Có thể cùng nghĩ đến một vấn đề, Ôn Uyển cùng Giản Dung đồng thời cười lên, chỉ có điều Ôn Uyển cảm thấy mẹ không gả nhầm người, mặc dù ba rất nghiêm túc cẩn thận, nhưng lại rất thương mẹ, đã nhiều năm như vậy, chưa từng nặng lời với mẹ.
“Được rồi, ngủ đi, sáng mai còn phải đi nhà ông ngoại đó.” Ôn Uyển nhẹ giọng nói với Giản Dung, nhìn vết sẹo nơi khóe mắt Giản Dung, cô chưa từng quan tâm tới chuyện đó, chỉ có điều cô không biết ông ngoại sẽ nói như thế nào.
Giản Dung gật gật đầu: “Được rồi, tắm đã rồi ngủ.”
Nói xong, Giản Dung ôm Ôn Uyển vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho Ôn Uyển, lấy khăn tắm quấn lại, tự mình cũng lau chùi một hồi, lại ôm Ôn Uyển nằm trở lại giường, có thể vì mệt mỏi, Ôn Uyển dễ dàng đi vào giấc ngủ, vùi ở trong ngực Giản Dung liền ngủ luôn.
Giản Dung cũng nhắm mắt, ôm Ôn Uyển đi ngủ.
Từ trước đến giờ cuộc sống trong đại viện chính là như thế, sáng sớm tiếng cười đã vang lên, các nhóm nhân viên cảnh vệ bắt đầu tập huấn, sớm ra, tiếng khẩu hiệu vang xé trời, mọi người tham gia quân ngũ có thói quen dậy sớm, nhà ông cụ càng phải như vậy, nếu ở cùng ông cụ, liền càng không thể dậy trễ.
Dù sao đối với thế hệ trước mà nói là không lễ phép, nhưng Giản Dung và Ôn Uyển còn tân hôn, trong nhà không có ý kiến gì, huống chi, hai đứa bé thường không trở về hàng năm.
Chỉ có điều, Giản Dung không dễ dàng ham ngủ, nhìn vợ ngủ say bên cạnh, Giản Dung lặng lẽ đứng dậy, đổi trang phục huấn luyện, chỉ cảm thấy mặc quân trang vẫn thoải mái, sau khi tắm rửa sơ, đi xuống tầng dưới, ông cụ và cha mẹ đã dậy, ngồi trong phòng ăn.
“Ôn Uyển đâu?” Mẹ Giản xếp chén đũa cho ông cụ, hỏi Giản Dung đang đi tới trước mặt.
Giản Dung đi theo cầu thang xuống, nhẹ giọng đáp: “Ngày hôm qua mệt mỏi, vẫn còn ngủ, để cho cô ấy ngủ thêm một lát.”
Vừa nói chuyện, Giản Dung đi tới cạnh bàn ngồi xuống, đưa tay cầm bánh quẩy trên bàn, liền bắt đầu ăn, mẹ Giản cười cười mập mờ, thằng nhóc ngốc nghếch này còn chưa đến nỗi khờ, chỉ có điều vợ quá nhỏ, phải bí mật nói cho nó biết, nên điều độ.
Giản Dung liếc nhìn mẹ mình, cũng lười giải thích, nói nhiều rồi còn tưởng tình cảm hai người không tốt, im lặng ăn bữa sáng, ăn điểm tâm xong lại đi trong viện cùng ông cụ, tản bộ một lúc, gặp một nhóm các vị trưởng bối trong đại viện chào hỏi.
Sau khi Ôn Uyển tỉnh, mới phát hiện mình dậy trễ, cuống quýt rửa mặt đi xuống tầng dưới, trong nhà đã không còn ai, chỉ có Giản Dung ngồi đó xem báo, Ôn Uyển đi tới, Giản Dung nhìn thấy Ôn Uyển khẽ mỉm cười: “Đã dậy?”
“Sao anh không gọi em dậy, trong nhà nhiều bậc bề trên như vậy.” Ôn Uyển nhíu chân mày, đây là lần đầu tiên ở nhà Giản Dung sau khi kết hôn, ngủ dậy trễ như thế, quá thất lễ, không biết người lớn trong nhà sẽ nghĩ như thế nào?
Giản Dung cười cười tỏ ý không quan trọng: “Không có việc gì, cũng không ở đây, sáng sớm đều ra ngoài, ăn chút gì nhanh một chút, chúng ta còn phải đi nhà ông ngoại.”
Ông cụ ở phố Đông tứ hợp viện, sáng sớm mẹ đi làm, ba đi công ty, không biết cô nhóc này căng thẳng cái gì, nói xong Giản Dung đứng dậy hâm nóng điểm tâm trong lò vi ba cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển lườm Giản Dung, ngồi trên bàn, không nói hai lần liền ăn, nói với Giản Dung: “Nhanh lên một chút, chúng ta đi nhà ông ngoại, không thể lại đi chậm.”
Giản Dung “ừ” một tiếng, liền bị Ôn Uyển vô cùng lo lắng kéo đi, vốn định mua cho ông cụ vài món đồ, Ôn Uyển lắc đầu liên tục, ông ngoại cũng không thiếu thứ gì hiếm lạ, Giản Dung suy nghĩ một chút thấy cũng phải, hơn nữa, ông cụ không phải hạng người chú ý những thứ này.
Nhà họ Hác đã chuyển ra đại viện từ sớm, Giản Dung lấy xe Jeep, mang theo Ôn Uyển ra khỏi đại viện, trực tiếp đi nhà họ Hác, đó là biệt thự ở vùng ngoại ô, ở nơi đó không phải phú thì chính là quý.
Mợ Ôn Uyển rất biết làm ăn, những năm này cũng kiếm được không ít, anh họ Ôn Uyển cũng thế, buôn bán ở nước ngoài, danh tiếng vang xa.
Xe chạy thẳng lái vào khu biệt thự, tới một biệt thự độc lập, xe vừa tới cửa, cửa tự động mở ra, Giản Dung lái thẳng xe vào sân, dừng xe ở chỗ đậu.
“Vợ, đến rồi, xuống xe thôi.” Giản Dung thuận tay tháo dây an toàn, xuống xe, Ôn Uyển cũng đi theo xuống xe, đi tới bên cạnh Giản Dung, níu lấy gấu áo Giản Dung, lúc này mới mở miệng: “Anh phải chuẩn bị xong tư tưởng, không được, anh bỏ chạy đi.”
Lúc Ôn Uyển nói lời này vô cùng nghiêm túc, thật ra Giản Dung hơi nghi ngờ rồi, sao ông cụ không đánh chết người đi? Nhìn ánh mắt không tin của Giản Dung, Ôn Uyển không nói gì thêm, mang theo tâm trạng xem trò vui, kéo Giản Dung.
“Vào nhà đi, dường như cậu và mợ không ở nhà, anh họ đi theo Từ Dao ở chung một chỗ, năm ngoái liền theo Từ Dao đi doanh trại.” Ôn Uyển giải thích với Giản Dung, chuyện giữa anh Thành và Từ Dao là từ lúc Giản Dung ở trường thợ săn, cũng không giật mình.
Giản Dung hơi ngoài ý muốn, nhưng không hỏi nhiều, có thể buông quá khứ, luôn tốt, cô nhóc Từ Dao kia cũng không tệ, là binh sỹ nữ có tiếng ở các quân khu lớn, hiếm có cô gái nào có thể làm như vậy.
Không đợi hai người vào nhà, một nhân viên cảnh vệ đi như chạy tới, làm quân lễ với Giản Dung cùng Ôn Uyển: “Chào Ôn tiểu thư, chào Trung tá Giản.”
Giản Dung cùng Ôn Uyển gật đầu với nhân viên cảnh vệ, Ôn Uyển cười cười với nhân viên cảnh vệ: “Tiểu Tư, ông ngoại tôi đâu? Cậu và mợ có nhà không?” Đây là nhân viên cảnh vệ của ông ngoại, cô nhận ra, trong hai năm qua vẫn đi bên cạnh ông ngoại, nhỏ hơn Giản Dung mấy tuổi.
“Thủ trưởng ở trong thư phòng, trưởng phòng cùng chủ tịch đều không ở nhà, vào nhà thôi.” Nhân viên cảnh vệ dẫn hai người vào phòng, Ôn Uyển cũng không khách khí, giống như trở về nhà mình, kéo Giản Dung tiến vào đổi giày.
Nhân viên cảnh vệ không đi theo, Ôn Uyển cùng Giản Dung đi thẳng lên thư phòng ở trên tầng hai, đi qua hàng loạt phòng, Ôn Uyển dừng ở trước cửa thư phòng, cửa khép hờ, đẩy Giản Dung một cái: “Giản Dung, anh… anh đi vào trước.”
Ông ngoại rất thương cô, nhưng cũng là tên lính dã man, lúc mắng người tiếng như chuông lớn, khi cô còn bé phạm sai lầm, ông ngoại sẽ phạt cô tư thế hành quân, còn phải bị mắng, cho nên Ôn Uyển vừa kính vừa sợ ông ngoại.
“Em không che chở cho anh?” Giản Dung ôm bả vai Ôn Uyển, cô nhóc này không phải rất quan tâm, luôn luôn che chở, sao đến lúc mấu chốt lại lui xuống rồi?
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên: “Nói giỡn hả, người khác nói ông không đánh em, nhưng ông ngoại không phải vậy, ông biết đánh người, anh là đàn ông chịu đánh được, anh vào trước đi.”
Cô đau lòng Giản Dung, nhưng vào lúc mấu chốt phải tự bảo vệ mình, bản thân mình còn không bảo vệ được, sao che chở cho Giản Dung, phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...