy cô ta ở Đào Nguyên mấy lần, cô ta mặc đồ của nhân viên phục vụ. Làm sao thế?”
Vân Sở gật đầu, cười nói, “Cô ta có từng đi tìm anh không?”
Liên Thanh Ngôn lắc đầu, “Chưa từng.” Rồi sau đó có chút xấu hổi nói: “Mỗi lần anh đến Đào Nguyên đều thấy cô ta, chẳng qua là anh vẫn làm bộ như không nhìn thấy.” Chủ yếu là do ánh mắt Hà Thanh Mân quá nóng bỏng, anh đi vào, lập tức sẽ có cảm giác như có người theo dõi, muốn anh không chú ý cũng không được.
“Xem ra là em đã sơ xuất.” Trước đây do công việc bận rộn, hiếm khi Vân Sở đến Đào Nguyên, mà có đến cũng không thể ở lâu, nên đã bỏ qua mối đe dọa lớn là Hà Thanh Mân.
Có lẽ, hiện tại Thượng Quan Triệt đang bị người đàn bà kia nhốt ở Đào Nguyên. Hà Thanh Mân ẩn nấp ở Đào Nguyên lâu như thế, khẳng định không đơn giản chỉ để nhìn lén Liên Thanh Ngôn. Trước kia Hà Thanh Mân cấu kết với thủ trưởng Triệu, chắc chắn lần này cũng là vì mối quan hệ với thủ trưởng Triệu mới ra tay với Quan Triệt.
Thêm nữa, Hà Thanh Mân vì chuyện tình cảm với Liên Thanh Ngôn, nhất định sẽ sinh ra hận thù với mình, cho nên việc ra tay với Thượng Quan Triệt, thứ nhất là vì trả thù mình, thứ hai là vì hoàn thành nhiệm vụ của thủ trưởng Triệu, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Nghĩ tới đây, Vân Sở gật đầu một cái, cười nói, “Em biết, thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn tới đây cùng anh nói chuyện một chút.”
Vân Sở nói, tựa người ra sau ghế sô pha, tự hỏi bước kế tiếp nên làm sao đây.
Trực tiếp dẫn theo Liên Thanh Ngôn đến dụ Hà Thanh Mân ra, còn tự mình xông vào, trực tiếp bắt người phụ nữa kia?
Liên Thanh Ngôn cũng hiểu ra một phần câu chuyện, cười nói, “Vừa hay hôm nay anh cũng không bận rộn gì, chúng ta cùng đến Đào Nguyên một chuyến đi.”
Vân Sở kinh ngạc nhìn Liên Thanh Ngôn, mở lớn đôi mắt, nói, “Anh Liên, anh, anh biết sao?”
Liên Thanh Ngôn dịu dàng đưa tay vuốt đầu cô, cười nói, “Trong lòng em nghĩ gì, người anh trai như anh còn không hiểu sao?”
Vân Sở ngẩn người, lại thấy Vân Cảnh cười nói: “Sở Sở, em chớ xem thường tên nhóc Thanh Ngôn này, hệ thống tin tức của nó không kém hơn so với bang hội của anh đâu.”
“Hả?” Vân Sở kinh ngạc nhìn Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn, mới phát hiện, chính mình quen biết Liên Thanh Ngôn lâu như vậy, chung sống lâu như thế, lại dường như là, không biết về anh một chút nào …
Cuối cùng, sau khi Vân Sở thăm cục trưởng An một chút, thì cùng Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh đi đến câu lạc bộ Đào Nguyên, đồng thời, còn có một đám người đến từ bang Huyễn Dạ cùng Trịnh Tề và Vân Hàn trợ giúp.
Đoàn người hùng hùng hổ hổ, leo lên bốn năm chiếc xe, chạy thẳng tới Đào Nguyên.
Đúng như Vân Sở dự đoán, Đào Nguyên vẫn bị khóa, tuy nhiên dưới lầu có rất nhiều lính đánh thuê canh gác.
Vân Sở để cho bọn người ẩn nấp lại phía sau, mình cùng Liên Thanh Ngôn từ từ đi tới.
Những binh lính giữ cửa tay ôm súng, ánh mắt lạnh băng nhìn Vân Sở và Liên Thanh Ngôn, ánh mắt kia giống như chim diều hâu nhìn thấy con mồi, làm cho Vân Sở có cảm giác không thoải mái.
Vân Sở kìm nén sự thôi thúc muốn đánh người, cười nhàn nhạt bước tới. Lập tức có người cầm súng chĩa về phía cô, lạnh lùng nói: “Ai?”
Vân Sở khẽ cười, “Khách của cô Hà.” Dứt lời, lại khiêu khích, nói, “Hoặc nói là khách của thủ trưởng Triệu cũng được.”
