Tôi đã đồng ý với ông nội rồi, ở bệnh viện với anh, cùng anh trở về Lục gia."
"Không cần, ngày mai tôi liền về quân khu! Tiểu Lưu! Đưa Cố Nhất Nặc về!" Lục Dĩ Thừa lạnh giọng phân phó.
Tiểu Lưu từ bên ngoài đi vào, không hiểu ra sao nhìn Cố Nhất Nặc, đây là xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi còn tốt, sao tự dưng lại cãi nhau rồi?
"Tôi không đi, anh còn chưa có truyền dịch xong!"
"Em muốn tiếp tục ở lại đây, vậy giải thích cho tôi, tại sao, thứ Bảy rõ ràng là em phải ở nhà nghỉ ngơi, lại không màng đến chân mình bị thương mà lại cùng Bạch Duật đi ra ngoài lêu lổng!"
Đây là điều khiến Lục Dĩ Thừa tức giận nhất! Chân cô bị thương, anh hận không thể khiến cô không cần phải đi đường! Kết quả, cô lại đi một đôi giày cao gót cùng Bạch Duật xuất hiện dưới mi mắt anh!
Cố Nhất Nặc nhìn anh một cái, xoay người rời đi.
Tiểu Lưu nhìn Đại thiếu rồi lại nhìn Nhất Nặc tiểu thư đang tức giận bỏ đi, cậu ta không biết rốt cuộc là nên khuyên ai trước thì mới tốt đây?
"Đuổi theo cô ấy, muộn như vậy đừng để một mình cô ấy chạy lung tung!" Lục Dĩ Thừa trầm giọng phân phó.
"Được! Đại thiếu!" Tiểu Lưu bước nhanh đi ra ngoài.
Lục Dĩ Thừa ngồi trên sofa, cô y tá lúc nãy lại vào ghim kim truyền dịch lại cho anh, đối mặt với khuôn mặt đen như than của Lục Dĩ Thừa, cũng không dám ở trong cái phòng này thêm một khắc nào nữa.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Lục Dĩ Thừa phát hiện túi xách của Cố Nhất Nặc còn ở đây, anh mở túi xách ra, lấy di động.
Vừa thấy, người gọi thế nhưng là Bạch Duật!
Anh nhịn xuống kích động muốn đập điện thoại, tiếp nghe.
"Nặc Nhi, em chưa ngủ sao?"
Nặc Nhi? Quả thực Lục Dĩ Thừa chỉ muốn lập tức xuất hiện ở trước mặt Bạch Duật, lại hung hăng đập cho Bạch Duật một trận!
"Bạch tiên sinh, muộn như thế còn tìm vợ tôi làm cái gì?"
"Lục Dĩ Thừa? Xin chào, xin hỏi vết thương của cậu thế nào rồi?"
"Phiền Bạch tiên sinh quan tâm, có Tiểu Nặc chăm sóc tôi, cậu nói thử xem?"
"Nặc Nhi đâu? Phiền cậu đưa điện thoại cho cô ấy, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy."
"Bạch Duật, cậu nghĩ mình là ai? Tôi cảnh cáo cậu, cách vợ tôi xa ra một chút!"
"Hai người còn chưa có trở thành vợ chồng hợp pháp, còn chưa có đăng ký kết hôn không phải sao? Huống hồ, ép duyên không được pháp luật bảo hộ, con dâu nuôi từ bé ở chỗ này của mấy người là trái pháp luật."
Thanh âm của Bạch Duật nhàn nhạt vang lên, mỗi một chữ đều đâm vào nơi sâu nhất của Lục Dĩ Thừa.
"Bạch Duật, tôi khuyên cậu một câu, cách Cố Nhất Nặc xa ra một chút."
"Tôi cảm thấy, lời này của Lục tiên sinh là chẳng có tác dụng gì, không bằng, cứ so bản lĩnh, để xem cuối cùng Nặc Nhi sẽ lựa chọn ai. Đúng rồi, tiện thể nhắc nhở Lục tiên sinh một chút, không được ép buộc Nặc Nhi làm những chuyện mà cô ấy không muốn, nếu không, cậu sẽ phải gánh hậu quả nghiêm trọng!"
Lục Dĩ Thừa nắm chặt di động, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Ép buộc? Cậu có biết, vừa rồi Tiểu Nặc lo lắng tôi bị thương, khóc thật sự rất thương tâm, tôi vì dỗ dành cô ấy nên đã làm chuyện mà hai chúng tôi đều nguyện ý, hiện giờ cô ấy quá mệt nên đã ngủ rồi."
Bên kia điện thoại, trầm mặc một trận.
"Bạch Duật, tôi cũng xin khuyên cậu một câu, không cần tự cho mình là đúng." Lục Dĩ Thừa lạnh giọng nói xong, ngắt điện thoại.
Anh tức giận cầm điện thoại di động tùy tay ném ra ngoài!
Cận Tư Nam đẩy cửa tiến vào, một cái vật thể không rõ bay thẳng về phía cậu ta. Cậu ta lập tức theo phản xạ có điều kiện đón được.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Lục Đại thiếu của chúng ta tức giận đến mức đập điện thoại? Này? Tại sao chỉ có mình anh, chị dâu đâu?"
"Mọi chuyện điều tra thế nào rồi?" Lục Dĩ Thừa lạnh giọng hỏi.
"Có chút khó giải quyết, bị người nhanh chân đến trước, hơn nữa người kia, địa vị còn không nhỏ."
"Rốt cuộc là mọi chuyện như thế nào." Lục Dĩ Thừa trầm giọng hỏi.
"Tôi vừa mới nhận được tin, Diệp gia đều rối loạn, Diệp Điệu Kha cũng chẳng biết đi đâu. Nhưng mà về chuyện quán bar Phượng Hoàng là ai phong toả, CCTV theo dõi lại bị ai điều đi, hoàn toàn không biết gì cả. Tôi tiêu hao công phu rất lớn mới nghe được một chút, hình như là có quan hệ với bộ ngoại giao." Cận Tư Nam ngồi ở trên giường, thưởng thức chiếc đi động cậu ta tùy tay nhận được.
Bộ ngoại giao? Lục Dĩ Thừa cẩn thận nghĩ lại, những người có mặt ở đó tối nay, rốt cuộc là người nào lại có được năng lực này, thế nhưng còn có thể vận dụng được quan hệ với bộ ngoại giao.
"Bạch Duật!" Lục Dĩ Thừa đưa ra một đáp án.
"Hắn?" Cận Tư Nam gật gật đầu, cảm thấy có đạo lý.
Bạch Duật có huyết thống Tây phương, về việc ngoại giao, điểm này có thể đúng.
"Cậu cho người đi điều tra đi, Bạch Duật có thân phận gì!"
"Được! Tôi đi trước đây. Điều tra được cái gì sẽ lập tức báo lại cho anh."
"Khoan đã. Đợi lát nữa đưa tôi về đã!"
"Không phải Tiểu Lưu đã tới rồi sao? Còn có cô vợ nhỏ của anh cũng ở đây, anh xác định là muốn tôi làm bóng đèn à?"
"Bọn họ không ở đây." Lục Dĩ Thừa trầm giọng đáp lại, dựa vào sofa nhắm hai mắt.
Cận Tư Nam nhìn cái bộ dáng này của anh, cũng không dám hỏi nhiều, vứt điện thoại lên người Lục Dĩ Thừa rồi đi ra ngoài: "Nơi này quá nhàm chán, tôi ra ngoài đi dạo đây, tôi thấy anh truyền hai bình nước này, ít nhất cũng phải đợi hai giờ nữa."
Lục Dĩ Thừa không có lên tiếng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng ba giờ sáng, Cận Tư Nam lái xe chạy về Lục gia, Tiểu Lưu còn chưa ngủ, vừa thấy có đèn xe, lập tức chạy ra nghênh đón.
"Tôi đi đây!" Cận Tư Nam cũng chưa tắt máy, quay đầu xe nghênh ngang rời đi.
Tiểu Lưu thấy khuôn mặt Đại thiếu lạnh băng như sương đêm, cũng không dám lên tiếng, đi theo sau vào trong nhà.
Lục Dĩ Thừa phát hiện, đèn ở nhà ăn còn sáng, trên bàn ăn có một thân ảnh nhỏ xinh đang nằm bò ra bàn, dưới ánh đèn nhu hoà, bóng dáng đó được vầng sáng bao quanh, đẹp đẽ đến mức khiến anh thất thần, bóng dáng đó mang theo một sự ấm áp nồng đậm, nháy mắt đã xua tan đi lạnh giá trong lòng anh.
Tiểu Lưu thấy đại thiếu nhìn Nhất Nặc tiểu thư, ngay tức khắc biểu tình đã nhu hòa xuống, trộm cười, "Đại thiếu, Nhất Nặc tiểu thư không muốn về Cố gia, về đến đây liền ở trong phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho Đại thiếu, tôi kêu cô ấy lên lầu nghỉ ngơi nhưng cô ấy không chịu đi, có thể là vì lo lắng cho đại thiếu cho nên vẫn luôn ở chỗ này đợi."
Lục Dĩ Thừa không có lên tiếng, nâng bước đi đến nhà ăn.
Cố Nhất Nặc ghé vào trên bàn, đang ngủ ngon lành, lông mi thật dài cong vút như hai chiếc bàn chải nhỏ, Lục Dĩ Thừa ngồi ở bên cạnh nhìn cô ngọt ngào yên tĩnh ngủ.
Anh biết, cô gái nhỏ này có bao nhiêu ngọt ngào, còn chưa có ăn vào trong miệng cũng đã không bỏ xuống được.
Cho nên, làm sao anh có thể chịu được việc bị cô người khác mơ tưởng!
Anh nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, Cố Nhất Nặc tỉnh lại, trong cơn buồn ngủ mơ màng, cô nhìn không rõ gương mặt của người đang ở trước mắt, chỉ có một bóng dáng, cô liền lập tức nhận ra là Lục Dĩ Thừa.
"Anh đã về rồi? Có đói bụng không? Tôi có nấu cho anh một ít thức ăn."
"Ừ." Lục Dĩ Thừa gật gật đầu. Khí thế hoàn toàn tan biến.
Cố Nhất Nặc đứng dậy đi vào trong phòng bếp, múc cháo táo đỏ cô đã nấu vào chén rồi bưng ra, còn có một đĩa rau xào.
"Mấy món này đều là em làm?"
"Đúng vậy, tôi tìm được một ít nguyên liệu nấu ăn, liền nấu cho anh một chút, anh nhanh ăn đi."
Lục Dĩ Thừa nâng tay trái lên cầm cái muỗng, vừa chuẩn bị ăn thì nghe thanh âm của Cố Nhất Nặc ở trước mặt anh lại vang lên lần nữa.
"Anh bị thương chính là tay phải, tay trái có tiện không?"
Anh lập tức ném cái muỗng lại vào trong chén, "Không có tiện một xíu nào hết."
Cố Nhất Nặc ngồi xuống bên cạnh anh, bưng chén cháo lên đút cho anh ăn.
Vốn dĩ với tay nghề của cô, Lục Dĩ Thừa cũng chẳng ôm hy vọng gì quá lớn, vậy mà anh vừa ăn miếng đầu tiên thì cũng đã mê đắm cái hương vị thơm ngon mềm mịn này rồi.
---###
Aizz, dịch tới đây ta vừa buồn ngủ mà vừa thấy đói bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...