Quân Sư Vương Phi Tà Vương Sủng Thê Vô Độ


Lăng Thịnh nhếch môi nhìn Cẩm Tố, một hồi lâu mới đứng dậy cởi bỏ y phục, lộ ra làn da màu đồng khỏe mạnh, đường nét kết cấu hoàn hảo, nhìn ra được hắn sức lực cường đại, thậm chí ngay cả máu ở bên thắt lưng, cũng không lộ vẻ chật vật, ngược lại có vẻ đẹp khác biệt.

Thân thể này, nàng thấy ba năm, hôm nay lại thấy, tâm rốt cuộc cũng không có động.

Không tin tưởng, ba năm bên bên gối người không tin tưởng mình, thậm chí muốn đích thân hành hình, xem mình đền tội.

Nàng chỉ là một người, một nữ nhân, sẽ biết sợ.

Không thể giải thích mà bị kết án tội danh mật thám, không có một người tin mình.

Thậm chí sẽ chết dưới mí mắt trượng phu mình.


Nhớ lại quá khứ, đáy lòng Cẩm Tố hận lại xông ra, động tác thủ hạ tự nhiên cũng mạnh thêm.

Giống như là trả thù, ngươi để cho ta đau, ta liền cũng làm cho ngươi đau.

Lông mày Lăng Thịnh nhíu lại, trên trán đổ đầy mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Thắt lưng đau dữ dội, nhưng thân thê ̉như cũ không chút sứt mẻ, trong nội tâm không xác định được, nữ nhân này thật sự hiểu y thuật ư ?
Cúi đầu xuống, thấy những ngón tay nữ tử trắng nõn mềm mại, linh động đang làm động tác ở thắt lưng mình, lập tức bỏ đi ý niệm vừa rồi trong đầu.

Cái trình độ thuần thục này, rõ ràng không phải là bộ dạng không biết chút gì y thuật.

Đó là vì nguyên nhân gì ? Chẳng lẽ cùng mình có cừu oán ? Cũng không vậy a..., đến bây giờ thôi hắn mới thấy qua nàng hai lần, lần thứ nhất tình huống nàng còn không biết.

"Được rồi." Cẩm Tố đứng dậy, giọng điệu bình thản đạm mạc, vừa mới phát tiết một trận, quả nhiên trong nội tâm thư thái không ít.

"Cẩm Tố, chúng ta trước đó đã từng biết nhau sao ?" Lăng Thịnh lạnh như băng, âm điệu tràn đầy không xác định.

Đáy lòng Cẩm Tố xiết chặt, hắn biết tên của mình ?

"Hiện tại không biết, về sau cũng sẽ không biết."
"Không biết ư ?" Lăng Thịnh vẫn đang không thể tin được, không biết vì sao hắn lại thấy được hận trong ánh mắt của nàng.

Quá khả nghi.

"Nhưng mà ta thế nhưng lại biết, còn ngươi, Cẩm Tố, ngươi xác định không biết ta?"
"Ngươi biết ta, ta liền không nên không biết ngươi ?" Tâm Cẩm Tố thắt lại, ở kiếp này, nàng xác định chưa từng gặp mặt hắn, vậy hắn như thế nào biết được mình ?
Lăng Thịnh cẩn thận mặc y phục lại, đã qua hồi lâu, mới còn nói thêm : "Tiêu Nhược Bạch không nhắc đến ta với ngươi à ?"
Lại là Tiêu Nhược Bạch, Cẩm Tố không hiểu được, vì cái gì Lăng Thịnh lại nhắc tới Tiêu Nhược Bạch một lần nữa.

"Tại sao ngươi lại nói Tiêu Nhược Bạch với ta ?"
"Quả nhiên là như vậy." Lăng Thịnh đứng dậy, nói với Tiểu Hôi : "Lên đường, mang theo nàng."
"Này, tại sao phải mang ta đi? Ngươi dựa vào cái gì mà quyết định ta đi hay ở ?" Cẩm Tố lập tức phát hỏa, nàng mới không cần cùng hắn ở cùng một chỗ, nàng thậm chí không muốn gặp lại hắn.


"Bằng ngươi là nữ nhân của Tiêu Nhược Bạch." Lăng Thịnh đi thẳng ra khỏi miếu đổ nát, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, chút nào cũng nhìn không ra là người bị trọng thương.

Khoan, cái gì, ta từ lúc nào đã thành nữ nhân của Tiêu Nhược Bạch ? Cẩm Tố quả thực muốn điên rồi, chẳng lẽ, chỉ vài ngày ngắn ngủi này, đã xảy ra một ít sự tình nàng không biết ?
"Ngươi nói rõ ràng, lời này của ngươi là có ý gì, ta làm sao lại đã thành nữ nhân của Tiêu Nhược Bạch?"
Lăng Thịnh sớm đã lên ngựa, căn bản cũng không nghe Cẩm Tố nói.

Tiểu Hôi đứng ở bên cạnh Cẩm Tố, nói ra : "Cẩm Tố cô nương, chủ tử nhà ta cũng là sợ ngài gặp nguy hiểm, cho nên mới quyết định mang ngài cùng đi.

Ngày ủy khuất mấy ngày, đi thôi."
Cẩm Tố sờ lên thuốc mê mang theo ở thắt lưng bất kể khi nào, nghĩ đến vài phần khả năng có thể đào thoát, có lẽ, thừa dịp Tiểu Hôi không phòng bị, có thể làm ngất một cái, nhưng mà ngoài cửa còn có một, nên làm cái gì bây giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận