Quan Sơn Nguyệt


Edit & Beta: Đòe
Ngày 26 tháng 4, nắng ấm, bầu trời quang đãng, thời tiết tuyệt vời.
Thái miếu là nơi thờ trời thờ tổ của Đại Yến, bao phủ một khu rộng lớn, ở dưới có trên dưới một trăm bậc thanh dài, hai bên là các linh vật xếp san sát nhau, trông rất sống động.

Ở cuối những bậc thang dài là thái miếu nguy nga, góc treo phào chỉ*, bên trong miếu thờ phụng tổ tông và các bậc tiện bối từ thời kỳ dựng nước cho đến nay của Đại Yến.
* Còn gọi là len tường được sử dụng để trang trí, che đi những khớp nối hoặc chỗ hở của những vật liệu trang trí khác như trần gỗ, trần nhựa, ốp tường...
Ngày hôm nay, bên trong thái miếu trang nghiêm là khung cảnh giương cung bạt kiếm, bầu không khí nặng nề.
Trên bậc thềm dài là các quan văn võ, bên ngoài thái miếu là hoàng thất Đại Yến, nhưng tất cả đều rất im lặng và cung kính.
Hôm nay là đại điển lễ tế trời của Nguyên Hành, theo thông lệ cũ của Đại Yến, sau buổi bái lễ tế trời thờ cúng tổ tiên xong, Nguyên Hành sẽ chính thức trở thành vua của Đại Yến.
Cầm trong tay công văn tế trời, Khâm thiên giám hơi khom người xuống, quần áo trên người và phát quan nặng tựa như ngàn cân, mặt trời lên cao, nhưng hắn lại toát ra mồ hôi lạnh.

||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Không gì khác, chỉ vì có ai đó lên tiếng “Đợi đã” như sấm sét giữa trời quang cắt ngang buổi cúng lễ tế trời.
Khâm thiên giám nhìn một người đang từ từ bước ra khỏi hàng, chính là Tương lão vương.


Tương vương là vương khác họ của Đại Yến, đức cao vọng trọng, rất được tiên đế kính trọng.

Ông đã lớn tuổi, tóc bên thái dương bạc phơ, năm xưa vì cứu tiên hoàng đế mà bị thương ở chân, dựa vào đôi nạng do chính hoàng đế ban tặng, tuy tuổi đã cao nhưng ánh mắt của ông vẫn rất có uy lực, nhìn thẳng Nguyên Hành, nói: “Đại Yến từ khi lập quốc đến nay đã mấy trăm năm, chưa từng có vị hoàng đế nào giết cha cướp ngôi, cấu kết với giặc ngoại xâm cả.”
“Đại điển tế trời ngày hôm nay, tế trời bằng gì, ngươi, định tế trời kiểu gì đây!”
Tương vương vừa dứt lời, tất cả văn võ bá quan trong triều đều hít sâu một hơi.
Nguyên Hành đầu đội mũ miện hoàng đế, không sợ sóng to gió lớn gì cười rất lâu, rồi lại bình tĩnh nói: “Vì sao Tương vương thúc lại nói như thế?”
“Trẫm kế thừa theo khẩu dụ của thiên đế, vâng mệnh trời, mọi người đều biết.” Nguyên Hành nói: “Hôm nay là đại điển tế trời, Vương thúc lại mở miệng nói những lời vô căn cứ, nói trẫm giết cha cướp ngôi, cấu kết với giặc ngoại xâm, chẳng lẽ người bị kẻ khác thao túng?”
Tương vương cười lạnh nói: “Chính bởi vì hôm nay là lễ đại điển, ta sẽ vạch trần những việc bẩn thỉu ngươi đã làm trước mặt Thần Phật trên trời và tổ tiên Đại Yến!”
Chuỗi ngọc trước trán Nguyên Hành lắc lắc: “Vương thúc, ăn nói cẩn thận.” Ánh mắt của anh ta xuyên qua đám người, rơi xuống Nguyên Trưng, vẻ ngủ xuẩn trên mặt Nguyên Trưng đã biến mất hoàn toàn, vô cảm nhìn anh ta.

Nguyên Hành thầm nói trong lòng, kế hoạch bị bại lộ, quả nhiên là để chờ đến ngày hôm nay, ánh mắt hai người nhìn nhau, Nguyên Hành chậm rãi nói: “Lão Tương vương bị mê muội, thế tử cũng hồ đồ theo!”
Một người trong tộc run rẩy, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Nhưng một lúc sau, Bình An Hầu Triệu Tiềm cả giận nói: “Người đâu còn không mau mời Tương lão vương đi xuống!”

Tương vương đập gậy xuống đất, ngẩng đầu lên nói: “Ai dám?”
Triệu Tiềm phủi ống tay áo, tiến lên một bước, nói: “Tương vương một đời anh danh, sao ngài của thể tin lời của những kẻ xấu xa để rồi ăn nói vô nghĩ ở chỗ này, ngài vẫn nên đi xuống trước thì hơn, tránh để xảy ra sai sót: bỏ lỡ giờ lành của buổi lễ.”
Tương vương lạnh lùng nói: “Các ngươi lòng lang dạ sói, hạ độc tiên hoàng, các ngươi thật sự cho rằng mình làm chuyện ác có thể lừa gạt thiên hạ sao?”
Ông đột nhiên vung tay lên, chợt thấy Tương vương lôi ra một quyển sổ ánh vàng đã nhuốm máu đen nói: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đây là di chiếu tiên đế để lại, ta xem ai dám làm bậy!”
Hai chữ di chiếu vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vật trong tay ông, Triệu Tiềm nói: “Tương vương, quả nhiên là ngươi già đến hồ đồ rồi, khi tiên đế còn sống chưa từng lập di chiếu, không biết ngươi lấy thứ này ở đâu ra mà dám vu khống đế vương, làm dao động lòng người, thật nực cười.”
“Còn không mau đưa Tương vương xuống!”
Cả giọng nói và vẻ mặt của Triệu Tiềm đều rất nghiêm túc, trái phải đều có lính gác thành, nghe thấy lệnh có mấy kẻ tiến lên, Tương vương cũng đã mở di chiếu ra, lớn giọng đọc: “Nguyên Trưng người con trai thứ bảy của hoàng đế, nhân phẩm cao quý —— “
Mọi người trên đài đều nghe thấy: “Nguyên Trưng người con trai thứ bảy của hoàng đế.” Tất cả đồng loạt nhìn về phía Nguyên Trưng, người đứng đầu gia tốc.
Nguyên Trưng rũ mắt, đứng thẳng người, sắc mặt âm trầm.
Mất thấy đám người kia nhanh chóng vây sát Tương vương, Mạnh Đàm đột nhiên mở miệng, lạnh giọng nói: “Làm càn! Tương vương há có thể để cho các ngươi bất kính?” Ông cũng ung dung bước ra khỏi hàng, bình tĩnh nhìn Nguyên Hành, mỉm cười nói: “Vừa rồi là di chiếu của tiên đế, sao không nghe cho xong đi?”
Triệu Tiềm cười lạnh: “Các ngươi nói là đó di chiếu thì chính là di chiếu thật à?”
“Lễ tế trời sắp đến giờ lành, nhưng các người lại cố tình nhiều lần cản trở và gây rắc rối, ta thấy là các người có ý đồ xấu xa, có ý phạm thượng!”
Ông ta giơ tay, thiết giáp của lính gác thành đồng loạt vang lên, gió thổi những lá cờ đen phấp phới trên những bậc thang dài, bay phần phật.
Nguyên Trưng đột nhiên cười, nói: “Nếu đây không phải di chiếu, Triệu Tiềm, vậy đêm tối ngươi đến Dung Hương Phường phóng hỏa để làm gì?”

Hắn vừa mở miệng, sắc mặt Triệu Tiềm thay đổi, gia tộc xung quanh theo bản năng lui về phía sau một bước, dáng người Nguyên Trưng gầy gò nhưng kiên cường, một mình đứng thẳng.
Nguyên Hành nhìn Nguyên Trưng, khẽ mỉm cười: “A Trưng, bệnh điên của đệ khỏi từ lúc nào vậy?” Anh ta nhấn mạnh chữ “điên”, Nguyên Trưng nhàn nhạt nói: “Nguyên Hành, người bị điên là ngươi, chứ khôg phải ta.”
Nguyên Hành híp mắt mỉm cười: “Lúc phụ hoàng còn sống ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng hôm nay là đại lễ tế trời, không nên hồ đồ.”
Nguyên Trưng cong cong khóe miệng, nói: “Tế trời?”
“Nguyên Hành, người thử nhìn tổ tiên trong thái miếu này, rồi nhìn Tổ huấn khắc trên đá ở trấn xem.” Nguyên Trưng lạnh lùng nói: “Ngươi là muốn nói cho bọn họ biết ngươi âm thầm cấu kết với đám người Hồ vì tư lợi mà mang đến loạn lạc phương bắc, hay là ngươi muốn nói cho bọn họ biết ngươi hạ độc cha mình âm mưu cướp ngôi như thế nào!”
Nguyên Hành không nói một lời nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “A Trưng, ngươi luôn miệng nói ta cấu kết với người Hồ, hạ độc phụ hoàng, vậy chứng cớ đâu?”
“Quả thật là phụ hoàng thiên vị cương chiều ngươi, nhưng lại truyền ngôi cho ta, ngươi cảm thấy không cam lòng, nhưng A Trưng à.” Nguyên Hành không nhanh không chậm nói: “Ngươi đã làm được những gì? Nhiều năm qua, ngươi dựa vào việc phụ hoàng chiều ngươi, bướng bỉnh tùy hứng, ngang ngược, chẳng lẽ phụ hoàng sẽ không thấy thất vọng về ngươi sao?”
Sắc mặt Nguyên Trưng trở nên khó coi, Nguyên Hành ngẩng đầu lên, hai anh em ngăn cách nhau bởi chuỗi ngọc trong lạnh lẽo trên mũ miện của hoàng đế, nhẹ giọng nói: “A Trưng, lúc phụ hoàng bị bệnh nằm giường thì ngươi đnag ở đâu?”
Mỗi một câu nói như giết tâm, sắc mặt Nguyên Trưng trắng bệch, ánh mắt càng thêm âm trầm lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm Nguyên Hành, cười lạnh: “Phụ hoàng căn bản không phải chết vì bệnh, mà là bị người hạ độc chết!”
“Ngươi cấu kết với Diên Lặc, bày mưu tính kế để Trần Khánh không ra mắt đánh trận rút khỏi Hạc Sơn Châu, sau đó tàn sát cả nhà hắn, ngươi thật sự cho rằng mình làm việc rất kín kẽ sao?”
Lời vừa nói ra, tất cả các quan lại đều ồ lên.

Tiên đế đột nhiên băng hà, chuyện này vốn có rất nhiều nghi vấn, trong lòng văn võ bá quan có không ít người nghi ngờ, nhưng trước đó đã có Định vương Nguyên Thừa bức vua thoái vị, cho nên tất cả chỉ có thể nín nhịn xuống.

Còn giờ bản án cũ đã được lật ra trước mặt mọi người, một số quan lại nhìn nhau, cố gắng cân nhắc đến lợi hại trong đó.
Triệu Tiềm cười nhạo nói: “Hoang đường! Dùng những lời nói vô căn cứ để vu oan hãm hại vua, các vị.” Ông ta nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói:“Thất điện hạ —— bị điên rồi.”

“Lời của một kẻ điên thì sao mà tin được?!”
Đại Lý tự Thiếu Khanh Lý An Úc đi ra trước, hành lễ với Nguyên Hành, trầm giọng nói: “Bệ hạ, Thất điện hạ thần thanh mắt sáng không giống như mắc bệnh điên, lời hắn nói đều là sự thật kinh người, di chiếu trong tay Tương vương còn chưa biết là thật hay giả, thần khẩn cầu bệ hạ, tra rõ việc mà Thất điện hạ nói.”
Hắn đứng dậy, một lát sau, phía sau có mấy người tán thành đề nghị, sắc mặt Nguyên Hành lạnh đi từng chút, quát: “Làm càn!”
Tướng sĩ xung quanh đều nghe thấy tiếng đông, một lúc sau, chỉ thấy từ xa có tiếng đánh nhau, một kẻ hô to: “Bệ hạ, cấm quân tự tiện xông vào thái miếu!”
Nguyên Hành chợt nhìn về phía Nguyên Trưng, lạnh lùng nói: “Nguyên Trưng, các ngươi định tạo phản à!”
Nguyên Trưng thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Cũng chỉ là để mọi thứ trở lại quỹ đạo vốn có mà thôi.”
Phủ tướng quân.
Mặt trời dần lên cao, xác chết đẫm máu rải đầy đất, Sầm Dạ Lan chịu đựng một lúc, nhưng khi chém chết một kẻ cuối cùng y không nhịn được nữa mà nôn ra, Tô Trầm Chiêu hoảng sợ nắm lấy tay y: “A Lan.”
Sầm Dạ Lan nhắm mắt lại, nói: “Không sao.”
Suy cho cùng, Tô Trầm Chiêu cũng chỉ là một đại phu yếu ớt, không thông võ nghệ, nhìn cảnh tượng đẫm máu này khiến đầu váng mắt hoa, lạnh cả sống lưng, không cẩn thận giẫm phải vũng máu, hai chân run lên.
Sầm Dạ Lan đã để một nhóm lính tinh nhuệ ở lại trong phủ, lúc bọn họ lao ra khỏi phủ thì nhìn thấy binh lính vây quanh cổng, tất cả đều trang bị cung nỏ, sẵn sàng chiến đấu.

Thị lang Hình bộ ngày đó hỏi cung y đang ngồi trên lưng ngựa, thấy Sầm Dạ Lan, ông ta hơi nghiêng người nói: “Sầm Tướng Quân, bệ hạ cho mời.”
- ----
Tôi vẫn chăm chỉ ngày 2-3 chương nhưng mà tôi edit những chương ngắn trước, không theo thứ tự nên không đăng lên được á =))))) Gần cuối rồi nên có nhiều chương dài quá toàn 2600-3000 chữ nên tôi edit dồn chương ngắn trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui