Edit: Hepc, Mỹ Mạnh Mẽ
Beta: Sunlia, Hepc
Trong quán cà phê sang trọng ở trung tâm thành phố, giờ phút này đang phát chương trình âm nhạc thanh nhã, hết sức dễ nghe, làm cho lòng người sảng khoái, tinh thần buông lỏng.
Sau khi làm việc, tới chỗ này ngồi nghỉ, gọi một ly cà phê, vừa thưởng thức vừa hưởng thụ yên tĩnh và an bình, nhất định là một chuyện rất tốt đẹp.
Chỉ là, lúc này trong quán cà phê, mặc dù âm nhạc tuyệt đẹp chậm rãi êm tai, nhưng vẫn khiến cho người cảm thấy lạnh cả người. Mưu kế của hai người phụ nữ, luôn làm lòng người lạnh hơn bất cứ điều gì.
Có một câu nói hay: trên thế giới này đáng sợ nhất không phải gọi là quỷ, mà là lòng người, bây giờ xem như là Vân Sở đã cảm nhận được rất sâu sắc.
Lòng người ác độc, thật sự là đáng sợ đến cùng cực.
Lúc này, Vân Sở nghe thấy Kim Lan Nhược cười, hỏi: "Cô Triệu nói với tôi những thứ này, không phải chỉ là muốn nói cho tôi biết chuyện này thôi chứ?"
"Quả nhiên cô Kim là người thông minh, tôi tới nói cho cô biết chuyện này là thứ nhất, thứ hai là…" Triệu Nhược Nghiên nói xong thì dừng một chút, giảm thấp giọng nói: "Tôi muốn nếu chúng ta cũng giống nhau, đều hận Vân đến thấu xương Sở thì sao không hợp tác cùng nhau, chúng ta trừ đi kẻ thù chung?"
Kim Lan Nhược nghe vậy, đáy mắt ác độc chợt lóe lên.
Trừ khử Vân Sở, dĩ nhiên cô ta muốn, cô ta muốn hơn cả người khác, từ nhỏ Vân Sở với cô ta lớn lên cùng nhau, từ nhỏ cô ta đã ngu xuẩn hơn mình, phách lối không hiểu chuyện hơn mình. Cũng chính vì Vân Sở là loại người có thể làm nền để mình thêm nổi bật nên Kim Lan Nhược mới kết bạn với cô ta. Mỗi lần đi cùng với Vân Sở, cô ta sẽ là tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, mà Vân Sở cũng chỉ là con nhóc nhỏ nôn nôn nóng nóng, điều này làm cho cô ta có cảm giác rất tốt.
Chỉ là, thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, Vân Sở liếc thấy người đàn ông nào, không bao lâu sẽ trở thành bạn trai của ả ta. Không sai, Đường Dịch Phong là cô ta nhìn thấy trước, chỉ là khi đó cô ta không quyết định muốn gặp gỡ với Đường Dịch Phong cho nên cũng chỉ giữ liên lạc cùng anh ta, hai người giống như bạn bè bình thường.
Cô ta cho là, trước sau gì Đường Dịch Phong cũng sẽ chọn cô ta, thứ mà Kim Lan Nhược cô ta đã nhìn trúng, cho tới bây giờ cũng sẽ lấy cho bằng được. Thế mà hết lần này tới lần khác, giữa chừng thì Vân Sở nhảy ra làm kỳ đà cản mũi, còn dùng sự ngu xuẩn của ả làm Đường Dịch Phong rung động, khiến Đường Dịch Phong đồng ý ở chung một chỗ với Vân Sở.
Khi đó, Kim Lan Nhược còn cảm thấy Vân Sở không biết tự lượng sức mình, cảm thấy nhất định sau này Đường Dịch Phong sẽ không chịu nổi sự ngu ngốc của Vân Sở, cho nên anh ta sẽ không đặt Vân Sở ở trong lòng. Nếu Vân Sở không biết tự lượng sức mình như vậy, cô ta sẽ để cho Vân Sở nếm thử chút mùi vị bị ném bỏ. Cũng coi như cho Vân Sở một bài học.
Hừ, dám giành đàn ông với Kim Lan Nhược thì phải trả giá thật lớn.
Nhưng thế nào Kim Lan Nhược cũng nghĩ không đến, Đường Dịch Phong sẽ thích Vân Sở thật lòng, thậm chí vì Vân Sở mà lần lượt từ chối mình. Nếu không phải là không có cách nào, trước kia cô ta sẽ không để Đường Dịch Phong uống say, trực tiếp gạo sống nấu thành cơm chín.
Cô ta cho rằng một khi đã xảy ra quan hệ với Đường Dịch Phong, sau này Đường Dịch Phong chính là của cô, Vân Sở muốn tranh giành hoàn toàn không có cửa.
Cô ta quên mất có một câu “Dưa hái xanh không ngọt”, và có một câu nói là “Chiếm được người khôngchiếm được trái tim của người đó”. Mặc dù Đường Dịch Phong đã vì cô mà bỏ Vân Sở, nhưng lòng anh đều đặt ở chỗ Vân Sở.
Đó cũng là sỉ nhục và đả kích lớn nhất đối với Kim Lan Nhược.
Càng nghĩ, Kim Lan Nhược càng cảm thấy Vân Sở rất đáng hận, đến mức muốn ăn thịt, uống máu Vân Sở.
Nếu không phải tại Vân Sở, Đường Dịch Phong sẽ không bị thương, nếu không phải tại Vân Sở, cô cũng sẽ không giống như bây giờ, nhà tan cửa nát, hai bàn tay trắng. Bây giờ cho dù Đường Dịch Phong tàn tật cả đời, cô cũng phải nắm lấy anh thật chặt, ngoài anh ra, thật sự cô không còn gì cả.
Người hại cô thành ra thê thảm như thế này, đúng vậy không phải là Vân Sở sao? Khoảng thời gian này cô rất thê thảm như vậy, dựa vào cái gì Vân Sở vẫn sống thuận buồm xuôi gió như vậy? Cô không cam lòng …
Vân Sở chết tiệt, cô quyết không buông tha cô ta dễ dàng như vậy.
Thấy thù hận và tức giận gần như sắp phun trào trong đáy mắt của Kim Lan Nhược, Triệu Nhược Nghiên liền biết cô ta đã thành công một nửa. Bây giờ đầu óc Kim Lan Nhược đã bị thù hận làm cho hồ đồ, sau đó cô ta hợp tác với mình, Vân Sở nhất định phải chết.
Mà, nếu có Kim Lan Nhược ngu xuẩn này hợp tác, cô ta có thể giảm bớt được rất nhiều việc, Kim Lan Nhược hận Vân Sở như vậy, cô không cần phải tự mình ra tay, càng không cần lo lắng bị cắn ngược như lần hợp tác với Lam Băng Khê trước đây, hại cô suýt chút nữa làm liên lụy đến cả nhà họ Triệu.
Nghĩ như vậy, Triệu Nhược Nghiên cười mỉa mai trong lòng, nhưng trên mặt lại hơi thất vọng cười nói: “Nếu cô Kim thấy khó xử như vậy, thì tôi không nói thêm gì nữa, cô Kim có thể nuốt được cơn giận này, vậy cô cứ coi như hôm nay tôi chưa nói gì cả.”
Triệu Nhược Nghiên nói dứt lời liền dựa vào đứa bé bên cạnh đứng lên, nhẫn kim cương trên ngón tay lóe sáng, ánh sáng gần như chọc mù hai mắt Kim Lan Nhược.
Kim Lan Nhược thấy Triệu Nhược Nghiên muốn đi, do dự một chút rồi hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Nhược Nghiên thoáng qua một nụ cười nham hiểm, cúi đầu ghé vào tai Kim Lan Nhược, nói nhỏ mấy câu.
Ngay sau đó thấy Kim Lan Nhược cũng tươi cười, nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kế hoạch của cô Triệu đã tốt như vậy, mà tôi không hợp tác, chẳng phải là có lỗi với mình sao? ”
Dứt lời, Kim Lan Nhược thận trọng nhìn Triệu Nhược Nghiên, nói, "Chuyện trước mắt cứ để tôi lo, chỉ là chuyện sau đó…”
"Cô Kim yên tâm đi, chuyện phía sau cứ giao cho tôi, bây giờ, Vân Sở nhất định phải chết.” Nụ cười của Triệu Nhược Nghiên có chút vặn vẹo, gương mặt xinh đẹp đó, giờ phút này lại giống như ma quỷ dọa người.
Vân Sở uống xong ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy, từ từ đi ra khỏi quán.
Tuy không biết cuối cùng Triệu Nhược Nghiên và Kim Lan Nhược nói những gì, nhưng nghe mấy câu đầu cũng đủ rồi, hai người kia về cùng một phe cũng là điều có thể đoán trước được, dù sao, họ đều hận cô, nếu không hợp tác với nhau, Vân Sở mới cảm thấy lạ.
Dù sao mặc kệ họ muốn giở trò gì, cô cũng không sợ bọn họ nữa, có chiêu gì cứ đánh tới, cô nghỉ ngơi lâu như vậy, cũng đến lúc nên luyện tập rồi.
Vân Sở lái xe, đi thẳng tới đơn vị của Thượng Quan Triệt.
Chỉ là hôm nay đến đây thật không may, vừa bước vào cửa chính, Vân Sở gặp phải bộ mặt u ám của thủ trưởng Triệu.
Vân Sở lịch sự nở nụ cười, chào hỏi: “Chào thủ trưởng Triệu.”
Thủ trưởng Triệu hình như đang có chuyện trong lòng, nghe tiếng của Vân Sở, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu con người cô.
Vân Sở không hề sợ hãi chống lại ánh mắt của thủ trưởng Triệu, khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhè nhẹ, xinh đẹp mà không hề có chút sợ hãi nào.
Thủ trưởng Triệu thấy Vân Sở nhìn thẳng vào mắt mình, khóe miệng cong lên nói: “Đây không phải cô Vân sao? Lại tới thăm A Triệt à? Tình cảm hai người thật là tốt…”
"Thủ trưởng Triệu quá khen, gần đây anh ấy tương đối bận, vậy nên, cứ rảnh là cháu lại đến thăm anh ấy. Không nghĩ tới lại gặp được thủ trưởng Triệu ở đây, không biết thủ trưởng Triệu đang định đi đâu ạ?” Vân Sở cười, giọng nói nghe hết sức bình thường, như đang nói chuyện gia đình với bạn bè.
Sắc mặt thủ trưởng Triệu thoáng thay đổi, ngay sau đó gật đầu cười nói: "Đúng vậy, A Triệt là nhân tài trụ cột trong đơn vị chúng ta, có cậu ấy ở đây, sự vụ trong đơn vị mới có thể xử lí suông sẻ như vậy, thời gian này cậu ấy đã cực khổ rồi.”
Vân Sở cười lạnh trong lòng, Thượng Quan Triệt hết sức vất vả, nhưng hình như thủ trưởng Triệu quên mất, người làm Thượng Quan Triệt khổ cực như vậy không phải ai khác, chính là thủ trưởng Triệu của anh. Nếu Thượng Quan Triệt thực sự là người quan tâm đến danh lợi, dựa vào bản lĩnh của ông nội và cha của anh, đến chỗ cao hơn nhậm chức hoàn toàn chẳng qua chỉ là một câu nói. Lí do anh cam tâm tình nguyện ở lại đây, cũng chỉ vì không muốn đi quá xa nhà, không lo lắng được mọi việc trong nhà.
Cha của anh đã đến thủ đô nhậm chức, Thượng Quan Duệ lại còn nhỏ, nếu anh không ở lại thành phố I, đại gia tộc nhà Thượng Quan thế lực lớn mạnh như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị vài người có lòng để mắt tới.
Nếu thủ trưởng Triệu an phận, làm tốt bổn phận của mình, không có quá nhiều tham vọng, cho dù Thượng Quan triệt có thế lực lớn hơn, cũng quyết không nhàm chán mà đi đối chọi với thủ trưởng Triệu.
Nhưng thủ trưởng Triệu này lại cứ đố kị với Thượng Quan Triệt, quyền thế Thượng Quan Triệt quá lớn, gần như lấn át ông ta, điều này khiến ông ta không vừa lòng. Đồng thời, với thân phận của Thượng Quan Triệt ở đây, nếu Thượng Quan Triệt muốn kéo thủ trưởng Triệu xuống đài để mình lên thay, hoàn toàn là việc rất đơn giản. Thủ trưởng Triệu mò mẫm lăn lộn nhiều năm như vậy mới leo lên vị trí này, làm sao ông ta có thể trơ mắt nhìn vị trí này của mình bị cướp đi cơ chứ?
Trong lòng có quỷ, cho nên ông ta bắt đầu các kiểu chèn ép và lật đổ, chống đối với Thượng Quan Triệt khắp nơi, kiếm chuyện với anh, nghĩ cách khiến cho Thượng Quan Triệt mất mặt, đến lúc đó tên tuổi lẫy lừng của Thượng Quan Triệt mất hết, như thế sẽ không ai có thể uy hiếp được địa vị của thủ trưởng Triệu.
Thượng Quan Triệt vẫn nhẫn nhịn nhượng bộ, là vì không muốn có xung đột với thủ trưởng Triệu, dẫn đến những tranh cãi không đáng có. Nhưng thủ trưởng Triệu này lại không hiểu cái gọi là khoan dung độ lượng, cho nên, không thể trách được vì sao Thượng Quan Triệt phải phản kích được.
"Thủ trưởng Triệu quá khách sáo, A Triệt là một thành viên của đơn vị, có thể cống hiến vì đơn vị là vinh hạnh của anh ấy, sao lại nói là khổ cực được.” Dứt lời, cười cười nói: “Thủ trưởng Triệu đã có việc phải ra ngoài, vậy cháu không làm phiền ngài, xin đi trước một bước.”
Vân Sở nói xong, llịch sự mỉm cười, đi nhanh về phía toà nhà nơi Thượng Quan Triệt làm việc.
Còn thủ trưởng Triệu ở sau lưng, nhìn Vân Sở rời đi, đáy mắt cũng thoáng qua một tia ác độc, ngay sau đó vẫy một binh sĩ đến, nói vào tai người đó mấy câu, sau đó cười khẩy, cũng không vội rời khỏi, mà đi về phòng làm việc của mình, suy nghĩ kịch hay mình mới nghĩ ra.
Vân Sở đi tới cửa phòng làm việc của Thượng Quan Triệt, cậu tân binh giữ cửa nhận ra Vân Sở, cười lễ phép với cô, chào hỏi: “Chị dâu lại tới thăm thượng tá ạ?”
Vân Sở cười cười, gật đầu nói, "Đúng vậy, anh ấy có ở bên trong không?"
"Dạ có, mới từ chỗ thủ trưởng Triệu về, sắc mặt… không tốt lắm.” Cậu tân binh thận trọng nhìn Vân Sở, nhắc nhở cô tâm trạng vị bên trong kia không được tốt lắm, để cô cẩn thận một chút.
Vân Sở cũng cười cười, gật đầu cảm kích nói: "Tôi biết rồi, cám ơn cậu nhắc nhở, đi làm việc đi, tôi vào xem anh ấy một chút.”
“Vâng, được ạ.” Thường ngày cậu tân binh này đều tới đây dọn phòng cho Thượng Quan Triệt, làm một số việc vặt vãnh, bình thường không có việc gì đều giữ ở ngoài cửa, bận rộn một vài việc khác, cho nên đối với Vân sở rất quen, cũng rất yêu thích vị “vợ tương lai của thượng tá” trên mặt thường mang theo nụ cười này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...