Quân Sư Vương Phi Tà Vương Sủng Thê Vô Độ


" Vị thiếu hiệp kia , xin chú ý lời nói của ngươi , đây là khuê phòng của ta , ta ở gian phòng của mình mặc thành như vậy , ngươi e ngại chuyện gì ? Ngược lại là ngươi , tuổi còn nhỏ không bái sư học lễ nghĩa, lại học người ta nhảy cửa sổ , còn uy hiếp người.

" Mặc dù Cẩm Tố đã bình tĩnh lại, nhưng cũng bị lời này của hắc y nhân làm cho tức giận.

Hắc y nhân ấp úng nói không không ra lời, chẳng qua là nghiêm mặt đăng đổ lên, không dám nhìn đến Cẩm Tố.

"Ngươi mau sang chỗ khác rồi đem quần áo mặc lên đi."
" Khó mà làm được, ngươi muốn là thừa dịp ta rời sang chỗ khác, đem đồ vật trong phòng ta trộm đi thì phải làm sao bây giờ ? " Cẩm Tố kỳ thật cũng có chút xấu hổ , chẳng qua là nàng thật sự không có thói quen ở phòng có nam nhân xa lạ mà thay quần áo.

Tuy nhiên , nam nhân này ăn mặc một thân trang phục màu đen , thoạt nhìn tuổi còn nhỏ.


Trên đường phố còn truyền đến một hồi thanh âm huyên náo , nam tử nghe được, thoáng một phát thân hình lóe lên , lại đem miệng Cẩm Tố chặn lại : " Đừng lên tiếng.

Cẩm Tố thực có chút tức giận , người này có bệnh , như thế nào động không động mà liền chặn miệng người ta vậy ? Thật muốn hạ độc chết hắn , không biết làm sao hiện tại toàn thân căn bản không có thuốc.

Xem ra , ngay cả khi tắm rửa cũng cần mang theo ít chút độc dược.

Trên đường lại khôi phục yên tĩnh , Hàn Khải mới bình tĩnh trở lại, cảm giác được dưới bàn tay mình là làn da trắng nõn mềm mại, còn có mùi thơm ngát của nữ tử vừa tắm xong.

Hắn nhịn không được cúi đầu xuống , nhìn về phía nữ tử , tóc dài đen nhánh ẩm ướt giống như là rong biển xinh đẹp , nghịch ngợm mà rũ loạn trên vai của nàng, càng lộ ra làn da trắng nõn non mịn.

" Xem đủ chưa ? " Cẩm Tố cố nén tức giận , thối lui một bước , chỉ hy vọng sớm chút đuổi được vị ôn thần này.

"A , thực xin lỗi.

" Hàn Khải hồi thần , mặt đỏ lên, nói : " Ta là Hàn Khải , ta...!ta sẽ đối với ngươi phụ trách."
" Không cần , ngươi có thể lập tức rời khỏi gian phòng của ta , mới không phụ lòng ta.

" Cẩm Tố tức giận có chút dịu xuống , hắn dù sao vẫn là thiếu niên, nhưng lại không biết tại sao bị quan binh đuổi bắt.


" Ta là nói thật , ta nói rồi, sẽ đối với ngươi phụ trách , liền nhất định sẽ phụ trách , ngươi phải tin tưởng ta." Hàn Khải ngẩng đầu , nhìn về phía khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Cẩm Tố : " Hơn nữa , ngươi xem, người cũng bị ta nhìn rồi, sờ cũng bị ta sờ rồi , không gả cho ta còn có thể gả cho ai ? " Cẩm Tố thiếu chút nữa bị chọc tức đến cười lên, cái gì gọi là bị nhìn , bị sờ ? Tuy nhiên hắn dừng lực độ hơi lớn, bả vai quả thật bị hắn chạm qua , cũng bị nhìn , nhưng còn không đến mức gả cho hắn a.

" Vậy theo ý của ngươi, nữ tử thanh lâu cả ngày lộ vai ra , có phải mọi người nhìn qua, mọi người cũng phải lấy về nhà hay không ? " Cẩm Tố cũng không khẩn trương , vốn là thấy hắn mặc thành như vậy , lại lật cửa sổ , tưởng rằng sát thủ Cẩm Mộ Thần phái tới.

Hiện tại thấy bộ dạng hắn, hiển nhiên là không phải.

Tin tưởng không có sát thủ nào sẽ đối cô nương nhao nhao đòi phụ trách, đòi lấy a , cầm áo choàng khoác lên người , ngồi đợi đối phương rời đi.

"Nữ tử thanh lâu là nữ tử thanh lâu , ngươi là ngươi , ngươi sao có thể đem mình so sánh với những người kia ?" Hàn Khải không đồng ý nói , trên mặt đỏ ửng dần dần rút đi.

"Vậy làm phiền ngươi đem ta trở thành nữ tử thanh lâu nữ mà đối đãi, thật sự không được, ngươi giao cho ta chút ít ngân lượng, ta và ngươi thanh toán xong, được không ? " Cẩm Tố nghiêm túc nói ra.


Hàn Khải trừng to mắt , nhìn xem Cẩm Tố : " Ngươi là muốn sính lễ , sợ ta hôm nay vừa đi sẽ không trở lại nữa? ".

"Hài tử này, năng lực lý giải rất có vấn đề.

Hàn Khải chạm vào thắt lưng , mới nhớ lại hôm nay là vì bức hoạ cuộn tròn thập hình mà đến , căn bản không có khả năng mang bạc - loại đồ vật vướng víu này.

Nghĩ nghĩ , liền đem bức hoạ cuộn tròn buộc ở thắt lưng cầm xuống , đặt ở trong lòng bàn tay trắng nõn của Cẩm Tố.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận