Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

"Không nói nữa, không nói nữa." Trương Xảo phất phất tay mập của thím, hoà giải. Thím đã đi đến chỗ nào, thì tiếng cười cũng sẽ chuyển tới chỗ đó, không khí cũng trở nên sôi nổi trở lại.

Nhị Ngưu chào hỏi với người lớn trong phòng xong, không có đề tài trò chuyện với mấy người đến từ trong thành phố như Trưởng Tôn Như Ca, đành đứng ở bên người Trương Xảo. Trưởng Tôn Thu nói chuyện phiếm với mấy lão bạn vài câu, lại lôi kéo họ với Trưởng Tôn Hoài An đi qua phòng phía tây chơi mạt chược rồi. Mẹ con mấy người Phương Linh Linh có mặt, ngẫu nhiên bị hỏi lại trả lời qua loa hai câu.

"Thục Nhã à, mấy hôm không gặp em, xem sắc mặt em lại không tốt rồi, lại bị cảm lạnh phải không, còn tay này bị sao vậy, vết thương này rất nặng à, sao lại băng bó vậy?" Trương Xảo trách cứ hỏi.

Trưởng Tôn Thục Nhã có bệnh phong thấp rất nghiêm trọng, không chịu lạnh nổi, cộng thêm ngày hôm qua cũng mới bị thương nữa, cho nên sắc mặt quả thật không dễ nhìn. Từ lúc tiến vào cánh cửa này, thím chính là người đầu tiên quan tâm tới thân thể của Trưởng Tôn Thục Nhã, chỗ bạn bè tình cảm tốt có khi thực sự còn tri kỷ hơn so với người thân.

Người khác tự nhiên không nói, Lưu Nguyệt với Trưởng Tôn Thu thân là cha mẹ, nhưng đều không quan tâm đến thân thể con gái ruột của mình, quả thật khiến cho người khác nguội lạnh trong lòng. Tuy rằng bà bị nhà chồng đuổi ra ngoài, nhưng cũng không phải lỗi của bà. Lui một bước lại nói, dù cho bà có lỗi, nhưng không phải giết người cũng không phải đốt nhà, chuyện gia đình đuối lý này ai đúng ai sai ai có thể nói rõ ràng được, con gái là máu mủ của các người, là mặt mũi quan trọng hay là con gái mình quan trọng?

Cha mẹ như vậy còn làm cho lòng người phát lạnh hơn so với kiếp trước của cô, kiếp trước, lúc cha của cô vẫn còn, mỗi lần huấn luyện đều đặc biệt nghiêm khắc đối với cô, đều răn dạy một cách hung ác nhất, không ngừng chèn ép tất cả tiềm năng của cô ra ngoài, cho nên cô luôn coi ông ấy là ma quỷ. Liều mạng huấn luyện, mục tiêu chỉ là muốn nhanh chóng đánh bại được ông ấy, mang những gì ông ấy đã trút lên trên người cô đều trả lại cho ông ấy, khi đó bọn họ y hệt như kẻ thù. Nhưng vào lúc sinh nhật hàng năm của cô, ông ấy đều sẽ một mình ăn bữa cơm với cô, cái gì cũng không nói, ăn xong liền đi. Vào lúc cô mười tuổi ông ấy đã hy sinh.


Về sau lớn lên cô mới hiểu được, cũng không phải ông ấy không thích cô, nhưng ông là đặc công, chỉ có thể dùng phương thức của riêng mình để biểu đạt tình yêu. Sự tàn khốc của ông ấy, là không muốn cô chảy máu giữa nhiệm vụ, hi vọng cô còn sống bình an. Lúc trước cô không hiểu thì căm giận, nhưng khi đã hiểu thì lại hối hận.

Cô cho rằng tình cảm của cha mẹ đối với con cái đều là ghi lòng tạc dạ, bất kể mọi giá, lúc gặp Trưởng Tôn Thục Nhã còn cảm thấy phải, nhưng thấy cái gọi là ông ngoại và bà ngoại, cô mới giật mình hiểu được, cha mẹ chẳng qua cũng chỉ là một thân phận mà thôi, bản chất của họ vẫn là người, mà con người thì có tới trăm ngàn loại, kiếp trước có người cha tốt, kiếp này lại có mẹ tốt, thì ra cô đã rất may mắn, chưa từng chịu đủ thất vọng đau khổ, đau xót thấu xương.

"A, không có việc gì, chính là lúc ôm củi lửa không cẩn thận trượt chân xát trúng tay một chút, không sao." Vết thương lộ ra ở bên ngoài chỉ có trên tay, Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng che dấu .

"Em xem sao em lại không cẩn thận như vậy, đường ngày tuyết rất trơn phải chú ý nhiều một chút chứ."

"Ừm!"

Ánh mắt Trương Xảo rơi vào trên người Trưởng Tôn Ngưng, bộ dáng cười tít mắt giống hệt như đang nhìn con dâu, càng xem càng thuận mắt: "Thời gian thực sự không buông tha ai, nhoáng lên một cái người thâncủa mình đều đã lớn lên thành người lớn cả rồi, Tiểu Ngưng cũng đã hai mươi tuổi rồi phải không, đã thành cô gái rồi." Chị Phì cảm thán, nhưng khi Trưởng Tôn Ngưng nghe vào tai lại thấy trong lời nói đó còn có hàm ý khác .


"Phải đó, chúng ta đều già rồi." Trưởng Tôn Thục Nhã lại nói, giống như không hề nghe ra ý ở trong lời nói, lại giống như nghe ra rồi mà cố ý giả vờ như không biết .

"Cũng không phải vậy sao. À! Tay của Tiểu Ngưng sao lại băng bó vậy?"

"Tự mình đụng trúng." Trưởng Tôn Ngưng nói xong, còn cố tình giương mắt nhìn Trưởng Tôn Y Y một cái, thấy cô ta chột dạ lái ánh mắt đi chỗ khác, lui vào sau người Phương Linh Linh.

"Ôi, đứa nhỏ này, đây chắc là nghịch ngợm rồi đụng trúng chỗ nào phải không, chắc là rất đau. Về sau trăm ngàn lần phải chú ý một chút, đều đã lớn rồi, đừng nghịch nữa, còn khiến cho mẹ cháu lo lắng." Trương Xảo nói rất chân thành.

“Đã biết, cám ơn thím Phì quan tâm."

"Thục Nhã em xem xem, bây giờ Tiểu Ngưng rất hiểu chuyện, người đọc sách đã thấy qua cảnh đời đúng là khác trước. Người trở nên xinh đẹp, tính tình cũng hoạt bát hơn, ở trường học chắc chắn có rất nhiều bạn trai thích đúng không?" Trương Xảo nheo nheo cặp mắt thịt nhỏ cất giấu tia sáng không rõ ràng, Trưởng Tôn Ngưng còn nhạy cảm nhận thấy được, vị thím này sẽ không phải là bác gái bát quái(nhiều chuyện), hoặc là bà mối cấp thần tiên chứ?


"Nào có, bình thường chị hai bận rộn chăm sóc con, có anh đẹp trai cũng không có thời gian ngắm đâu." Trưởng Tôn Mặc đúng lúc xen vào nói, Trưởng Tôn Ngưng âm thầm giơ ngón tay cái lên, vẫn là người trong nhà đáng tin nhất.

"Tiểu Ngưng có tấm lòng lương thiện, lại hiểu chuyện, lúc nào cũng không quên Tiểu Mặc." Trương Xảo cũng nương theo đề tài câu chuyện để nói .

Sau đó, lại là một trận nói chuyện phiếm, phần nhiều đều là chị Phì nói với Trưởng Tôn Thục Nhã. Lúc giữa trưa, Lưu Nguyệt chuẩn bị nấu cơm, kêu tất cả mọi người ở lại ăn cơm. Chị Phì là một người rộng rãi thoải mái, cũng không từ chối, một nhà Trưởng Tôn Ngưng vốn định trở về cũng ở lại .

Lúc ăn cơm còn kêu thêm bà Triệu đến, ăn một bữa cơm này có người thoải mái, có người nén giận, diễn đàn lê quý đôn, nhưng cũng coi như vui vẻ. Chờ mọi người đi rồi, Trưởng Tôn Thục Nhã ở lại giúp đỡ Lưu Nguyệt thu dọn bát đũa xong, thì mặt trời đã lặn xuống phía tây.

