Thấy Ngạo Quân nhìn hắn, Cẩn Hiên gợi cười lên nói:“Lạnh lùng, vô tình, phụ lòng……”
“Phụ lòng?” Ngạo Quân không có phản ứng gì nhưng khi nghe đến từ này thì hơi hơi nhíu mi một chút, lạnh lùng, vô tình…… Tuyết thường xuyên nói với nàng, nàng sớm thấy nhưng không thể trách , nhưng từ phụ lòng này ở đâu mà đến, nàng còn chưa biết luyến ái da!
“Mạc quân sư mau quên quá! Lúc trước ngươi vô tình như thế vứt bỏ người kêu là Mạc Tình cô nương, tựa hồ là vì ‘Thích’ thượng cô nương khác, sau khi Mạc gia thôn bị giết, Mạc Tình chết, ngươi không chỉ không thương tâm, còn cùng Nguyệt Oánh cô nương hi diễn ngoạn nháo [Lệ Nguyệt: "Giống như diễn tuồng ý"], tựa hồ hoàn toàn đã quên Mạc Tình. Ngươi nói, này không phải phụ lòng là cái gì?” Cẩn Hiên lớn tiếng ép hỏi nói, có điểm như muội tử là nhà mình bị lừa, sau đó đi chất vấn phụ lòng lang.
“A? Như thế nào lại là chuyện này, Vương gia……” Ngạo Quân lúc này thật sự nâng tay lên nhu nhu huyệt Thái Dương , chuyện này, hắn như thế nào còn nhớ rõ a! Hơn nữa còn lớn tiếng nói vào lỗ tai nàng, muốn giải thích cũng không giải thích rõ được?
Chính là Ngạo Quân còn chưa nói xong, Cẩn Hiên sửa lại lãnh nhan tàn khốc lúc nãy, ngược lại mang theo ngữ có thâm ý cười nói:“Bất quá trải qua cuộc trò chuyện với nhau tối nay, bổn vương biết, lúc trước mọi điều ta nhìn nhận quân sư đều là sai . Quân sư mặc dù mặt ngoài lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế là ngoài lạnh trong nóng, cũng không phải phụ lòng nhân, chỉ là do thói quen che dấu cảm tình chân thật của mình mà thôi.” Ngạo Quân có điểm kinh ngạc những đánh giá của Âu Dương Cẩn Hiên đối với nàng, hắn nói rất giống Tuyết, nàng cùng hắn tiếp xúc rất ít, trừ bỏ hiện tại, cơ hồ bọn họ không hảo hảo mà nói chuyện nhiều, hắn lại có thể hiểu nàng như thế.
Nhưng Ngạo Quân còn chưa kinh ngạc xong, câu tiếp theo của hắn lại làm cho nàng thiếu chút nữa hộc máu:“Kỳ thật quân sư chính là đa tình, hoa tâm mà thôi.”
Đa tình? Hoa tâm? Nàng khi nào thì biến thành hoa hoa công tử ? Nàng chưa từng đi trêu nghẹo bất luận kẻ nào a! Âu Dương Cẩn Hiên chết tiệt đã vậy còn dám nói quá cho nàng, hảo, vậy đừng trách nàng! [ Lệ Nguyệt: "Haiz!! Cẩn huynh như thế nào lại chọc vào Quân tỷ a!]
“Vương gia, muốn biết Mạc Quân đối với Vương gia ấn tượng ra sao không?” Ngạo Quân cười xấu xa hỏi.
“Muốn.” Cẩn Hiên không cần nghĩ ngợi liền thốt ra, xem nụ cười của y chỉ biết là có âm mưu , nhưng nội tâm hắn thật sự rất muốn biết, ở trong lòng y hắn là người như thế nào?
Ngạo Quân thanh thanh yết hầu, vẻ mặt lãnh nghiêm nói:“Vương gia tuấn dật bất phàm, tài trí hơn người, anh minh cơ trí, võ công trác tuyệt, là một địch thủ khó gặp trong thiên hạ, trì quân có cách, thưởng phạt phân minh, binh pháp mưu lược không gì không giỏi không gì không biết, là rường cột nước nhà, là trượng phu tối lý tưởng trong mộng của ngàn vạn cô gái trong thiên hạ, là đối tượng anh hùng thiên hạ sùng bái, là vạn dân mẫu……” Nhịn xuống, nhịn xuống, không thể cười, không thể cười, bất quá nghẹn hảo vất vả a!
Cẩn Hiên nghe những lời xu nịnh này không biết đã nghe bao nhiêu lần, hơn nữa điều hắn khinh thường nhất là người nói với hắn những lời này. Nhưng hiện tại từ trong miệng Mạc Quân nói ra, hắn lại cảm thấy vui vẻ dị thường, giống như đang nghe những thanh âm hay nhất trên đời này, ca ngợi của y làm cho hắn có điểm lâng lâng .
Nhưng Ngạo Quân lời nói còn chưa xong a! Những lời kế tiếp làm cho Cẩn Hiên hắn đang ở trên mây thẳng tắp bị đạp thẳng xuống đất, chỉ thấy Ngạo Quân mặt vẫn như cũ không thay đổi nói:“ Những lời này là trước khi Mạc Quân biết Vương gia nghe được người ta nói như vậy.” Cẩn Hiên khóe miệng bắt đầu run rẩy , Ngạo Quân không ngừng cố gắng kiềm nén:“ Nhưng sau khi gặp Vương gia, mới phát hiện nguyên lai không phải như vậy!”
“Đó là như thế nào?” Cẩn Hiên lăng lăng hỏi, hướng đến Cẩn Vương gia cơ trí như thế nào biết rõ có cạm bẫy, còn ngây ngốc nhảy xuống,
“Khụ khụ…… Vương gia cả ngày một bộ mặt người chết, thích lấy ánh mắt dọa người, nhàm chán xuyên thấu, dong dài hơn người, giống như lão nhân, thích tìm phiền toái, nói toàn những lời kì lạ khó hiểu, nói oan cho người khác, thích ngậm máu phun người, cả ngày không mang theo lỗ tai, động một chút liền phát giận, ỷ mình có điểm võ công liền khi dễ người, còn cầm quyền thế áp người, bổn đắc tượng trư……” Ngạo Quân nói mãi không dứt, tất nhiên sẽ không chú ý tới người nào đó mặt càng ngày càng đen. Nàng là đang nói tới Cẩn Vương gia sao? [ Mọi người: Không phải, người này có bệnh, đừng để ý nàng.] [ Lệ Nguyệt: *Cưới đến ngã ghế* "Đã bảo Cẩn huynh đừng chọc tới nàng mà, tự chuốc hậu quả, hắc hắc."]
“Mạc, quân, sư, còn, có, sao?” Cẩn Hiên một chữ một chữ nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn trong lòng y chính là người như vậy sao? Hắn đường đường là một Cẩn Vương gia là người như vậy sao? Cho tới bây giờ hắn trầm mặc ít lời nhưng lại bị nói thành lão nhân dong dài, hắn già như vậy sao? Chẳng phải hắn luôn bình tĩnh nhưng khi vừa nhìn thấy y thì lại rối như tơ vòi sao? Còn nói hắn giống trư?……
“Không sai biệt lắm .” Ngạo Quân giống như còn thật sự lo lắng một chút, lẩm bẩm nói, đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì, bổ sung nói:“A! Đúng rồi, còn có chính là giống như một kẻ lỗ mãng, hay trêu đùa người khác. Tạm thời nghĩ đến đây thôi. Chờ nghĩ ra tái nói cho ngươi.”
“Mạc Quân!” Một tiếng rống to vang tận mây xanh.
Một tiếng này có thể so với sư tử hống, Ngạo Quân gãi gãi lỗ tai, vô tội nói:“Ta nghe được, ngươi không cần lớn tiếng như vậy. Đúng rồi, còn có, ta nghĩ ra rồi, Vương gia ngươi thường thường còn thích rống to, hại lỗ tai hảo hảo của người khác rất nhanh bị điếc.” Nàng quyết định không chú ý , mặc kệ hắn tức giận đến chết khiếp, hì hì, kỳ thật nàng đang cười đến ác liệt , xem ra nàng quả thật vẫn được di truyền gien chỉnh nhân ác liệt của Lăng gia, chính là trước kia chưa phát hiện ra mà thôi.
“Ngươi……” Cẩn Hiên tức giận nói ‘Ngươi’ một tiếng sau cũng không nói nữa , Ngạo Quân nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy hắn từ tức giận chuyển sang cười, cười đến Ngạo Quân lông dựng đứng cả lên a!
“Mạc Quân sư, cám ơn ‘Hảo’ ấn tượng của ngươi, bổn vương dù thế nào cũng phải cấp cái đáp lễ chứ!”
“Không cần khách khí, là Vương gia có ‘Hảo’ ấn tượng trước với Mạc Quân, Mạc Quân này chính là tạ lễ mà thôi, Vương gia cũng không cần khách khí.” Ngạo Quân rất ‘Lễ phép’ từ chối ‘Hậu lễ’ của Cẩn Hiên, tuy rằng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ kia của Cẩn Hiên, chỉ biết ‘Lễ’ này tuyệt đối không nhẹ, nhưng Mao chủ tịch dạy ta làm người không thể có lòng tham, cho nên nàng quyết không thể nhận.
“Không được, quân sư tương trợ bổn vương như thế, bổn vương sao có thể keo kiệt như thế, nhận quà tặng này!” Cẩn Hiên cười tà tà, một quyền nhanh như thiểm điện đánh tới Ngạo Quân.
Ngạo Quân mỉm cười:“Vương gia lễ quá nặng .” Ngay khi Cẩn Hiên tay muốn đánh đến, nàng rất nhanh chợt lóe, tránh thoát .
“Không nặng, quân sư vẫn là tiếp hảo.” Cẩn Hiên cũng không để ý Ngạo Quân ‘Cự tuyệt’ một quyền kia, vừa nói một bên rất nhanh lại ra một quyền.
Ngạo Quân lại một lần nữa linh hoạt né tránh, đồng thời cũng xuất thủ :“Vương gia đã hai lần tặng hậu lễ, Mạc Quân cũng không thể không đáp lại! Vương gia, thỉnh nhận.”
“Khách khí, khách khí.” Cẩn Hiên ngoài miệng nói xong, tay cũng không nhàn rỗi, tay trái chặn ‘Đến lễ’ của Ngạo Quân, tay phải lại xuất ra ‘Lễ’ thứ ba.
Trong lúc hai người ‘Lễ’ đến ta trả, cũng không biết rốt cuộc đưa ra bao nhiêu ‘Lễ’, chính là song phương một phần ‘Lễ’ cũng không chịu nhường. Cẩn Hiên biết Ngạo Quân tuy rằng thân thủ nhanh nhẹn , nhưng một chút nội lực cũng không có, bởi vậy cũng không dụng nội lực, hơn nữa sợ đả thương y, cũng không đem hết toàn lực ra. Kỳ thật hắn đã quá lo lắng, khi hai người lần đầu tiên gặp mặt, Ngạo Quân không có nội lực, nhưng hiện tại của Ngạo Quân nội lực có thể gần bằng hắn, hơn nữa một tháng qua, nàng cũng bắt đầu tu luyện Thiên Khôn thần công, về phần bản Thiên Kiền Viêm du ký kia bên trong còn ghi chép các môn phái võ công khác, nàng cũng đã muốn nắm rõ như lòng bàn tay. Chỉ là, nàng tích cực che dấu, không muốn cho người nào biết nàng có võ công, bằng không làm cho Thánh Xích kia tìm tới cửa, đến lúc đó nàng chỉ có phiền , tu luyện cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Cho nên nàng cũng chỉ dùng triệt quyền đạo, không thủ đạo đi ‘Tặng lễ’ mà thôi.
Bất tri bất giác đã đến đêm khuya , ánh trăng cũng trốn đi , hai người ‘Tặng lễ’ cũng mệt mỏi dừng lại , nhìn bộ dáng đối phương hơi thở phì phò, nhìn nhau, rất ăn ý cười ha hả.
Nở nụ cười một chút, Cẩn Hiên giống như nghĩ đến cái gì đó, không thể tin ngơ ngác nhìn Ngạo Quân lúc này cười diễm như hoa đào, tiếng cười của y giống như…… Giống như ‘Tiên tử dưới ánh trăng’ [ Vô nghĩa, căn bản chính là cùng một người thôi!] , ở dưới ánh trăng, Cẩn Hiên không khỏi đưa quân sư của hắn cùng thân ảnh ‘Tiên tử dưới ánh trăng’ kia đánh dồng thành một, nụ cười của y là mĩ như vậy, chấn động lòng người như vậy, cùng nụ cười mị hoặc lòng người lúc trước rất bất đồng, nụ cười kia sẽ làm cho người trong đầu trống rỗng, mà nụ cười này lại làm cho người ta thanh tỉnh cảm giác được vẻ đẹp của y, thanh tỉnh bị y hấp dẫn như vậy.
“Vương gia?” Ngạo Quân phát giác Âu Dương Cẩn Hiên có điểm không thích hợp, không khỏi nghi hoặc ra tiếng hỏi.
“Gọi ta Cẩn Hiên.” Phục hồi tinh thần lại Cẩn Hiên mỉm cười nói. Lắc lắc đầu, vừa nãy nhất định là có quỷ trên thân hắn , như thế nào hội tưởng quân sư cùng ‘Tiên tử dưới ánh trăng’ là cùng một người? Tuy rằng y thật sự mĩ làm cho hắn…… Tâm động, nhưng…… Thanh tỉnh thanh tỉnh, nếu cho quân sư biết hắn đem y tưởng thành một nữ tử, chắc chắn sẽ giết hắn.
“Cẩn Hiên, hảo, ngươi cũng gọi ta Quân.” Ngạo Quân cũng chân thành cười với Cẩn Hiên.
Hai người lại nhìn nhau liếc mắt một cái, trong lòng lẫn nhau hiểu được, một câu Cẩn Hiên, một câu Quân, rốt cuộc là cái gì?
“Quân, trở về đi! Lạnh.” Cẩn Hiên cảm thấy trời càng ngày càng lạnh , đem áo choàng trên người Ngạo Quân kéo chặt một chút, nhẹ giọng nói.
“Ân, đi thôi!” Nói xong dẫn đầu đứng lên, cùng Cẩn Hiên đi về hướng quân doanh.
Lúc này ánh trăng ở trên cao thật xa, thật xa, tỏa ra ánh sáng nhu hòa đem thân ảnh hai người trải ra thật dài, thoạt nhìn như chặt chẽ gắn bó cùng một chỗ, phảng phất ý muốn gắn bó cùng nhau vĩnh viễn mãi không buông tay.
Trước doanh trướng Ngạo Quân, Cẩn Hiên cùng Ngạo Quân nhìn nhau , hết thảy đều không nói, coi như bạn trai đưa bạn gái về nhà sau, hai người lưu luyến ngóng nhìn đối phương. Ngạo Quân lắc lắc đầu, ý nghĩ này sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện.
Thấy Ngạo Quân không ngừng lắc đầu, Cẩn Hiên đánh vỡ trầm mặc nói:“Quân, sao vậy?”
“Không có gì, ngươi đi về trước đi!” Ngạo Quân rất nhanh liền khống chế suy nghĩ miên man trong đầu, bình tĩnh nói.
“Ân, tốt, sớm nghỉ ngơi một chút.” Thấy Ngạo Quân gật đầu, Cẩn Hiên xoay người hướng doanh trướng mình mà đi.
Thẳng đến Cẩn Hiên thân ảnh to lớn biến mất trong bóng đêm, Ngạo Quân mới thu hồi ánh mắt: Kỳ thật nàng cũng không phải chán ghét hắn như vậy, Cẩn Hiên, đã lâu không có vui vẻ như hôm nay, cám ơn ngươi.
Kéo áo choàng trên người một chút, Ngạo Quân xoay người đi vào doanh trướng của mình, nội trướng một mảnh tối đen. Không đúng, nội trướng có người, nàng cảm giác được có một hơi thở khác tồn tại, hơn nữa hơi thở này có điểm nguy hiểm.
Ngay khi Ngạo Quân muốn đốt đèn lên, một thanh âm quỷ mị dị thường ở nội trướng tối đen vang lên:“Mạc Quân sư, đợi đã lâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...