Quan Sơn Nguyệt


Edit & Beta: Đoè
Một tháng sau, Yến đô.
“Mạnh cô nương, A Trưng đỡ hơn chưa?”
Yến đô tháng tư tràn ngập mùa xuân, thời tiết tốt, hoa lá cây cối trong viện sinh trưởng tốt tươi, là một cảnh phồn hoa.
Đây là phủ ngoài cung của Nguyên Trưng, vốn hắn chưa được phong vương thì không thể rời cung dựng phủ, nhưng nhưng khi tam ca Nguyên Hành phong vương lập phủ, Nguyên Trưng cũng phá lên đòi có phủ ngoài cung, hoàng đế chiều hắn, đã cho sửa chữa lại dinh phủ lúc ông còn chưa lên ngôi, ban cho Nguyên Trưng.
Phủ đệ được xâu dựng tinh xảo, hoa lá và cây cảnh sum suê, có suối có núi giả, hiếm có dinh phủ nào đẹp và tráng lệ như vậy ở Yến đô.
Nguyên Hành đứng từ xa nhìn thiếu niên nằm trong đình, tay chống cằm nhìn đàn cá bơi lội trong nước, hai cung nữ bên cạnh cẩn thận đứng sang một bên chờ.
Mạnh Hoài Tuyết hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ váy màu đỏ, nét anh khí nổi rõ giữa hai hàng lông mày: “Bẩm bệ hạ, thái y nói vết thương ngoài của A Trưng đã không còn gì đáng lo, chỉ là ——” cô dừng lại, khẽ thở dài: “Vẫn như cũ.

Hai ngày trước còn tự mình ra tay bắt cá, đâm đầu xuống hồ, đến bơi cũng quên mất, chỉ biết vùng vẫy lung tung cũng không biết hô lên, nếu không phải có người đi ngang qua, sợ rằng đã chết chìm trong nước.”

Nguyên Hành nhíu mày: “Tại sau người trong phủ này lại đi làm việc khác? Mà không ở bên cạnh chủ nhân hầu hạ.”
Mạnh Hoài Tuyết nói: “Tiểu tử này lúc tốt lúc xấu, điên rồi mà cũng không bớt xấu tính được, mấy ngày trước còn suýt chút nữa đánh chết một tên người hầu, giờ thì mấy người hầu hạ hắn đều khiếp sợ.”
Nguyên Hành nói: “Thật khó cho ngươi khi vừa chăm sóc cho Mạnh Đình vừa phải trông A Trừng, không bằng đưa Nguyên Trưng về cung, cũng tiện chăm sóc hơn.”
Mạnh Hoài Tuyết hành lễ: “Cảm ơn bệ hạ, nhưng trong cung có rất nhiều quy củ, A Trưng như vậy vào cung sợ rằng sẽ lật đổ cả hoàng cung mất, vô duyên vô cớ bị người ta bắt thóp điểm yếu.”
“A Trưng lúc tốt sẽ không thích bị giam giữ trong cung, đoạn thời gian quay về kinh không biết có phải do nhận được tin hoàng đế băng hà hay không mà bị kích thích quá độ, có vẻ rất chống cự với hoàng cung, hét lớn rồi chui xuống gầm giường chốn, vô cùng sợ hãi.” Giọng điệu Mạnh Hoài Tuyết trầm xuống, trong mắt hiện lên một chút bi thương bị kìm nén.
Nguyên Hành ngẩng đầu nhìn thiếu niên phía xa đang thò nửa người ra ngoài lan can, cung nhân kinh hãi vội chạy tới dỗ hắn đi xuống.

Nguyên Hành chậm rãi đi về phía đình bát giác trong lòng hồ, Nguyên Trưng không chịu để cho cung nhân chạm vào mình nên đẩy ra, chạy về phía bọn họ.
Nguyên Hành gọi: “A Trưng.”
Nguyên Trưng dường như không nghe thấy, đẩy anh ta ra chạy về phía Mạnh Hoài Tuyết, Mạnh Hoài Tuyết lập tức gọi: “A Trưng!”
Bước chân hắn khựng lại, sau đó thì dừng hẳn, vẻ mặt rất không vui, mách lẻo trước tiên: “A Thư, bọn họ không cho ta xem cá.”
Mạnh Hoài Tuyết nói: “A Trưng nghe lời, hành lễ với bệ hạ trước đi đã.”
Nguyên Trưng lại hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ là cái gì?”
Lông mày Mạnh Hoài Tuyết nhíu chặt lại, Nguyên Hành lại cười, vươn tay nắm lấy tay hắn, nói: “A Trưng, không có bệ hạ, ngươi không nhận ra ta sao?”
Nguyên Trưng như thể bị kích thích, đột nhiên hất tay anh ra, lùi lại mấy bước cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyên Hành.
Mạnh Hoài Tuyết thấp giọng nói: “A Trưng không nhận ra người, ta phải dạy hắn nửa tháng, hắn mới nhớ đến ta.”
Tay Nguyên Hành trống trơn, anh nhìn tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Nguyên Trưng, nhẹ giọng nói: “A Trưng, ta là Tam ca đây.”
Nguyên Trưng đánh giá anh một lượt, quay đầu nói với Mạnh Hoài Tuyết: “A Thư, ta đói.” hắn xoa xoa bụng, Mạnh Hoài Tuyết vươn tay vuốt mái tóc rối bù của hắn, nói: “Bé ngoan, để ta bảo cung nhân lấy đồ ăn cho ngươi nhé.”
Nguyên Trưng cười hì hì nói được, gương mặt thiếu niên nào còn có vẻ kiêu căng ngạo mạn như xưa, đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhưng lúc thấy Nguyên Hành và những người khác thì vẫn có hơi tránh né.

Nguyên Hành lẳng lặng nhìn hắn dần đi xa, vừa đi còn vừa nắm lấy một cành liễu rủ, không khỏi thở dài nói: “Nhìn bộ dạng này của A Trưng thật sự khiến người ta đau lòng.”
Mạnh Hoài Tuyết im lặng một lúc rồi mới nói: “Thái y nói không biết khi nào hắn mới có thể khôi phục, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa sẽ ổn hơn, e rằng cứ như vậy cả đời.”
Nguyên Hành nói: “Mạnh cô nương yên tâm, ta sẽ tìm danh y khắp thiên hạ, nhất định sẽ chữa khỏi cho A Trưng.”
Mạnh Hoài Tuyết nhìn thanh niên tuấn tú nho nhã, cúi đầu buồn bã nói: “Cảm ơn bệ hạ.”
Nguyên Hành nói: “Không cần phải nói cảm ơn, ta và A Trưng là huynh đệ ruột thịt, năm đó là hắn bảo vệ ta khắp mọi nơi, bây giờ ta cũng không nỡ ngồi nhìn hắn chịu khổ.”
“Kẻ cho người ám sát A Trưng, ngăn cản hắn trở về kinh, ta sẽ cho người đi điều tra.” Trong lời nói của Nguyên Hành có mấy phần lạnh lùng: “Ngược lại trẵm muốn xem xem, kẻ nào to gan dám ra tay tàn nhẫn như vậy với A Trưng.”
Mạnh Hoài Tuyết nhẹ giọng nói: “Mấy người kia đều là sát thủ, làm việc kín kẽ không một lỗ hổng, chỉ sợ không thể nào tra được.”
Nguyên Hành nói: “Toàn bộ Đại Yến, người có thể tàn nhẫn như vậy chỉ có số ít.” Tuy rằng anh ta không nói rõ ràng, nhưng hai người đều biết, chỉ có thế gia mới nuôi ra một đám sát thủ như vậy.

Hiện ở Yến đô chỉ có 4 nhà Triệu Trình và Mạnh Tiêu, trong đó Triệu Trình là có thế lực mạnh nhất.
Ở kinh đô rộng lớn, không ai không biết Định vương và Nguyên Trưng luôn luôn bất hòa.

Nhưng bây giờ Định vương đã chết, Hiền quý phi xuất thân Trình gia treo cổ tự tử, Trình gia mấy ngày nay đều giấu giếm chuyện này.

Rết trăm chân chết rồi vẫn giãy dụa*, Nguyên Hành ngồi trên ngai vàng mà Nguyên Thừa muốn ngồi, Trình gia chưa chắc sẽ chịu bỏ qua.
* 百足之虫死而不僵: là một phép ẩn dụ ý chỉ những người dù đã thất bại nhưng sức mạnh và tầm ảnh hưởng của họ vẫn tồn tại.
Hai người trầm mặc một lúc, Nguyên Hành chợt nói: “Hai ngày nữa, thống soái biên quân sẽ đến kinh, trẫm nghe nói A Trưng khi còn ở Bắc Cảnh, có quan hệ rất thân thiết với Sầm tướng quân.

Trước khi y quay về Bắc Cảnh, nếu để A Trưng tiếp xúc với Sầm tướng quân một, hai lần, có lẽ sẽ giúp ích được cho bệnh tình của hắn.”
Mạnh Hoài Tuyết nhíu mày nói: “Nhưng ta nghe nói lúc A Trưng vừa mới đến Bắc Cảnh đã bị y phạt đánh 20 roi, hai người cũng từng nhiều lần đánh nhau.” Cô có hơi bao che khuyết điểm, cười khẩy nói: “A Trưng từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, Sầm tướng quân vuốt mặt không nể mũi như vậy nào có chuyện quan hệ thân thiết với A Trưng?”
“Hơn nữa, A Trưng ngay cả bệ hạ và ta đều quên mất, làm sao có thể nhớ đến y?”
Nguyên Hành khẽ cười: “Sầm Tướng Quân điều quân nghiêm minh, vì vậy một lúc bất hòa cũng không sao cả.”
“Trẫm nghe nói đệ tử thân truyền của thần y cũng ở Bắc Cảnh.” Nguyên Hành nói: “Ta đã nhờ Sầm tướng quân mới cậu ta cùng đến kinh, đến lúc đó cứ để cậu ta xem qua cho A Trưng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận