Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Edit: Sunlia, Lavender – Blue, Hepc

Beta: Lavender – Blue, TrangGemy, Sunlia

Từ khu du lịch trở về nội thành, cuộc sống bận rộn của Vân Sở lại bắt đầu.

Làm người đứng đầu của bang Huyễn Dạ, mỗi sáng sớm đúng giờ cô xem báo cáo, cùng Vân Cảnh và Hàn Anh xử lý việc trong bang. Bởi vì nơi này trước đây do Vân Cảnh xử lý, cho nên rất nhiều chuyện xử lý cũng không khó. Có Vân Cảnh giúp đỡ, có thể nói là ít làm công lớn.

Chỉ là bởi vì thiếu mất sáu vị lãnh đạo lớn tuổi, có thêm hai vị phó bang chủ. Rất nhiều chuyện cần bố trí lại lần nữa. Những việc khác có thể giao cho người khác đi xử lý, nhưng việc bố trị lại, thì phải do chính Vân Sở phụ trách.

Làm việc với nhau ba ngày, Vân Sở, Hàn Anh và Vân Cảnh xem xét không ít nhân tài có thể dùng, sắp xếp công việc rong bang một lần nữa, bởi vì Lương Hạo kiên quyết đi theo Vân Sở, thậm chí mang vết thương trên người chạy thẳng tới bang Huyễn Dạ mong Vân Sở không vứt bỏ anh.

Vân Sở cũng không biết anh thật sự khâm phục mình, đến nỗi như vậy, hay là Thượng Quan triệt nói cái gì với anh, khiến cho anh không thể không nghe lệnh mình. Tóm lại, nhìn Lương Hạo nể mặt mình như vậy, cô cũng không nỡ từ chối, lập tức cho Lương Hạo xử lý chuyện thu thập tin tức trong bang Huyễn Dạ, chờ vết thương của anh tốt lên, là có thể tới làm việc.

Lúc này Lương Hạo mới cười, yên tâm trở về bệnh viện dưỡng thương.

Ba ngày sau, chuyện nội bộ bang Huyễn Dạ đã được xử lý tương đối ổn, hôm nay, Vân Sở hết bận chuyện trong tay nên dẫn theo Mộc Ngân và Vân Hàn, định đi dạo xung quanh một chút.

Mặc dù nơi này không phải rất lớn, nhưng mỗi lần Vân Sở tới đều đi đến mấy chỗ quen thuộc, rất nhiều nơi chưa đi qua, cho nên, sẽ có những thứ bị bỏ quên hoặc một số vấn đề quan trọng bị xem nhẹ. Nếu nơi này có vấn đề gì về thiết kế xây dựng, cô phát hiện sớm một chút sẽ xử lý được sớm hơn. 

Khi đi tới nhà kho gần đó, đột nhiên Vân Sở nghe thấy tiếng ồn ào, mới đầu chỉ mơ hồ nghe thấy như có người đang cãi nhau, sau đó là giọng nói trầm trầm, làm cho Vân Sở cảm thấy có chút quen thuộc. 

Vì thế, Vân Sở tò mò chạy tới nhà kho đó. Càng đi sâu vào bên trong, giọng nói kia càng vang, càng chói tai, Vân Sở nghe càng rõ.

Đó là giọng của một người phụ nữ, Vân Sở cảm thấy mình đã từng nghe được ở đâu đó, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra, chân mày hơi nhíu lại, nghe người nọ mắng mỏ khó nghe như thế, cô quay đầu nhìn Vân Hàn, dùng ánh mắt hỏi anh xem chỗ này đang nhốt ai.


Vân Hàn cúi đầu, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt trả lời: "Là Âu Dương Linh."

Dường như bây giờ Vân Sở mới nhớ tới còn có người này, gật đầu một cái, cuối cùng đã hiểu vì sao người trong nhà kho mắng mình. Thậm chí Âu Dương Linh còn ước gì cô chết quách đi, mắng cô đã tính là gì.

Vân Sở từ từ đến gần nhà kho, đến khi đứng ở cửa lại nghe thấy giọng đàn ông quen thuộc, "Mẹ đủ chưa? Mẹ, con làm như thế vì mẹ còn chưa đủ sao? Vân Ngạo Thiên đã chết rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa? Sở Sở vô tội, mẹ đừng mong tổn thương tới em ấy. Mẹ làm ra chuyện thế này, em ấy còn dễ dàng tha thứ để mẹ được sống đã là cực kỳ nể mặt con rồi, mẹ đừng náo loạn nữa được không?"

Rất dễ nhận ra giọng nói này là của Vân Cảnh. Vân Sở tưởng Vân Cảnh đã sớm đưa Âu Dương Linh đi, mấy ngày nay cô cũng không hỏi Vân Cảnh chuyện của Âu Dương Linh. Đơn giản vì đó là mẹ ruột của Vân Cảnh, cô cũng không muốn làm anh khó xử. Mà cô cũng tin rằng Vân Cảnh sẽ xử lý tốt.

Không ngờ Vân Cảnh lại không đưa bà ấy đi, mà luôn giữ bà ở lại trong nhà kho này, có lẽ, Vân Cảnh thật sự rất thất vọng về mẹ mình nên  mới làm việc này?

Nghe được lời Vân Cảnh nói, Âu Dương Linh càng thêm kích động la lên: "Con nói cái gì? Vân Cảnh, con biết con đang nói gì không? Cô ta là con gái Vân Ngạo Thiên, làm sao có thể vô tội? Rốt cuộc cô ta cho con ăn cái gì hả, tại sao lại bị mê mẩn xoay quanh nó chứ? Nếu không phải do Vân Ngạo Thiên thì bây giờ cha của con vẫn còn sống rất khỏe mạnh, em gái con cũng sẽ không chết......"

Nghe vậy, sắc mặt Vân Sở khẽ thay đổi, đột nhiên trong lòng hiểu rõ vì sao Vân Cảnh rõ ràng rất ghét mình, nhưng lại giả vờ đối tốt với mình như vậy. Cũng hiểu tại sao rõ ràng Vân Cảnh có mẹ ruột, lại phải giả dạng thành cô nhi để Vân Ngạo Thiên nhận nuôi.

Không ngờ tất cả những điều này đều là kế hoạch báo thù của Âu Dương Linh.

Ồ, một bà mẹ vĩ đại, vì chồng con đã chết lại có thể biến đứa con còn sống của mình thành công cụ báo thù.

Lúc này, bỗng nhiên Vân Sở cảm thấy rất đồng tình với Vân Cảnh.

Cô không có cha mẹ, kiếp trước không có, kiếp này cũng không, cho nên cô không biết cảm giác được cha mẹ yêu thương là như thế nào. Nhưng Vân Cảnh không giống vậy, rõ ràng anh có mẹ, trước kia cũng có thể giống như bao đứa trẻ khác dựa vào lòng cha mẹ làm nũng, nhưng do Âu Dương Linh ích kỷ, khiến cho anh phải sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu, sống một cuộc sống nhục nhã.

"Mẹ, chuyện em gái con là việc ngoài ý muốn. Con phải nói với mẹ bao nhiêu lần nữa thì mẹ mới chịu tin? Con cũng đã tìm những người có mặt khi ấy tới cho mẹ gặp mặt đối chất, nhưng tại sao mẹ vẫn không tin chứ? Lúc đó Lan Hiểu Nguyệt ôm Sở Sở, hoàn toàn không có khả năng ra tay đẩy em con." Giọng nói của Vân Cảnh cũng có chút kích động.


"Ngoài ý muốn sao? Ồ, bọn họ nói gì con cũng tin sao? Chính mắt mẹ nhìn thấy em gái con còn chưa tròn hai tuổi bị đẩy xuống sông, rõ ràng là Lan Hiểu Nguyệt ghen tị với mẹ. Đừng cho là mẹ không biết, ngày đó bà ta luôn thầm mến cha con, nhưng cuối cùng cha con lại ở bên mẹ, căn bản là bà ta ghen tỵ với mẹ." Âu Dương Linh kích động la lên.

Vân Cảnh nghe vậy, cười lạnh nói: "Nếu thật là như vậy thì con đã không sống được, mẹ cho rằng Vân Ngạo Thiên ngây thơ không biết con là con của ai sao? Rõ ràng ông ấy biết con là con của cha nhưng vẫn giữ con lại, nuôi con khôn lớn, cũng bởi vì ông ấy vẫn áy náy về cái chết của cha vào năm đó."

"Hừ, ông ta áy náy? Ông ta không có gì để áy náy, nếu lúc đó không phải là cha con thì người chết chính là ông ta. Nếu không phải sau khi Vân Ngạo Thiên biết Lan Hiểu Nguyệt đã từng thầm mến cha con, hận cha con, sợ cha con cướp mất Lan Hiểu Nguyệt, để cha con đi làm nhiệm vụ nguy hiểm đó, làm sao cha con có thể chết được?"

Dường như Vân Cảnh có chút nhức đầu, chẳng muốn tiếp tục tranh cãi với Âu Dương Linh nên thở dài nói: "Chuyện quá khứ cũng đã qua, mặc kệ như thế nào, cha và em gái con cũng không sống lại được, Vân Ngạo Thiên và Lan Hiểu Nguyệt cũng đã chết, tại sao mẹ không để cho người sống được sống tốt hơn? Mẹ luôn sống trong thù hận, có cảm thấy vui vẻ chút nào không?”

Dứt lời lại nói tiếp: "Con đã quyết định rồi, chuyến bay tám giờ tối nay, con đã cho người thu xếp đồ đạc trong nhà cho mẹ xong, tối nay con sẽ tới đây tiễn mẹ ra phi trường."

Vân Cảnh nói xong, kéo cửa nhà kho đi ra. Vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Vân Sở, Vân Hàn và Mộc Ngân đứng ở bên ngoài, lập tức sửng sốt, cuống quít hỏi: "Sở Sở, sao… sao em lại ở đây?"

Vân Sở khẽ cười nói: "Chỉ đi ngang qua thôi, không thể ngờ đến đây lại nghe được nhiều chuyện như vậy."

Nhìn Vân Sở, Âu Dương Linh lập tức kích động hét lên: "Vân Sở, con khốn này, đừng để cho bà gặp lại mày một lần nữa, nếu không bà sẽ khiến cho mày sống không bằng chết."

Nghe vậy, sắc mặt Vân Cảnh thay đổi, xoay người nóng giận nói với Âu Dương Linh: "Mẹ đủ rồi, nếu không thì đừng trách con không khách khí." Nếu người phía sau không phải mẹ anh, thật sự Vân Cảnh muốn đá cho bà một cái.

Tuy nhiên, anh suy nghĩ rất nhiều lần, bà là mẹ anh, nhưng dường như bà chưa từng đối xử với anh như con trai của mình. Mỗi lần gặp mặt, ngoài mấy câu hỏi thăm cơ bản cũng chỉ biết liên tục bảo anh tập luyện, để cho anh nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, nhanh chóng giết chết Vân Ngạo Thiên, nhanh chóng đoạt lấy bang Huyễn Dạ.

Đã nhiều năm như vậy, trong lòng bà cũng chỉ có người cha và cô em gái đã mất của anh, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của anh.

Mỗi lần anh bị thương, chịu oan ức hay đau lòng khổ sở cũng không dám biểu hiện ra trước mặt bà, bởi vì chỉ cần anh có một chút mệt mỏi thì bà sẽ cho rằng anh bỏ cuộc, sau đó nhắc lại thù hận trong lòng bà một lần nữa.


Nhưng dù sao người phụ nữ này cũng là mẹ anh, cho dù bà không thương anh, anh cũng không thể bỏ mặc bà được.

Thật ra thì chính Vân Ngạo Thiên bị mắc bệnh không tiện nói ra, cũng sống không được bao lâu nữa, sở dĩ hàng ngày anh vẫn luôn ở bên cạnh Vân Ngạo Thiên cũng bởi vì không muốn chính tay mình giết chết ông ta. Mặc dù Âu Dương Linh nhắc đi nhắc lại với anh thế nào, hối thúc anh ra sao, anh vẫn kiên trì như cũ, không xuống tay với ông, cho đến khi bệnh tình của Vân Ngạo Thiên trở nên nguy kịch.

Thật ra, nói một câu thật lòng, so với Âu Dương Linh thì Vân Ngạo Thiên giống cha mẹ của anh hơn, đối xử với anh cũng tốt hơn.

Khi còn bé, anh không hiểu chuyện, trong đầu chỉ có thù hận mà Âu Dương Linh đã truyền thụ cho mình, từ từ lớn lên, anh cũng dần hiểu được, ai mới thật lòng đối tốt với anh, ai thật lòng suy nghĩ cho anh.

Tuy nhiên, Vân Ngạo Thiên cũng là một con người, vợ chết vì khó sinh, ông dành tất cả tình thương cho Vân Sở, cưng chiều Vân Sở đến độ kinh người. Ông cũng biết trong người mình mang bệnh nặng, nên từ khi Vân Sở mới vừa ra đời đã quyết định thân phận của cô.

Thứ nhất là hy vọng Vân Cảnh có thể thật lòng thương yêu Vân Sở, chăm sóc cho cô, thứ hai, nếu Vân Cảnh hiểu rõ thân phận, tương lai sớm muộn gì bang Huyễn Dạ cũng là của Vân Cảnh anh. Dù sao Vân Sở cũng là con gái, tương lai trước sau gì cũng phải lập gia đình…

Vân Cảnh hét lên với Âu Dương Linh xong, xoay người cười nói với Vân Sở: "Sở Sở, em đừng để ý đến bà ấy, tối nay anh sẽ lập tức đưa bà rời khỏi đây, nơi này rất bẩn, chúng ta đi thôi."

Nghe Vân Cảnh nói, Âu Dương Linh cười lên ha hả: "Ha ha, ha ha ha ha...... Con nói cái gì? Nơi này quá bẩn hả? Con nhốt mẹ ở trong này bốn ngày, bây giờ con nói nơi này bẩn hả? Vân Cảnh, rốt cuộc mẹ là mẹ của con hay là cô Vân Sở kia? Đừng cho rằng mẹ không biết con đang nghĩ cái gì, hừ, con nên chết tâm đi, con khốn Vân Sở này đi khắp nơi quyến rũ người khác, cô ta sẽ không để ý tới con đâu."

Nghe vậy, sắc mặt Vân Cảnh thay đổi rất nhiều, anh không sợ gì cả, điều duy nhất khiến anh sợ hãi chính là Vân Sở biết sự thay đổi trong tình cảm của mình, sợ sau này Vân Sở sẽ không để ý đến anh.

Anh lo lắng nhìn Vân Sở, cuống quýt giải thích: "Sở Sở, em đừng nghe bà ấy nói bậy, bà ấy chính là người điên, chúng ta đi thôi."

Nghe được lời Vân Cảnh nói, Âu Dương Linh lập tức chửi ầm lên mắng to: "Súc sinh, Vân Cảnh, thằng con bất hiếu ăn cây táo rào cây sung này, tao mới mẹ ruột của mày, mày lại nói tao là người điên? Nếu không có tao, mày cho rằng trên thế giới này sẽ có mày sao? Sớm biết mày là loại người ăn cây táo rào cây sung, lúc trước bà già này cũng không nên sinh ra mày."

Đối với chút tức giận này của Âu Dương Linh, Vân Sở cười nhạt một cái, nhẹ nhàng đẩy Vân Cảnh ra nói: "Không sao đâu, dù sao bà cũng là mẹ của anh, có một số điều em nghĩ rằng cũng nên nói rõ với bà, kẻo sau này có vài người còn tưởng rằng bà là người duy nhất bị hại, ở đó la hét, giả điên."

Vân Sở nói xong lại lạnh lùng nhìn Âu Dương Linh nói: " Âu Dương Linh, bà nói tôi như thế nào cũng không sao, bà nói tôi mất cha mẹ cũng không sao, tôi không biết hai người họ nợ bà cái gì, khiến cho bà trở thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng tôi chỉ muốn nói cho bà biết, trên đời này bà không có tư cách mắng anh Vân Cảnh."

"Ha ha, ha ha...... Tao không có tư cách mắng nó, mày mới có tư cách phải không? Vân Sở, mày là cái thá gì, tao dạy con tao cũng cần mày quản sao? Chẳng lẽ mày đã yêu con tao rồi hả? Hừ, muốn làm con dâu tao? Mày mơ đi." Âu Dương Linh điên cuồng cười lớn, mặt mũi dơ dáy bẩn thỉu, đầu tóc thì rối bời, khiến bà nhìn như một người điên.


Vân Sở lắc đầu một cái, cảm thấy cực kỳ chán ghét Âu Dương Linh này, đồng thời cũng đồng tình nhiều hơn mấy phần với Vân Cảnh.

Cô cười cười, nói: "Ôi, bà mở miệng ra luôn nói anh ấy là con trai của bà, bà đã thật sự coi anh ấy là con trai của bà chưa? Bà nói xem, sau khi bà sinh anh ấy ra, nuôi dưỡng anh ấy được bao nhiêu ngày? Những thứ bà cho anh ấy, ngoại trừ áp lực và thù hận, còn có gì không? Có người mẹ nào lòng dạ độc ác như bà, đưa con trai mới ba bốn tuổi của mình cho kẻ thù nuôi không? Có người mẹ nào lòng dạ độc ác như bà, đứa bé không nghe lời thì lập tức dùng roi đánh không? Âu Dương Linh, nếu không nhờ anh ấy vẫn còn nhớ kỹ bà là người sinh ra anh ấy, bà cho rằng bà còn có thể sống đến bây giờ sao?"

Vân Sở dứt lời, thái độ càng trở nên lạnh lẽo, nói tiếp: "Bà sinh con ra mà không nuôi, dựa vào điều này anh ấy hoàn toàn có thể không nhận bà là mẹ. Bà không muốn nuôi thì thôi, còn xem anh ấy như công cụ báo thù, khiến cho anh ấy tuổi nhỏ phải chịu khổ, chịu đựng nhiều áp lực như vậy, thậm chí thiếu chút nữa bị thù hận của bà che mắt, tạo ra sai lầm lớn. Nếu như bà thật sự không thương anh ấy, cần gì phải sinh anh ấy ra? Nếu bà đã sinh anh ấy thì tại sao lại không đối xử tốt? Anh ấy là con trai của bà, nhưng cũng là con người, chẳng lẽ trong mắt bà, con trai mình cũng không bằng cả con chó sao? "

"Thành thật mà nói, nếu tôi có một người mẹ như bà, tôi thà mình chưa từng tới thế giới này."

Đôi môi Vân Sở đỏ mọng xinh đẹp, liệt kê từng tội lỗi của Âu Dương Linh, làm cho Âu Dương Linh lúc đầu thì phẫn nộ, oán hận, không cam lòng, từ từ biến thành mê mang, biến thành áy náy, biến thành đau lòng, biến thành tự trách......

Nhưng tất cả những thứ này đến quá muộn, quá muộn rồi, từ nhỏ Vân Cảnh đã chịu ảnh hưởng từ Âu Dương Linh, nhất định chịu rất nhiều khổ sở, trong lòng cũng có rất nhiều bóng ma rồi?

Cũng chỉ có anh mới có thể âm thầm chịu đựng Âu Dương Linh, để cho bà muốn làm gì thì làm.

Nếu không phải vì Âu Dương Linh đột nhiên xuất hiện, Vân Sở cũng sẽ không tìm người đi thăm dò chuyện ngày xưa của Vân Cảnh, cô không điều tra thì không sao, điều tra rồi mới hiểu được, thì ra tuổi thơ của Vân Cảnh lại đau thương như vậy, tội nghiệp như vậy.

Người đàn ông này quá hiếu thảo, có đôi khi hiếu thảo một cách mù quáng lại là một chuyện xấu. Nếu anh có thể cãi lại lời Âu Dương Linh sớm một chút, khuyên Âu Dương Linh sớm thức tỉnh không bị thù hận mê hoặc, có lẽ chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.

Nhìn khuôn mặt áy này của Âu Dương Linh, đôi mắt tràn ngập nước mắt, Vân Sở lắc đầu, cúi đầu nhìn bên cạnh, hốc mắt Vân Cảnh cũng đã ướt, thở dài nói: "Tôi nói đến đó thôi, nếu bà vẫn u mê không chịu giác ngộ, còn muốn tiếp tục đối phó với tôi, cũng đừng trách tôi không khách sáo."

Dứt lời, cô vỗ vỗ bả vai của Vân Cảnh, dẫn Vân Hàn và Mộc Ngân rời khỏi nhà kho.

Vẻ mặt Vân Cảnh cảm kích nhìn bóng lưng Vân Sở rời đi, anh nhắm mắt lại, giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Đều nói đàn ông không dễ khóc, Vân Cảnh cũng không muốn khóc vì chuyện như vậy, nhưng dù sao đối phương cũng là mẹ ruột của mình, mặc dù bà chưa từng cho anh một chút tình thương hay sự quan tâm nào thì bà vẫn là mẹ anh.

Lau nước mắt trên mặt, Vân Cảnh nhìn Âu Dương Linh khóc như mưa, xoay người định rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui