Quan Sơn Nguyệt

Edit & Beta: Đòe

Nơi này đã lâu không có người ở, giếng khô trong viện thông với bên ngoài thành Hãn Châu, qua dò hỏi mới biết được gia đình này vốn là thương nhân, vào nam ra bắc, hiếm khi trở về quê nhà, sau này thì không bao giờ về nữa.

"Tướng quân, nhìn thủ pháp này, rất giống thủ đoạn của một kẻ trộm mộ." Sầm Dạ Lan mời một ông lão có kinh nghiệm vào bên trong để điều tra

Phương Tĩnh nghe vậy cười ha hả, "Kỳ quái, bọn trộm mộ đào một cái đường hầm mà tới nơi này, chẳng lẽ ở đây còn có một khu mộ lớn?"

Ông lão cười nói: "Tiểu quận vương có điều không biết, mặc dù triều đình chúng ta đã cắt đứt buôn bán với người Hồ, nhưng vẫn có rất nhiều thương nhân tư nhân buôn bán với bọn chúng, loại hàng này không thể công khai đi qua cổng thành, đành phải tìm đường khác."

"Nơi này mặc dù gần cổng thành, nhưng đào một đường hầm như vậy cũng khó khăn lắm." Phương Tĩnh tặc lưỡi: "Mất nhiều công sức như vậy, có ích lợi gì?"

Ông lão cười: "Lấy tấm gấm mà tiểu quận vương mặc làm ví dụ, nếu lụa sa tanh ở kinh đô và vùng lân cận giá một trăm lượng vàng, nhưng bán cho quý tộc người Hồ, có thể bán lấy một nghìn lượng vàng, ngài nói có đáng giá hay không?"


Nguyên Trưng cùng Phương Tĩnh xuất thân giàu sang, sống phóng túng không gì không biết, nhưng đây là lần dầu nghe thấy một chuyện như vậy.

Nguyên Trưng suy tư, không nói gì, nghiêng đầu, Sầm Dạ Lan đang nói gì đó với phó tướng. Đuốc được dựng trên tường, ánh lửa lập lòe, bao trùm lấy vị tướng quân không mấy tươi cười kia.

Dường như nhận ra ánh mắt của Nguyên Trưng, Sầm Dạ Lan nhìn sang, mặt không đổi sắc quay đi, nói tiếp: "Tra rõ lối ra của đường hầm trong bán kính hai mươi dặm, để Lâm Tiêu chú ý nhiều hơn đến các thương nhân trong thành, nếu có phát hiện tạm thời đừng đánh rắn động cỏ."

Ánh sáng trong lối đi bí mật lờ mờ, Phương Tĩnh rất tòm mò, đi theo người của phủ tướng quân dẫn đầu, Nguyên Trưng nhớ lại dáng vẻ không nhanh không chậm vừa rồi của Sầm Dạ Lan, đôi lông mày anh tĩnh, có ý tứ hàm xúc nội liễm, như một lưỡi kiếm trong vỏ, sóng lớn không sợ mặt nước.

Nguyên Trưng không thể kìm nén nổi khao khát muốn nhìn thấy lưỡi kiếm ngoài vỏ, nước lên ngàn cơn sóng.

Dáng vẻ mất bình tĩnh của Sầm Dạ Lan hiện lên trong đầu, Nguyên Trưng liếm liếm răng nhọn, nói: "Chỉ kiểm tra các thương nhân trong phố thôi thì chưa đủ, còn phải điều tra các ghi chép thông quan qua cổng thành, tất cả những thứ được đưa vào Hãn Châu không thể nào đều ở lại Hãn Châu được."

Sầm Dạ Lan đang mải nghĩ về chuyện gì đó nên không chú ý, phía sau tất nhiên chỉ có y và Nguyên Trưng, mày nhíu lại, nhấc chân muốn đi.

Nguyên Trưng gọi: "Sầm Dạ Lan."

