Vật nhỏ này, từ lúc nào đã học được kungfu mắng người vậy? Lục Dĩ Thừa sờ sờ gò má bị cô đánh đau, cầm vòi sen ở một bên lên tự mình xả nước.
Lúc Lục Đại thiếu quấn khăn tắm đi ra ngoài, nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi xổm ở một bên, bộ dáng như nhận hết ủy khuất. khoảnh khắc đó anh cảm thấy tim mình rất đau.
Cả người Cố Nhất Nặc ướt đẫm, huống hồ chuyện như vậy cũng đã làm xong, lại là ở Lục gia, cô còn có thể đi đâu, đơn giản liền ở chỗ này đợi anh ra ngoài.
Cô đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo, tìm được một bộ đồ ngủ, liền xoay người đi vào phòng tắm. Toàn bộ quá trình đều coi như Lục Đại thiếu không tồn tại.
Lục Dĩ Thừa nhìn theo bóng dáng cô giận dỗi, khóe môi hơi cong lên.
Còn may, lần này không bỏ chạy.
Cố Nhất Nặc tắm rửa xong đi ra ngoài, Lục Dĩ Thừa còn ngồi ở trên ghế, trước mặt là nửa ly rượu vang đỏ.
Đã bị thương lại còn uống rượu!
Cô đến lười phải quản chuyện của anh, đi thẳng đến cửa.
"Em ngủ đi, tôi đi ngủ sofa." Lục Dĩ Thừa bưng ly rượu lên uống cạn, đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
"Anh bị thương, còn muốn để anh đi ngủ sofa, ông nội nhìn thấy sẽ không tốt."
"Em đi ngủ sofa, ông nội nhìn thấy thì tốt rồi?" Lục Dĩ Thừa hỏi lại, "Cùng nhau ngủ đi, vừa rồi chuyện cần làm cũng đã làm rồi, hiện tại chỉ là ngủ mà thôi, trừ phi, em muốn sáng ngày mai nhìn thấy vẻ mặt ông nội thất vọng lại thương tâm, hoặc là khiến ông nội cho rằng tôi khi dễ em, dạy dỗ tôi một trận."
Lục lão gia thật sự là thương cô còn hơn cả cháu ruột của mình.
Cố Nhất Nặc xoay người leo lên giường, kéo chăn quấn chặt từ đầu tới chân.
Lục Dĩ Thừa lộ ra một tia ý cười vì thực hiện được ý đồ, tắt đèn, ôm cô vợ nhỏ đi ngủ!
......
Cùng là đêm khuya, lại có người không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Trình Thi Lệ mang Cố Minh Tuyết đến bệnh viện kiểm tra xong, kết quả cuối cùng ra tới, nhìn đến kết quả dương tính, quả thực là bà ta tức muốn cắn lợi.
"Mẹ, mẹ thả con ra đi, mẹ! Mẹ mở cửa ra đi, cho con ra ngoài đi!" Trong phòng, truyền đến thanh âm của Cố Minh Tuyết hữu khí vô lực.
Trình Thi Lệ xụi lơ ở trên sofa, gần bảy tám tiếng đồng hồ lăn lộn làm bà ta cũng sức cùng lực kiệt!
Đây là một căn chung cư nhỏ Trình Thi Lệ thuê được, bà ta không dám mang theo Tiểu Tuyết như vậy mà đi về nhà, lỡ như bị Cố Tùng Bác phát hiện thì Tiểu Tuyết thật sự xong đời!
Trong phòng, một mảnh hỗn độn, Cố Minh Tuyết nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, trên người đều là vết thương, là chính cô ta cào cấu. Trình Thi Lệ trói chặt hai tay cô ta lại, lúc này cô ta không có cách nào cào cấu lên người mình, trải qua mấy tiếng đồng hồ giày vò như thế, hiện tại không sai biệt lắm đã hôn mê.
Trình Thi Lệ mở cửa, nhìn cái dáng vẻ này của con gái, lại đau lòng lại tức giận, đỡ Cố Minh Tuyết dậy, đặt lên trên giường.
"Tiểu Tuyết, con nhất định phải cố chịu đựng, mẹ tin là con có thể."
"Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho Cố Nhất Nặc! Những thứ con phải chịu đựng này, mẹ sẽ trả lại cho nó gấp bội lần như thế! Khiến cho nó sống không bằng chết!"
Trình Thi Lệ đi ra ngoài, lấy điện thoại ra.
"Trình tỷ, có việc gì dặn dò?"
"Cậu đi tìm cái tên Hứa Thụy kia đi, bắt cóc cả nó và Cố Nhất Nặc cho tôi, mặc kệ là hạ dược, hay là dùng cái cách gì, làm cho chúng nó sớm phát sinh quan hệ!"
"Trình tỷ, không phải trước đó nói là cho thời gian một tháng sao?"
"Làm theo lời tôi nói!"
"Dạ, dạ, em lập tức đi sắp xếp đây!"
"Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một thứ." Giọng nói của Trình Thi Lệ lạnh lẽo dọa người, "Tôi nhớ rõ, cậu có một tên thuộc hạ, hình như bị nhiễm HIV đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Chờ chụp được ảnh của Hứa Thụy và Cố Nhất Nặc xong, để cho hắn ta sảng khoái một chút."
"Ý của Trình tỷ là, để hắn làm Cố Nhất Nặc?"
"Không sai."
"Được, mọi chuyện đều nghe theo Trình tỷ sắp xếp!"
Trình Thi Lệ mới vừa treo điện thoại, âm thầm nắm chặt đôi tay, lúc này đây, bà ta muốn cho Cố Nhất Nặc vĩnh viễn không trở mình được!
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Trình Thi Lệ đứng dậy đi ra mở cửa.
Một người đàn ông mặc đồ đen đi vào, Trình Thi Lệ liền bổ nhào vào trong lòng ngực người này. Triệu Kính ôm Trình Thi Lệ, an ủi nói: "Không sao rồi, sẽ qua thôi."
"Em muốn giết cái con Cố Nhất Nặc kia! Em muốn giết chết nó!" Trình Thi Lệ gầm nhẹ.
"Chơi đều có thể chơi nó đến tàn, hà tất gì phải giết nó, việc này cũng quá đơn giản! Em phải nhớ kỹ, Cố Nhất Nặc chỉ là một cái đinh nho nhỏ trong mắt, thứ cuối cùng chúng ta muốn chính là gia sản của lão già Cố Tùng Bác chết tiệt kia!"
Trình Thi Lệ bình tĩnh lại, đẩy Triệu Kính ra, "Phải nói như thế nào, Tiểu Tuyết là con gái em! Là miếng thịt rớt từ trên người ra!"
Triệu Kính kéo bà ta trở về, trực tiếp đè ở trên sofa, lột bỏ quần áo liền phải bắt đầu.
"Anh cái tên lưu manh này! Mau buông em ra, giờ là lúc nào rồi, anh còn nghĩ đến việc này!"
"Vừa nhìn thấy em đã liền cứng!"
Qua một trận, hai người xụi lơ ở trên sofa.
"Em nói, là Cố Nhất Nặc tráo hết thuốc của em, sau đó lấy tất cả bỏ qua cho Tiểu Tuyết?" Triệu Kính vừa hút thuốc vừa hỏi.
"Đúng vậy, đây là điều làm em cảm thấy khó hiểu nhất, nhất định là cái con tiện nhân Cố Nhất Nặc kia đã biết được cái gì rồi! Bằng không, không thể nào nó có thể làm chuyện thần không biết quỷ không hay trước mắt em!"
"Rất có khả năng!" Triệu Kính gật gật đầu.
"Chỉ là, làm sao mà nó biết được?" Trình Thi Lệ đột nhiên cả kinh, giống như là nghĩ đến cái gì, "Có thể nào là nó cài camera hay máy nghe lén ở nhà hay không?"
"Một đứa con nít mới lớn lại có bản lĩnh như vậy?" Triệu Kính cảm thấy, có chút không thể tưởng tượng được.
"Em nói cho anh biết, con tiện nhân đó rất có dã tâm!"
"Gắn camera và máy nghe lén phải có người chuyên nghiệp tới cửa trang bị, gần đây có người nào khả nghi tới nhà em không?"
"Hình như là không có." Trình Thi Lệ lắc đầu.
"Có lẽ là nghe lén điện thoại của em."
Trình Thi Lệ lập tức móc di động ra, nhìn mấy lần cũng không có phát hiện ra cái gì dị thường.
Triệu Kính lấy điện thoại lại, "Em thì có thể nhìn ra được cái gì, để anh sai người đem đi kiểm tra một chút, trước tiên em cứ ở đây đợi đi, đợi anh tra ra kết quả sẽ nói cho em biết."
"Triệu Kính, mặc kệ là tra ra được cái gì, không cần phải rút dây động rừng!"
"Yên tâm! Anh biết." Triệu Kính lấy điện thoại của mình ra, rút sim ra đổi lại, sau đó đưa tới trước mặt Trình Thi Lệ, "Em đã suy nghĩ chưa, em và Tiểu Tuyết đều không có ở nhà, làm sao Cố Tùng Bác lại không nghi ngờ."
"Không sao, ngày mai ông ta phải đi công tác, em đã nói với ông ta là em mang Tiểu Tuyết đi giải sầu, giảm áp lực học tập, ông ta không có nghi ngờ gì, lần này ông ta đi công tác cũng phải mười mấy ngày. Tiểu Tuyết không cần phải thi đại học, em chuẩn bị sắp xếp cho nó một chỗ tĩnh dưỡng cho tốt, hơn nữa thời gian nghỉ hè đi cai nghiện hẳn là không có vấn đề gì." Trình Thi Lệ đã lên kế hoạch tất cả.
......
Cố Nhất Nặc ngủ rất say, mãi cho đến hơn mười một giờ trưa mới tỉnh lại.
Trong phòng, chỉ có một mình cô, cô chậm rãi ngồi dậy, xoa nhẹ hai mắt, theo bản năng lần tìm di động.
Trên tủ đầu giường trống không, cô đột nhiên nhớ đến, đêm qua cô tức giận bỏ chạy mất, không có xách theo túi xách, di động còn ở trong túi xách! Ngay lập tức cô ngồi bật dậy lục tìm túi xách ở khắp nơi.
Còn may, tìm được túi xách của cô ở kệ TV, điện thoại của cô đặt trong đó đã hết pin.
Cô lập tức cắm sạc, mở máy lên.
Thông báo điện thoại reo lên không ngừng! Còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ!
---###
Ad đang bận nên từ từ ta trả nợ sau nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...