Gió thổi mái tóc cô bay bay, dưới bầu trời đêm rực rỡ ánh đèn, cô đẹp như một tiểu thiên sứ sắp vỗ cánh bay lên không trung.
Lục Dĩ Thừa nhìn thấy cô như vậy, từ lúc cô mới cất bước chạy bước đầu tiên, tim anh đã không thể khống chế được run lên, lúc này anh mới hiểu được còn có một thứ tình cảm gọi là vướng bận.
"Chào chị dâu!" Cận Tư Nam chào một tiếng trước tiên, những người khác ở một bên cũng đồng thanh chào theo: "Chị dâu!"
Cố Nhất Nặc đứng ở đó nhìn Lục Dĩ Thừa.
Máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh, Lục Dĩ Thừa hướng về phía cô vẫy vẫy tay, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm, Cố Nhất Nặc vươn tay, cứng đờ vẫy vẫy.
Anh cứ như vậy, đột nhiên trêu đùa trái tim cô, rồi lại đột nhiên rời đi như thế.
Lục Dĩ Thừa, Lục Dĩ Thừa......
Trong lòng cô cứ âm thầm gọi mãi cái tên đó. Thẳng đến lúc chiếc máy bay kia mất hút không còn nhìn thấy nữa, cô vẫn còn đứng lặng ở nơi đó. Trái tim rất loạn, rất loạn, không tìm được phương hướng......
Âm thanh thông báo của di động vang lên khiến cho cô bừng tỉnh. Là một đoạn ghi âm điện thoại, cô đeo tai nghe lên, giọng nói của Trình Thi Lệ liền truyền vào trong tai.
"Có thể hành động rồi!"
"Được!"
Chỉ có hai câu nói đơn giản lại khiến cho trái tim Cố Nhất Nặc lơ lửng.
Cố Nhất Nặc mở di động ra gửi cho Hứa Thụy đã phát một tin nhắn.
Tiểu Lưu ngồi đợi ở trong xe, vừa thấy Cố Nhất Nặc xoay người đi trở về lập tức xuống xe, "Nhất Nặc tiểu thư, chúng ta trở về đi."
"Tiểu Lưu, đưa tôi đi nội thành, chỗ nào cũng được."
"Nhất Nặc tiểu thư, không trở về Lục gia sao?"
"Không, tôi còn có việc."
......
Hứa Thụy ở chỗ đã hẹn đợi Cố Nhất Nặc, Cố Nhất Nặc vừa xuống xe, cậu ấy đã lập tức bước tới đón.
"Tiểu Nặc, rốt cuộc cậu cũng tới rồi."
"Đi thôi, chúng ta đi báo án." Cố Nhất Nặc cùng Hứa Thụy đi vào cục cảnh sát ở cách đó không xa.
Hai người họ không biết, hành tung của hai người đã lọt vào tầm ngắm của người khác. Người đó đi đến một góc khuất, gọi một cú điện thoại.
Cục cảnh sát, Cố Nhất Nặc nói rõ tình huống của mình một lần. Hứa Thụy cũng lấy tờ chi phiếu hai mươi vạn lúc trước ra.
"Phiền cô cung cấp phần ghi âm điện thoại đó cho chúng tôi." Vị cảnh sát đó nhìn Cố Nhất Nặc nói.
Cố Nhất Nặc lập tức lấy điện thoại ra, mở phần mềm Hứa Thụy cài cho cô ra, chính là mới vừa mở lên thì điện thoại liền sụp nguồn!
"Tại sao lại như vậy? Nửa tiếng trước mình còn dùng, đều bình thường mà!"
Tim Hứa Thụy bỗng nhiên co rụt lại, "Đừng sốt ruột, điện thoại mình còn đoạn ghi âm hôm đó cậu gửi cho mình!"
Vừa nói Hứa Thụy vừa lấy điện thoại ra, chẳng biết từ lúc nào điện thoại của cậu cũng đã sụp nguồn, mở kiểu gì cũng không lên!
"Có phải là hết pin rồi hay không? Mình có đem theo cục sạc!" Hứa Thụy đi đến một bên cắm dây sạc vào, mấy phút trôi qua mà điện thoại cũng chẳng có một chút phản ứng.
"Chúng ta bị hắc rồi!" Đây là phản ứng đầu tiên của cậu ấy!
Hẳn là tin nhắn Tiểu Nặc gửi cho cậu đã bị người ta cài virus vào! Bởi vì là Tiểu Nặc gửi cho nên cậu ta mới không chút phòng bị!
Nhân viên cảnh sát nhìn hai người bọn họ, vứt chiếc bút ghi chép sang một bên, "Hai đứa này còn nhỏ đã không chịu học hành cho nghiêm túc, lại đi ảo tưởng bị người khác bắt cóc! Không thấy hổ thẹn với công lao nuôi dưỡng cực khổ của cha mẹ mình sao hả?"
"Không, không phải như vậy! Anh nghe tôi nói đi, cô ấy là con gái của Cố Tùng Bác, mới mấy hôm trước có một vụ án, có người đẩy cô ấy xuống nước! Vụ đó đến bây giờ còn chưa có kết án, bây giờ có người muốn bắt cóc cô ấy, muốn hại cô ấy!" Hứa Thụy kích động nói với người cảnh sát ngồi trước mặt.
"Ghi âm đâu? Không phải hai đứa nói là có một đoạn ghi âm cuộc gọi sao, chỉ dựa vào mấy cái lý do thoái thác của hai đứa và hai mươi vạn này thì chẳng chứng minh được gì cả." Vị cảnh sát đó cũng rất khó xử.
"Hai chiếc di động của chúng tôi đều xảy ra vấn đề, anh thử suy nghĩ một chút đi, việc này không thấy kỳ quặc sao?"
"Nhưng mà đây không phải là chứng cứ."
Cố Nhất Nặc không có lên tiếng, lúc này cô đã hiểu ra, mấy hôm nay cô đã bị Trình Thi Lệ đùa bỡn!
Hứa Thụy có nói thế nào vị cảnh sát kia cũng không tin đành xoay người nhìn sang Cố Nhất Nặc, "Tiểu Nặc, giờ phải làm sao đây?"
Cố Nhất Nặc cũng không biết phải làm sao, cô thử mở điện thoại lại vài lần, điện thoại vẫn chết nguồn như cũ. Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện, cô và Hứa Thụy lúc này đã bị người ta nhìn bằng một loại ánh mắt khác thường bèn đứng dậy đi đến chỗ nghỉ ngơi bên cạnh.
Hứa Thụy đi theo cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, "Tiểu Nặc, đừng sợ, có mình ở đây! Là tại mình không tốt, không có phát hiện di động bị người ta cài virus."
"Hứa Thụy, chuyện này không phải lỗi của cậu." Ngược lại Cố Nhất Nặc còn an ủi Hứa Thụy.
"Người phụ nữ này đúng là âm độc! Thật sự không biết, tiếp theo bà ta sẽ làm gì nữa đây!" Hứa Thụy nhìn Cố Nhất Nặc, trong lòng lại khẩn trương lên.
Cố Nhất Nặc cũng không biết tiếp theo Trình Thi Lệ sẽ có ý định gì,nhưng mà cô lại không có hối hận vì đã bại lộ trước mặt Trình Thi Lệ, ít nhất thì hiện tại Cố Minh Tuyết cũng đã nếm được cái tư vị sống không bằng chết này rồi.
"Tiểu Nặc, giờ cậu có tính toán gì không?"
"Cậu đi cùng mình trở về Lục gia đi, chúng ta nói chuyện này cho ông nội biết, ông nhất định sẽ có cách."
"Được!" Hứa Thụy gật đầu, cậu phát hiện ra lúc này người mà Tiểu Nặc nghĩ đến thế nhưng là ông nội của Lục Dĩ Thừa chứ không phải là cha ruột của cô.
Có một người mẹ kế, một đứa em cùng cha khác mẹ như vậy, còn có một người cha hoàn toàn không thể trông cậy vào, rốt cuộc là cô làm thế nào mà chống đỡ được đến bây giờ? Khiến cậu ấy thật sự rất đau lòng.
......
Ở ngoại thành, trong chung cư, Trình Thi Lệ cúp điện thoại, lạnh lùng cười.
"Cũng còn may, lựa chọn đầu tiên của nó chính là cảnh sát, không phải là người của Lục gia!"
Triệu Kính dập tắt điếu thuốc trong tay, "Từ chuyện này mà xem xét, anh cảm thấy con nhỏ này cũng không phải một đứa hiền lành gì, nó nghe lén điện thoại của em, đoán chừng là muốn lưu lại chứng cứ, lựa chọn báo cảnh sát là muốn dựa vào số chứng cứ này chỉ chứng em, tội bắt cóc em sẽ trốn không thoát rồi! Nhưng mà em lại chơi ngược lại nó một vố, việc này cũng đủ để thuyết minh, gừng càng già càng cay."
"Nó trốn không thoát khỏi lòng bàn tay em đâu, nếu như là người của Lục gia, thật đúng là em sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bây giờ sao......" Giọng điệu của Trình Thi Lệ lạnh lẽo khiến người khác nghe thấy phải sởn cả gai ốc.
......
Cố Nhất Nặc và Hứa Thụy ra khỏi sở cảnh sát đã sắp sửa 11 giờ đêm, xe cộ và người đi đường còn lại rất ít.
Hứa Thụy đứng ở ven đường chặn được một chiếc taxi.
Ở ngã tư phía trước có một chiếc xe quay đầu chạy về phía bên này.
"Tài xế, đến núi Long Tuyền." Cố Nhất Nặc nói với người lái xe.
"Được, lên xe đi." Tài xế cười đáp lại.
Xe mới chạy được một đoạn liền rẽ vào một con đường tắt, đột nhiên chạy vào một đường hầm rồi bỗng nhiên dừng lại, có người kéo cửa xe ra, leo lên.
Có hai người lên xe, một người ngồi vào ghế lái phụ ở phía trước, một người ngồi ở hàng ghế sau.
"Mấy người là ai......" Hứa Thụy còn chưa có nói xong, liền cảm thấy gáy mình chợt lạnh.
"Trật tự một chút cho tao!" Người ngồi ở ghế sau rút dao ra kề lên cổ Hứa Thụy. Lúc này cậu ấy mới nhận ra, hai người vừa mới lên xe chính là hai kẻ lần trước đã uy hiếp mình!
"Tên oắt con nhà ngươi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Vừa nói, gã đó hung hăng đập lên đầu Hứa Thụy một cái, Hứa Thụy chỉ cảm thấy, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.
"Hứa Thụy!" Cố Nhất Nặc hoảng hốt kêu lên một tiếng.
"Câm miệng! Còn kêu tao liền cho nó một dao!" Tên đó đe dọa Cố Nhất Nặc.
Rất nhanh, Cố Nhất Nặc liền bình tĩnh lại, "Trình Thi Lệ cho các người bao nhiêu tiền, tôi có thể ra giá gấp đôi! Chỉ cần các người chịu thả tôi ra!"
"Mày đang nói cái gì vậy? Tiểu cô nương, Trình Thi Lệ là ai vậy? Chúng ta không có quen biết!"
Cố Nhất Nặc ngây ngẩn cả người, lúc này mới biết được rốt cuộc Trình Thi Lệ có bao nhiêu thủ đoạn đáng sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...