Trước lúc ba người đi, Lưu Nguyệt phá lệ(hành động đặc biệt, trước nay chưa từng có) lấy ra một túi lớn bánh bao chưng nhà mình bảo họ mang về, có hơn hai mươi cái, Trương Xảo cũng vội vã chạy lại, cứng rắn nhét tặng mười mấy quả táo . Trưởng Tôn Thục Nhã không từ chối được, cũng đành cầm hết, nhưng trước mắt trong nhà vốn không thiếu mấy thứ này. Cả nhà Trưởng Tôn Hoài An đều ra đưa tiễn, kì thực là lấy cớ trông xe, Trưởng Tôn Ngưng mới mặc kệ bọn họ, trực tiếp lái xe rời đi, để lại cho bọn họ một đường khói đằng sau đuôi.

Buổi tối, Trưởng Tôn Ngưng thay phiên kê hai tay ở sau ót, nằm nghĩ đến đủ mọi cách xem phải làm như thế nào để có thể làm giàu? Cô muốn có cuộc sống nhàn rỗi, nhưng ít ra cũng phải giàu có sung túc không lo ăn mặc mới được. Để cho Hoa Tử Ngang nuôi? Không được, bát tự còn chưa có đưa (trao đổi bát tự: hành động trao đổi ngày sinh của nam nữ thời xưa ở Trung Quốc, là một trong những lễ trước đám cưới ở đây ý nói hai người vẫn còn chưa xác định quan hệ), phụ nữ vẫn nên độc lập kinh tế thì tốt hơn .


Đột nhiên, Trưởng Tôn Ngưng ngồi dậy, còn thật sự hỏi Trưởng Tôn Thục Nhã, "Chúng ta có bao nhiêu đất?" Ở nông thôn phải dựa vào làm ruộng để sống, tuy nhiên lúc này còn không có chính sách tốt như nông thôn ở đời sau, nhưng đất nhiều, thu hoạch tự nhiên cũng sẽ nhiều, thu nhập nhiều thì mức sống cũng được đề cao lên theo.

Lên núi kiếm ăn, xuống sông lấy nước, lại tiếp qua vài năm nữa, thành thị bị khói mù bao phủ khắp nơi, các loại 'Đồ độc' được mang lên bàn ăn, khi đó xu hướng trở về ruộng vườn mới nổi lên mạnh mẽ, sao cô lại không tạo ra một cái trang trại nông nghiệp sinh thái trước một bước, chờ tiền mặt tự mình tìm tới cửa?

"Thôn chúng ta nhiều người, lại ở sát vách núi Ô Lan, ruộng cày lại càng thiếu thốn, trước kia lúc không có lập gia đình, trong nhà vẫn còn ba mẫu đất trồng lương thực, về sau tặng đi rồi. Còn có... Người thôn Ngô đồng bên kia di chuyển tới, đất vườn đã sớm bị phân chia lại một lần nữa rồi. Hiện tại đất chúng ta trồng là đất của chị Phì còn có ông ngoại con giúp đỡ khai khẩn từ đất hoang, đại khái tầm sáu bảy mẫu đó."

Nghe mẹ nói như vậy, coi như Trưởng Tôn Thu vẫn còn có chút lương tâm, nhưng mà sáu bảy mẫu đất thì làm gì được đây! Kiếp trước mặc dù cô chưa từng có đất trồng, nhưng đã từng thi hành nhiệm vụ ở đại học nông nghiệp, đó là một trong những nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất, phụ trách bảo hộ một vị chuyên gia nông nghiệp ở nước ngoài trở về, cả ngày chạy vào nông thôn, cho cô cũng có chút quen thuộc nên đối với những chuyện ở nông thôn. Năm 2001 còn chưa có miễn thu thuế nông nghiệp, từng nhà còn phải nộp lên khẩu phần lương thực hằng năm, để dự trữ ngân quỹ nhà nước, sáu bảy mẫu đất trừ phần muốn nộp lên ra, vốn cũng không còn thừa lại bao nhiêu, khó trách nhịn hết năm này đến năm khác mà vẫn còn nghèo khổ như vậy.

"Con hỏi cái này làm gì?"

"Đương nhiên là nghĩ biện pháp kiếm tiền rồi ."

"Làm sao kiếm?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui