Ngày hôm sau.
Cố Nhất Nặc mở hai mắt, trên chiếc giường lớn cô chỉ chiếm một cái vị trí nho nhỏ, đêm qua cô cũng không biết lúc nào cô mới đi vào giấc ngủ, tuy rằng tỉnh lại cũng không có chút tinh thần gì, đầu cũng từng đợt căn đau.
Cô đứng dậy, hướng vào toilet đi đến, phát hiện chính mình trong gương lại chật vật tiều tụy đến như vậy, mắt sưng lên, trên má dấu ngón tay còn không có hoàn toàn biến mất.
Cô là cái dạng này, làm sao mà đến trường học? Vẫn là xin nghỉ thôi.
Cô dùng điện thoại khách sạn gọi cho giáo viên.
"Thưa thầy, em là Cố Nhất Nặc, hôm nay em có chút không thoải mái, muốn xin nghỉ một ngày."
"Được, được, em chú ý nghỉ ngơi."
"Cám ơn thầy." Cố Nhất Nặc treo điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Ra khỏi Thịnh Thế Hoàng Tước, vừa vặn 8 giờ, đúng là giờ cao điểm, đến cái xe cũng gọi không được, cô trực tiếp dọc theo đường cái, hướng phía trước mà đi.
Hôm nay không cần đi học, cô định đi mua cái di động, không có di động thật quá bất tiện.
Trước tùy tiện tìm một cái quán cơm, ăn sáng, lại tìm một tiệm tạp hoá mua cái khẩu trang, tiếp tục đi bộ quanh đây tìm một cái cửa hàng điện thoại.
Vẫn luôn dạo đến buổi chiều, cô mới bắt xe trở lại Cố gia.
Trình Thi Lệ thấy Cố Nhất Nặc trở về lúc này, có chút giật mình. Cố Nhất Nặc cũng chưa chào hỏi gì, trực tiếp lên lầu hai.
Kiếp trước, Trình Thi Lệ vẫn luôn ở trước mặt cô sắm vai một bà mẹ kế tốt, cho nên làm cô vẫn luôn bị Trình Thi Lệ mê hoặc.
Trình Thi Lệ hiện tại, còn không đến mức cùng cô trở mặt.
"Tiểu Nặc, sao lại trở về một mình?" Trình Thi Lệ đẩy cửa ra, dò hỏi Cố Nhất Nặc.
"Dì cho rằng, con hẳn là cùng ai trở về?" Cố Nhất Nặc cười hỏi lại.
"Ngày hôm qua, là Lục gia đại thiếu lại đây đón con, dì còn tưởng rằng, cậu ta sẽ đưa con trở về. Aizz da, mặt con...... Ngày hôm qua, là ba con quá tức giận mới đối với con nặng tay như thế, con cũng đừng giận ông ấy, ông ấy cũng là vì muốn tốt cho con."
"Dì à, con biết rồi."
"Chuyện của con với Hứa Thụy, dì khuyên con vẫn là quên đi, thời còn trẻ, ai lại không quá ngây ngô, ngây thơ mối tình đầu, Hứa Thụy dám đem con đẩy xuống nước, liền đủ để thấy được nó là đứa tâm thuật bất chính."
"Dì, con có chút mệt mỏi, xin dì đi ra ngoài trước đi." Cố Nhất Nặc đánh gãy lời Trình Thi Lệ, không muốn nhìn thấy khuôn mặt dối trá của Trình Thi Lệ nữa.
Trình Thi Lệ cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, xoay người đi ra ngoài.
Cố Nhất Nặc nhìn bóng dáng Trình Thi Lệ, nghĩ đến kiếp trước, Trình Thi Lệ mỗi buổi tối đều đem cho cô một ly sữa bò nóng, làm cô hoàn toàn lây nghiện ma túy.
Mấy ngày hôm trước, khi cô ở nhà, Trình Thi Lệ cũng từng đem lên, mấy ngày nay Trình Thi Lệ không có cơ hội, không biết có thể dùng cách khác hay không. Cô nhất định phải cẩn thận đề phòng.
Không bao lâu, Cố Nhất Nặc nghe được tiếng khởi động xe, đứng ở trước cửa sổ, nhìn Trình Thi Lệ lái xe rời đi.
Nếu, Trình Thi Lệ ở kiếp trước, mỗi ngày đều có thể hạ dược vào trong sữa bò, vậy Trình Thi Lệ nhất định có thuốc đặt ở trong phòng!
Cố Nhất Nặc lập tức đứng dậy, đi đến phòng Trình Thi Lệ và Cố Tùng Bác.
Cửa không khóa, cô đẩy cửa ra, hướng vào trong phòng nhìn nhìn.
Không biết, Trình Thi Lệ đến tột cùng sẽ đem mấy thứ này, tàng trữ ở nơi nào? Cô hướng vào mấy cái ngăn tủ đầu giường tìm kiếm, không có phát hiện bất cứ manh mối gì.
Chẳng lẽ, không ở phòng ngủ? Không, cũng chỉ có phòng ngủ, chỗ này bí ẩn nhất, sẽ không bị người phát giác.
Cố Nhất Nặc dựa vào đầu giường cẩn thận nghĩ, nơi có khả năng giấu được mấy thứ này, đột nhiên ánh mắt cô chú ý tới đống chai lọ trước bàn trang điểm, trong đầu nhanh hiện lên một cái hình ảnh.
Thời điểm cô lên cơn nghiện ma túy, Trình Thi Lệ đã lừa gạt cô, nói là cô bị bệnh, nói có một loại thuốc bảo vệ sức khoẻ có thể nâng cao miễn dịch, liền đem cho cô uống. Cô nhớ rõ, ngày đó cô đứng ở ngoài cửa, liền nhìn thấy Trình Thi Lệ là tuỳ tiện lấy ra từ trên bàn trang điểm!
Cô lập tức đem chai lọ trên bàn trang điểm đều vặn ra, quả nhiên ở một cái lọ, phát hiện một ít bột màu trắng, cô liếc mắt một cái liền nhận ra!
Bên ngoài, vang lên tiếng xe, Trình Thi Lệ đã trở về!
Cố Nhất Nặc lập tức đem bột phấn đó gói vào trong khăn giấy, vội vàng chạy về phòng mình, đem bột phấn trân châu hôm sinh nhật cô được bạn học tặng, bỏ lại vào y cái lọ đó.
Đồng dạng đều là bột màu trắng, không nhìn kỹ, hoặc là nếm thử mà nói, căn bản là không phát hiện được.
Cô nhanh chóng trở lại phòng mình, liền nghe được tiếng bước chân Trình Thi Lệ đi lên lầu.
Trình Thi Lệ đẩy cửa phòng Cố Nhất Nặc ra, thấy cô nằm ở trên giường, bộ dáng như là đã ngủ rồi, khóe môi nâng lên ý cười lạnh, xoay người rời đi.
Cố Tùng Bác tự mình đến trường đón Cố Nhất Nặc cùng Cố Minh Tuyết tan học, mới biết được hôm nay Cố Nhất Nặc xin nghỉ, ông ta trong lòng hụt hẫng.
Ngày hôm qua đánh Tiểu Nặc, vừa vặn bị Lục Dĩ Thừa nhìn thấy, ông ta nhìn ra được, Lục Dĩ Thừa có vài phần tức giận.
Nếu Lục Dĩ Thừa tự mình điều tra, giữa Tiểu Nặc và Hứa Thụy không có một chút chuyện gì mờ ám. Một cái tát của ông ta ngày hôm qua thật là làm Tiểu Nặc chịu ủy khuất.
Tiểu Nặc hôm nay không đi học, chẳng lẽ còn ở Lục gia?
Đợi lát nữa, gọi điện một chút, nếu thật là ở Lục gia, ông ta tự mình đi một chuyến, thứ nhất là thăm hỏi Lục lão gia một chút, thứ hai tự mình đem Tiểu Nặc trở về, lấy biểu hiện ông ta đối với Tiểu Nặc là yêu thương.
Đính hôn xong, ông ta còn chưa có chính thức đi thăm hỏi qua Lục lão gia, Lục tiên sinh và Lục phu nhân ở Đế Đô, không tiện đi thăm hỏi, Lục lão gia nơi này, cũng không thể mất lễ nghĩa.
Đi đến trong phòng, Cố Tùng Bác phát hiện Cố Nhất Nặc thế nhưng ngồi ở phòng khách.
"Tiểu Nặc đã trở về?" Cố Tùng Bác hướng Cố Nhất Nặc gọi một tiếng, không hề có khí thế của ngày hôm qua.
"Ba." Cố Nhất Nặc nói một tiếng tiếp đón.
"Tiểu Nặc, hôm nay làm sao lại không đi học?"
"Con có chút không thoải mái, liền xin nghỉ một ngày." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng giải thích.
"À, đỡ chút nào chưa? Muốn đến bệnh viện kiểm tra hay không?"
"Con không có việc gì, ba."
Cố Minh Tuyết đứng ở phòng khách, nhìn Cố Nhất Nặc, hận không thể nhào lên cắn chết Cố Nhất Nặc, nếu không phải bởi vì hôn sự của Cố Nhất Nặc cùng Lục Dĩ Thừa, trong mắt ba nào có cái đồ vô dụng Cố Nhất Nặc kia.
"Đều lại đây ăn cơm đi!" Trình Thi Lệ kêu mấy người trước mặt, đặc biệt là lúc nhìn Cố Minh Tuyết, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo.
Cố Nhất Nặc ngồi ở trước bàn, tự mình đem canh hầm trong phòng bếp bưng ra cho Cố Minh Tuyết, đây là canh Cố Minh Tuyết thích uống nhất, mỗi buổi tối đều uống, kỳ thật, chính là tin cái loại canh đu đủ này có thể làm ngực bự lên gì gì đó.
Cố Minh Tuyết nhìn Cố Nhất Nặc, không hiểu ra sao, Cố Nhất Nặc hôm nay là uống lộn thuốc sao? Thế nhưng bưng canh cho cô ta?
"Minh Tuyết, chị phải xin lỗi em, chuyện chị rơi xuống nước, có thể là trách oan em, lúc ấy chị cũng không có thấy rõ là ai, còn tưởng rằng là em làm."
Cố Minh Tuyết sửng sốt một chút, cũng không biết đáp lại như thế nào, ngẩng đầu nhìn sang Trình Thi Lệ.
"Tiểu Nặc, chuyện đã qua thì cho qua đi, chỉ cần chị em hai đứa vứt bỏ hiềm khích là tốt rồi, nào, mau ngồi xuống ăn cơm đi." Trình Thi Lệ lập tức tiếp lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...