Sầm Dạ Lan dừng lại, nói một cách rất lịch sự: "Điện hạ nói rất có lý, mạt tướng sẽ đi phân phó chuyện này."

Nguyên Trưng hừ cười một tiếng, nói: "Gấp cái gì." Hắn tiến tới bên cạnh Sầm Dạ Lan: "Sầm Tướng Quân, tại sao ta cứ có cảm giác rằng ngươi đang trốn tránh ta nhỉ, chỉ sợ đúng là như vậy?"

Sầm Dạ Lan lạnh lùng, nói: "Điện hạ lo lắng quá rồi."

Nguyên Trưng bất ngờ nắm lấy tay y, khẽ đẩy vào mép tường, nhìn vẻ mặt thay đổi của Sầm Dạ Lan, lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái, nụ cười càng tươi hơn: "Ta đang tìm việc để làm, phụ hoàng giao cho ta giám sát quân lính, Sầm Tướng Quân cũng là đệ nhất quân đoàn thống soái, một ngày ta còn ở lại đây, dù thế nào cũng phải tận chức tận trách làm tròn bổn phận, nếu không chính là tội khi quân."


"Điện hạ yên tâm, ta đã vội vàng gửi tấu chương đi 800 dặm tới kinh thành, nhất định sẽ để điện hạ nhanh chóng trở về kinh."

Nguyên Trưng lại nhìn thấy nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải của y, lơ đễnh đáp lại một tiếng, dùng ngón tay chọc chọc lên đó, Sầm Dạ Lan đột nhiên ngước mắt lên, dường như y muốn đẩy tay hắn ra, "—— Nguyên Trưng!"

"Suỵt!" Nguyên Trưng cười rộ lên, tính cách cà lơ phất phơ coi trời bằng vung, nói: "Bọn họ đều ở phía trước, nếu có tiếng động lớn, lập tức sẽ xông tới ngay."

Sầm Dạ Lan chịu đựng, lạnh lùng nói: "Chuyện đã hứa với ngươi ta đã làm xong, Thất điện hạ, kính xin giữ lời hứa."

Nguyên Trưng dù bận vẫn ung dung mà nói: "Sầm Tướng Quân yên tâm."

Một tay hắn vẫn đặt trên vai Sầm Dạ Lang, Sầm Dạ Lan không chịu nổi nữa mà khéo léo đẩy tay hắn ra, mang theo mấy phần lực cảnh cáo. Tay Nguyên Trưng tê rần, bị đau, thay vì rút lui hắn lại tiến tới gần, ngươi đến ta theo mấy đòn quyền cước.

"... Các ngươi đang làm gì?" Phương Tĩnh trợn mắt ngoác mồm.

Sầm Dạ Lan hờ hững liếc nhìn gã, thả cổ tay Nguyên Trưng ra, phẩy tay áo bỏ đi.

Phương Tĩnh do dự nhìn bóng lưng Sầm Dạ Lan, lại nhìn Nguyên Trưng đang dựa vào tường, nói: "A Trưng... Ngươi làm cái gì vậy?"


Nguyên Trưng: "Tán gẫu."

"... Ngươi thì có thể tán gẫu gì với Sầm Dạ Lan?"

Nguyên Trưng xoa xoa vai đau, cổ tay cũng in vết, tặc lưỡi, "Họ Sầm ra tay thật ác độc."

Phương Tĩnh vốn muốn nói hắn tự chuốc lấy, không dám nói, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Ta nghe nói Sầm Tướng Quân kiếm pháp giỏi vô cùng..."

Nguyên Trưng suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được, so với thống lĩnh Ngự lâm quân kia tốt hơn nhiều."

"... Các ngươi từng đấu với nhau?"

Nguyên Trưng cười với gã, không nói gì, Phương Tĩnh chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, nhớ tới bản mặt lạnh lùng của Sầm Dạ Lan, càng cảm thấy khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận