Quan Sơn Nguyệt


Edit & Beta: Đòe
Có lẽ là bởi vì đêm mưa nhiễu loạn lòng người, hoặc là bởi vì tâm ý chân thành quá cảm động, mặc dù Sầm Dạ Lan không nói đồng ý nhưng y cũng không đề cập đến chuyện quay về Bắc Cảnh nữa.
Hôm ấy trời mưa suốt một đêm, ngoài cửa sổ mưa gió không ngớt, nhưng trong điện Nguyên Trưng và Sầm Dạ Lan đã nói chuyện rất lâu.

Bọn họ ngủ trên cùng một chiếc giường, cơ thể dán vào nhau, Nguyên Trưng móc lấy ngón tay Sầm Dạ Lan, câu được câu không mà trò chuyện, giọng nói không nhanh không chậm, đó là sự ấm áp và yến tĩnh hiếm có, sau đó Sầm Dạ Lan còn quên mất mình đã chìm vào giấc ngủ như thế nào.
Ngày hôm sau tỉnh lại chỉ thấy Nguyên Trưng đang một tay chống đầu, cười tươi rói nhìn y.
Sầm Dạ Lan hơi ngẩn ngơ, Nguyên Trưng đã tiến đến gần rồi hôn lên môi y một cái, Sầm Dạ Lan vừa định nói thì hắn hôn thêm cái nữa, ý cười trong mắt càng sâu hơn.


Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng, hai dần đỏ lên, đột nhiên đẩy ra Nguyên Trưng ngồi dậy, hắng giọng hỏi: “Đã giờ nào rồi?”
Nguyên Trưng nói: “Giờ thìn.”
Nguyên Trưng cả đêm không ngủ, đã thay xong triều phục, nhưng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Sầm Dạ Lan hắn lại không đành lòng rời đi, nghĩ đến phản ứng tối qua của y, hắn rất vui mừng phấn khởi, sự điềm tĩnh bấy lâu nay không còn nữa, chỉ ước gì có thể trực tiếp ban sắc lệnh để cho toàn thiên hạ biết trong lòng Sầm Dạ Lan có hắn, y không nỡ bỏ hắn đi.
Nhìn thấy khóe miệng cong lên của Nguyên Trưng, Sầm Dạ Lan cảm thấy không thoải mái, có chút bực bội, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Bệ hạ nên vào triều sớm.”
Nguyên Trưng hừ cười nói: “A Lan thật tàn nhẫn, vừa tỉnh dậy đã đuổi ta đi.”
Sầm Dạ Lan không quen đối phó với những lời lẽ thân mật như vậy nên lúng túng hoảng sợ, mơ hồ nói: “Lâm triều sáng sớm là chuyện quan trọng, không thể trì hoãn.”
Y càng nghiêm túc, trong lòng Nguyên Trưng càng ngứa ngáy, nhìn Sầm Dạ Lan đứng bên giường, y đang với lấy bộ xiêm y để bên cạnh mặc vào.

Dáng y cao gầy, eo thon chân dài, Nguyên Trưng ngăn y lại, nói: “Giơ tay lên.”
Sầm Dạ Lan siết chặt tay: “Không cần —— “
Nguyên Trưng không để ý, lặp lại một lần nữa: “Giơ tay lên.” Hai người đứng gần nhau, Nguyên Trưng cúi xuống nhìn Sầm Dạ Lan, ánh mắt hai người nhìn nhau một lúc, Sầm Dạ Lan không cản được hắn nên đành mặc kệ luôn.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, y đều tự mình làm mọi việc, mặc dù đã trở thành Đại tướng quân, y cũng chưa bao giờ để chuyện nhỏ nhặt như vậy cho người khác làm.
Lúc bàn tay của Nguyên Trưng đặt trên eo y, cả người Sầm Dạ Lan cứng đờ, hắn khẽ cười, lòng bàn tay cách lớp áo lót nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo: “A Lan có biết Trương Thưởng vẽ lông mày cho vợ* không?”
* Được sử dụng như một phép ẩn dụ cho mối quan hệ tốt đẹp giữa vợ và chồng.

Sầm Dạ Lan rùng mình, lập tức nắm lấy cổ tay hắn nói: “Ăn nói linh tinh.”
Nguyên Trưng khẽ cười, lại sờ sờ bụng dưới: “Dù đã có bảo bảo rồi nhưng sao vẫn nhỏ như vậy nhỉ?”
Lần đầu được làm cha, hắn cảm thấy rất mới mẻ, sờ cũng không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa, vành tai Sầm Dạ Lan đỏ bừng lên, không biết nên nói gì cho phải.

Nguyên Trưng sờ một lúc, thậm chí còn duỗi một ngón ra chọc chọc vào nó, y chợt lùi lại hai bước, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, xấu hổ và hoảng sợ, nói: “Nguyên Trưng!”
Nguyên Trưng nháy mắt một cái, dụ dỗ nói: “Được rồi được rồi được rồi mà, không sờ nữa, không sờ nữa.” Hai tay hắn vòng qua eo Sầm Dạ Lan, nhẹ nhàng buộc mắt ngọc nói: “Hôm nào cho người mang triều phục của ngươi vào cung dự sẵn đi —— thôi, vẫn nên may bộ mới thì hơn, ngươi đã lâu không ở kinh, nên triều phục đã là của những năm trước.”
Sầm Dạ Lan mím môi, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nguyên Trưng đến ngẩn người, lập tức cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Không cần phiền phức như vậy, làm gì có triều thần nào ở trong cung lâu đến thế?”
Nguyên Trưng dừng một chút rồi cười nói: “Đúng vậy.” Dường như hắn đang tự nói với chính mình: “Ngươi cũng không đi đâu cả, trong cung ngoài cung, chỉ cần nhấc chân là được.”
Ánh mắt Sầm Dạ Lan rơi vào trên mặt Nguyên Trưng, do dự muốn nói gì đó, lại nghe thấy Thành Hòe bên ngoài điện nói:“Bệ hạ, nên vào triều rồi.”
Nguyên Trưng thở dài, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, nói: “Ta vào triều đây.”

Sầm Dạ Lan hơi thả lỏng, gật đầu, Nguyên Trưng tặc lưỡi, nắm lấy cằm y hôn một cái, hắn hôn rất hung, cạy mở khớp hàm đang đóng chặt của Sầm Dạ Lan, đòi một nụ hôn rồi mới lưu luyến cắn một cái lên cánh môi mềm mại, hàm hồ nói: “Không cho đi đâu hết, chờ ta trở về.”
Sầm Dạ Lan bị đau nhíu mày, nhìn ra vẻ không cam lòng của Nguyên Trưng, không biết vì sao trên mặt lại hiện lên một nụ cười, lần đầu tiên nói: “Được.”
Nguyên Trưng hơi sửng sốt, không thể kìm nén cong khóe môi, xoa xoa đôi môi Sầm Dạ Lan rồi mới quay người đi ra ngoài.
Cửa sổ mở một nửa, Sầm Dạ Lan ngước lên nhìn Nguyên Trưng mặc long bào, đầu đội mũ miện, dáng người kiên cường, quả thực là cao quý, đó là sự uy nghiêm của một hoàng đế.
Sầm Dạ Lan không kìm lòng được khẽ chạm lên mỗi, da thịt trên môi anh ngày càng nóng bỏng, lửa nóng không ngừng thiêu đốt đến đỉnh trái tim y.
- ----
Chương này ngắn nhưng mà soft xỉu:333.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận