"Ừ, đúng vậy, chỉ có thể ở nhà, thứ bảy tôi muốn nghỉ ngơi, không muốn học bù, anh không cần đến đây đâu."
"Được." Lục Dĩ Thừa gật đầu.
Hắn cảm thấy, mỗi một lần đều miễn cưỡng cô như thế cũng không hay.
Chính là hắn nghĩ không ra, tại sao cô lại không thích hắn?
Chẳng lẽ, thật sự là quá già sao?
Thật là thất bại mà!
"Lục thiếu, Tiểu Nặc, ăn cơm." Trình Thi Lệ đứng ở ngoài cửa gọi vào.
Lục Dĩ Thừa làm gì còn muốn ăn, cô bị thương nên đi lại không tiện, lại ở trong cái nhà này khiến hắn thật có chút lo lắng. Nhưng mà vấn đề chính là cô lại không muốn ở Lục gia!
"Dạ, con ra liền." Cố Nhất Nặc đáp lại một tiếng.
Trình Thi Lệ cố ý áp sát cánh cửa, muốn nghe động tĩnh bên trong là cái gì một chút, trong phòng lại rất yên tĩnh.
Lục Dĩ Thừa bế Cố Nhất Nặc, mở cửa phòng ra, liền thấy Trình Thi Lệ dán ở trên cửa, bị bắt tại trận Trình Thi Lệ vẫn như cũ mặt không đổi sắc, vẻ mặt tươi cười giải thích: "Dì muốn lên nhìn xem Tiểu Nặc bị thương như thế nào, lại sợ quấy rầy đến hai đứa."
Lục Dĩ Thừa ôm Cố Nhất Nặc, trực tiếp đi xuống lầu.
Nhìn bóng dáng hai người, Trình Thi Lệ âm thầm cắn chặt răng. Bởi vì Tiểu Tuyết ở trong bữa tiệc sinh nhật của Cố Nhất Nặc, hành động khinh suất làm hỏng kế hoạch của bà ta, mới làm Cố Nhất Nặc tránh được một kiếp, làm thành cục diện như hiện tại!
Bà ta sẽ không bỏ qua cho Cố Nhất Nặc, bà ta muốn trước khi thi đại học phải khiến cho Cố Nhất Nặc rơi vào địa ngục!
Cố Minh Tuyết vừa thấy Lục Dĩ Thừa đi xuống, mỉm cười đứng ở nơi đó, chính là Lục Dĩ Thừa giống như là không có nhìn thấy cô ta vậy, đi lướt qua luôn.
Vết bỏng trên người cô ta còn chưa có khỏi, cảm giác đau rát làm người ta khó có thể chịu được, ghê tởm hơn chính là, còn không thể động vào nước, tình huống như vậy cần phải chú ý đợi đến khi vết thương khô lại, kết vảy!
Tuy rằng là anh Dĩ Thừa làm cô ta bị thương, nhưng mà cô ta không có trách anh Dĩ Thừa, nhất định là Cố Nhất Nặc, cái con tiểu tiện nhân kia nói xấu sau lưng cô ta, mới làm cho anh Dĩ Thừa có thành kiến với cô ta!
Cô ta tin, sớm muộn gì cũng có một ngày anh Dĩ Thừa sẽ nhìn thấy điểm tốt của mình!
Bữa cơm này rất yên tĩnh, chỉ có Cố Tùng Bác thỉnh thoảng lại gợi ra một hai câu với Lục Dĩ Thừa, nhưng đều bị Lục Dĩ Thừa không nóng không lạnh cho qua.
Cơm nước xong, Lục Dĩ Thừa đem Cố Nhất Nặc ôm lên trên phòng, một bên phụ đạo, một bên tiếp tục xoa bóp cho cô.
"Còn đau không?"
"Không đau, nhưng mà lại không dám dùng sức, có thể là do vấn đề tâm lý đi." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại.
"Vốn dĩ cũng không thể dùng sức, sáng mai tôi tới đón em, đưa em đi học."
"Thật sự không cần!" Cố Nhất Nặc lập tức lắc đầu.
"Liền phủ định như thế à, cuối tuần để em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tôi không tới quấy rầy em, nhưng bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đưa em đi học, đón em tan học."
Thấy hắn đều đã nói như thế, Cố Nhất Nặc gật gật đầu, "Được." Dù sao, chỉ cuối tuần hắn không tới quấy rầy cô là được!
"Tôi phải về rồi." Lục Dĩ Thừa đứng ở đó, giống như còn đang đợi cái gì.
"Anh đi thong thả." Cố Nhất Nặc có lễ phép gật đầu.
Hắn đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Cố Nhất Nặc sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, trong phòng chỉ còn lại mình cô, có vẻ trống rỗng.
Đột nhiên, vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
"Tiểu Nặc, ngủ rồi sao?" Là Cố Tùng Bác.
"Vẫn chưa, ba, muộn như thế ba tìm con có việc gì sao?"
Cố Tùng Bác ngồi ở bàn sách, nhìn Cố Nhất Nặc, "Ngày hôm qua, Lục thiếu nói muốn mang con đi gặp Lục tiên sinh và Lục phu nhân, ba cho con chiếc thẻ ngân hàng này, trong này có ít tiền, con xem mua cho Lục phu nhân một ít quà gặp mặt."
Cố Nhất Nặc nhận chiếc thẻ, biết rõ còn cố hỏi: "Ba còn có việc gì khác sao?"
"Trong tay ba có một dự án, con giúp ba mang cho Lục tiên sinh nhìn xem một cái, nếu Lục tiên sinh đồng ý hỗ trợ, ba có thể đem 20% cổ phần trong công ty chuyển nhượng sang cho con."
Trong lòng Cố Nhất Nặc một trận cười lạnh, danh tiếng sản nghiệp của Cố Tùng Bác có thể được như hôm nay, đều là bởi vì Lục lão gia tĩnh dưỡng ở G thị này trợ giúp.
Lục tiên sinh, Lục phu nhân làm sao có khả năng để mắt đến 20% cổ phần này của Cố gia, cho dù là đem toàn bộ gia sản của Cố gia đều cho cô làm của hồi môn, Lục phu nhân cũng khinh thường.
Phải biết rằng, gia thế của Lục phu nhân ở Đế Đô không có mấy người là dám trêu chọc vào, khởi nghiệp là cha con Lục lão gia lấy tính mạng ra gầy dựng mới có được thân phận địa vị như hôm nay, còn gia thế Lục phu nhân chính là quyền quý thịnh vượng chân chính.
Ở trong mắt Lục phu nhân, chỉ sợ cô chính là một con gà mái muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng.
"Đây là tài liệu về dự án của ba, có cơ hội con mang cho Lục thiếu xem trước đi, từ Lục thiếu giao cho Lục tiên sinh, sẽ càng dễ hơn một ít, có biết không?" Cố Tùng Bác sợ con gái sẽ làm sai, nhẹ nhàng dặn dò.
Cố Nhất Nặc nhận lấy bảng kế hoạch, đặt sang một bên.
"Tiểu Nặc, tuy rằng con là cháu dâu được Lục lão gia định hôn từ bé, nhưng mà con vĩnh viễn là con gái của Cố Tùng Bác này, huyết mạch tình thân, chỉ cần là ba phát triển tốt, thứ con có được không chỉ là 20% cổ phần này."
Cố Nhất Nặc nghe mấy câu dụ dỗ này, trong lòng hơi đau xót, cô chưa từng nhìn thấy mẹ, đến tột cùng là tại sao mẹ lại coi trọng người đàn ông này?
Ông ta ích kỷ, đối với chính con mình cũng đều chỉ nghĩ đến hiệu quả và lợi ích như thế, có còn xứng đáng để nói cái gì mà huyết mạch tình thân!
Kiếp này, cô còn có giá trị với ông ta, có thể lợi dụng, thế nhưng ông ta có thể lấy ra 20% cổ phần!
Kiếp trước, lúc cô không còn giá trị lợi dụng, ông ta đã làm như thế nào? Chỉ hận sao cô không chết sớm một chút, đừng cản đường của Cố Minh Tuyết!
"Được, nghỉ ngơi sớm đi, nếu như tiền trong thẻ không đủ thì cứ nói với ba." Cố Tùng Bác lại dặn dò một câu, mới xoay người đi ra ngoài.
Bây giờ, ông ta chỉ cần lẳng lặng chờ, nếu Lục tiên sinh chuẩn bị đầu tư, ông ta liền lập tức khởi động dự án, chỉ cần có Lục gia góp mặt, lấy năng lực của ông ta, rất nhanh là có thể đứng vững ở Đế Đô!
Đến lúc đó, tên của ông ta-Cố Tùng Bác, không chỉ vang dội ở toàn bộ G thị này.
Cuộc nói chuyện ở trong phòng của Cố Nhất Nặc, Trình Thi Lệ ở ngoài cửa nghe lén rõ ràng.
Nghĩ lại bà ta đi theo Cố Tùng Bác nhiều năm như vậy, hao hết tâm tư hầu hạ ông ta, cũng mới chỉ có 5% cổ phần! Thế nhưng ông ta trực tiếp mở miệng cho Cố Nhất Nặc 20%!
Đúng là cái loại bạc tình! Trình Thi Lệ thầm mắng trong lòng, xem ra, là bà ta xem thường con oắt con Cố Nhất Nặc này.
Càng cảm thấy mấy chuyện xảy ra gần đây, có chút không bình thường. Theo như Tiểu Tuyết nói, chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật, hẳn là vạn vô nhất thất! Tại sao đến cuối cùng, ly nước trái cây đó lại bị Cố Nhất Nặc tráo đi, bị Tiểu Tuyết uống sạch!
Chẳng lẽ, Cố Nhất Nặc còn có bản lĩnh biết trước được mọi chuyện!
"Ding" một tiếng, kéo suy nghĩ của Trình Thi Lệ trở về, bà ta lấy sữa từ trong lò vi sóng ra, rồi mới đem chất bột màu trắng còn lại trong lọ ra bỏ tất cả vào!
Cố Nhất Nặc, có trách thì trách mẹ cô chắn đường tôi, mà cô lại trùng hợp chắn đường con gái tôi! Ai kêu mười tám năm trước cô không chịu chết chung với mẹ mình!
Cố Nhất Nặc mới vừa tắm rửa xong, khập khiễng đi ra, Trình Thi Lệ bưng một ly sữa bò nóng xuất hiện ở trước mặt cô.
"Tiểu Nặc, chân còn đau không? Dì cố ý mang cho con ly sữa nóng này."
"Không đau." Cố Nhất Nặc nhận lấy ly sữa bò, một hơi uống xong, đưa chiếc ly không cho Trình Thi Lệ.
Trình Thi Lệ mặt mày đều là ý cười, "Đi ngủ sớm một chút đi."
"Dạ." Cố Nhất Nặc gật đầu.
Trình Thi Lệ mới vừa đi không bao lâu, di động của Cố Nhất Nặc liền vang lên, là âm thanh thông báo. Cô lập tức đeo tai nghe lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...