…
Trên tầng cao nhất của câu lạc bộ Đào Nguyên, Hà Thanh Mân nhìn qua màn hình camera, nhìn thấy Vân Sở và cùng người phía sau Vân Sở mang theo mũ, cúi đầu chậm rãi đi vào, hơi cau mày, tùy tiện nói, “Hừ, rõ ràng là lâu như vậy mới đến, xem ra cô ta cũng chẳng quan tâm anh là bao.”
Thượng Quan Triệt nhìn bóng dáng của Vân Sở, bất đắc dĩ thở dài, nói, “Không thể như vậy, cho nên, cô xác định cô vẫn muốn dùng phương pháp này khiêu khích cô ấy? Cô vẫn xác định, muốn cho tôi chơi cô?”
Sắc mặt Hà Thanh Mân lập tức thay đổi, tức giận nói, “Câm miệng, muốn chơi cũng là do bản tiểu thư chơi anh, hừ!”
Vừa nói, Hà Thanh Mân đưa tay nâng cằm Thượng Quan Triệt lên lần nữa, cười nói, “Tôi cũng muốn nếm thử một chút, người đàn ông của Vân Sở, có mùi vị gì.”
Thượng Quan Triệt cười, hất cằm lên, dáng vẻ như phó mặc cho quân cướp giày xéo.
Tim Hà Thanh Mân chợt run lên một nhịp, nhìn dáng vẻ Thượng Quan Triệt mê người đến như vậy, không khỏi có chút động lòng.
Nhưng chợt nhớ đây là người đàn ông của Vân Sở, người đàn ông đã chăn gối cùng Vân Sở, đáy mắt cô ta lập tức xuất hiện một sự tàn ác, đưa tay thô lỗ cởi bỏ trang phục của Thượng Quan Triệt, thấy vóc người vô cùng hoàn mỹ của Thượng Quan Triệt, trong mắt Hà Thanh Mân như nổi lên hình ảnh vóc dáng Liên Thanh Ngôn lúc thay quần áo.
Chỉ tiếc, vốn những hình ảnh kia là niềm an ủi duy nhất của cô ta, cuối cùng lại bị chính Liên Thanh Ngôn lấy đi mất, để cho sự an ủi tâm hồn duy nhất của cô ta cũng không còn, hằng ngày, chỉ có thể ở Đào Nguyên lén nhìn bóng lưng của Liên Thanh Ngôn, một mình âm thầm đau khổ.
Tất cả mọi thứ như vậy đều do Vân Sở.
Nhớ tới những điều này, Hà Thanh Mân tăng nhanh động tác tay, cởi bỏ quần áo của Thượng Quan Triệt, thấy anh lộ ra đường cong hoàn mỹ của bộ ngực, trên mặt càng lộ ra nụ cười dữ tợn.
Cô ta đưa tay lau lên ngực Thượng Quan Triệt một cái, trong miệng tấm tắc khen, “Chà chà, vóc dáng anh ta thật tốt.” Dứt lời, đột nhiên thấy trên người Thượng Quan Triệt có dấu hôn mờ mờ, đáy mắt hiện lên một sự trào phúng nói, “Cái này, là do Vân Sở lưu lại sao? Hừ, lát nữa đây khi thấy trên cơ thể anh lưu lại dấu vết của tôi, không biết sắc mặt cô ta có còn tốt hay không?”
Thượng Quan Triệt chán ghét nhìn Hà Thanh Mân, lộ ra nụ cười khinh bỉ, “Vậy tôi cũng muốn xem cô có dám lưu lại không.”
Trên mặt Hà Thanh Mân hiện lên một chút ửng đỏ, mặc dù cô ta không phải là thiếu nữ chưa biết sự đời, nhưng cũng chưa bao giờ quá chủ động với đàn ông, hôm nay tay chân Thượng Quan Triệt đều bị trói, muốn làm chút gì với Thượng Quan Triệt, chẳng phải là, chẳng phải là muốn cô ta chủ động sao?
Muốn chủ động không phải là không được, dù sao thì, nhìn thế nào Thượng Quan Triệt cũng là mỹ nam quyến rũ, vừa nhìn đã khiến lòng người rung động, dáng vẻ yêu nghiệt kia không có người phụ nữ có thể kháng cự được.
Hà Thanh Mân hít sâu, thuận thế nhảy lên ngồi trên đùi Thượng Quan Triệt, sắc mặt ửng hồng nhìn anh, cười nói, “Có gì không dám chứ? Đồ sở hữu của Vân Sở, tôi đều muốn phá hủy, bao gồm cả anh …”
Tay chân Thượng Quan Triệt bị trói, ngay cả cơ thể cũng bị cột vào ghế, muốn nhúc nhích cũng không được. Hôm nay bị Hà Thành Mân đối xử như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Anh cười lạnh, nói, “Vậy bắt đầu đi, còn chờ gì nữa?”
Hà Thanh Mân cúi đầu, nhìn lồng ngực lộ ra ngoài trắng nõn của Thượng Quan Triệt, hôn lên trên đó.
Ngay lúc đó, đột nhiên ánh đèn trên tầng thượng vụt tắt hết, mà đồng thời, hai tay Thượng Quan Triệt vốn đang bị trói đột nhiên đưa ra, một tay ôm lấy Hà Thanh Mân, tựa như chỉ trong chớp mắt, lúc Hà Thanh Mân còn đang kinh ngạc, Thượng Quan Triệt cầm sợi dây vốn đang trói mình trên tay, trói lên người Hà Thanh Mân.
Hà Thanh Mân đã kịp phản ứng, định thét lớn, lại đột nhiên cảm giác miệng của mình bị cái gì đó bịt kín, thậm chí cô ta còn không mở miệng được, chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Thượng Quan Triệt, không ngừng giãy giụa, phát ra hàng loạt tiếng ô ô ô.
“Ầm …” mấy tiếng, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh của một trận đánh nhau, một mảng tối trong phòng, trong nháy mắt đều rơi vào hoảng loạn.
Tiếng súng cùng tiếng đánh nhau vang lên, khiến người nghe hồn bay phách tán.
Vân Sở vừa đi ra khỏi thang máy, cũng cảm thấy đột nhiên chung quanh tối đi, chợt hiểu ra điều gì đó, cô vội kéo tay Liên Thanh Ngôn, nói, “Anh Liên, cẩn thận, xung quanh có mai phục.”
Liên Thanh Ngôn cũng cảm thấy xung quanh có mùi bất an, gật đầu một cái, gắt gao kéo tay Vân Sở, nói, “Ừ, em cũng cẩn thận một chút.”
Vân Sở cắn môi, cảm nhận được một đám người đang tấn công xung quanh, không khí rơi vào cảm giác căng thẳng cùng cực.
…
Cùng lúc đó bóng tối cũng đang bao phủ nóc tòa nhà Đào Nguyên, vốn là đám người của Vân Cảnh đang ẩn nấp để theo dõi Thượng Quan Triệt xung quanh tòa nhà, lúc này đột nhiên đổ xô ra, trong nháy mắt đã bao vây Đào Nguyên.
Xung quanh Đào Nguyên vốn đang có lính đánh thuê canh cửa, còn không kịp thích ứng với bóng tối, đột nhiên cảm thấy không khí âm u lạnh lẽo tiến tới, chỉ trong chốc lát đã trợn tròn hai mắt, hoảng sợ kêu lên rối rít, thậm chí còn không kịp nổ súng, đã bị đẩy ngã trên mặt đất.
Cả Đào Nguyên bao trùm trong bầu không khí kinh khủng. Vân Cảnh cùng với Thượng Quan Duệ và đám tay chân, không một tiếng động lẻn vào Đào Nguyên, dưới sự chỉ đạo của Thượng Quan Duệ, tiến vào một căn phòng bí mật dưới đất.
Lúc này, đột nhiên ánh đèn của toàn bộ tòa nhà bừng sáng, lộ ra hình ảnh quen thuộc trước mắt. Mà, Thượng Quan Duệ cùng đám người Vân Cảnh đã bao vây toàn bộ mật thất, vô số họng súng chĩa vào trung tâm căn phòng, trong đó, có hơn mười người đang đứng.
Mấy người đó cũng không phải ai xa lạ, vừa đúng là thủ trưởng Triệu và Triệu phu nhân, cùng với thuộc hạ của thủ trưởng Triệu cũng chính là một nhân vật then chốt.
Thượng Quan Duệ liếm liếm đôi môi cười hì hì nói, “Thủ trưởng Triệu, đã lâu không gặp.”
Thủ trưởng Triệu nhìn Thượng Quan Duệ, cùng với đám người đang bao vây xung quanh mình mình, nhất thời sắc mặt biến đổi dữ dội, hoảng sợ kêu lên, “Mày, bọn mày …”
“Ha ha, các người đã bị bao vây, làm thế nào đây? Ông cho rằng lần này ông còn có thể trốn thoát?”
Thượng Quan Duệ của lúc này, mang vẻ mặt giống như Thượng Quan Triệt, làm cho nhất thời thủ trưởng Triệu lộ ra vẻ mặt ngoan độc.
“Mày muốn thế nào?” Thủ trưởng Triệu cố gắng giữ mình tỉnh táo lại, tức giận hỏi.
“Không muốn thế nào hết, chẳng qua là, muốn làm phiền ông đi theo tôi một chuyến.” Thượng Quan Duệ cười, miễn cưỡng lắc đầu nói, “Dĩ nhiên, ông cũng có thể không đi theo tôi, cùng lắm nếu không làm theo lời của tôi, có thể ông sẽ phải vĩnh viễn, ở lại chỗ này…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...