Quan Sơn Nguyệt


Edit & Beta: Đòe
Tửu lượng của Sầm Dạ Lan không tệ, nhưng không đỡ được khi mà cấp dưới mời quá nhiều, Nguyên Trưng nói đi cho tỉnh rượu, y cũng không kịp nghĩ nhiều, mặc cho hắn kéo tay mình, hai người cùng rời bàn.
Trời cao bao la, sao nhỏ như cờ, đã ra khỏi trung tâm giáo trường nhưng vẫn mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng nói cười ồn ào của quân lính.

Sầm Dạ Lan và Nguyên Trưng đều không nói gì, chẳng biết từ khi nào, tay Nguyên Trưng trượt xuống nắm lấy lòng bàn tay y.
Sầm Dạ Lan vùng vẫy, Nguyên Trưng lại càng nắm chặt hơn, y nhìn quanh một vòng, vô thức giấu tay mình đi.
Nguyên Trưng kề sát bên tai Sầm Dạ Lan, lẫn trong hơi thở có mùi rượu ẩm ướt, giọng nói khàn khàn: “Sầm Tướng Quân, ngươi sợ cái gì?”
Hai tai Sầm Dạ Lan cũng rất nhạy cảm, trước khi y kịp phản ứng, Nguyên Trưng đã đẩy y một cái, phía sau lưng là lều trướng được dựng lên, mành lều che khuất một phần, Sầm Dạ Lan lảo đảo lùi lại hai bước, cả hai cùng chìm vào trong bóng tối.
Nguyên Trưng hôn lung tung lên hai má và cổ Sầm Dạ Lan, y thở hổn hển kháng cự lại hắn bằng cách gọi tên.

Ngay giây sau, môi lưỡi nóng bỏng của Nguyên Trưng tiến đến gần, hắn hôn y mãnh liệt đến mức đầu lưỡi y đau rát như muốn tan ra, rõ ràng y còn chưa say nhưng hai chân lại run lên bần bật, không thể đứng vững.
Sầm Dạ Lan vẫn còn đang giãy giụa, nói không rõ lời: “Nguyên Trưng, đừng ở đây...!Sẽ có người —— ư!”

Đầu lưỡi Nguyên Trưng liếm láp yết hầu bị hắn cắn, vạt áo bị kéo ra, để lộ vùng cổ đỏ ửng với hai đoạn xương quai xanh, hắn nói: “Sẽ không, bọn họ còn đang bận chơi đùa ngoài kia, không ai để ý đến chúng ta đâu.”
Sầm Dạ Lan vẫn nói không được, Nguyên Trưng nhéo lấy cằm y cắn một cái như để trừng phạt, nói: “Được.” hắn lại nhìn Sầm Dạ Lan, dịu giọng nói nhỏ: “Sầm Tướng Quân, Sầm Dạ Lan, A Lan, đừng từ chối ta.”
Giọng điệu thì đáng thương nhưng hành động lại vô cùng mạnh mẽ, thân thể cao lớn đè lên Sầm Dạ Lan, dụi dụi vào cổ y như một chú chó con, hôn y liên tục: “A Lan.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi y như vậy, quá thân mật, số người có thể gọi và dám gọi y như vậy chỉ được đếm trên đầu ngón tay.

Giọng nói của Nguyên Trưng vô cùng đặc biệt, xen lẫn dục vọng, nóng hầm hập áp vào người y, xâm nhập vào từng lỗ hổng.
Lồng ngực y phập phồng dữ dội, y nắm lấy tay Nguyên Trưng, nói với giọng khàn khàn: “Đừng gọi ta như vậy.”
“Tại sao không được gọi?” Nguyên Trưng ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, ánh mắt hiện lên ý cười: “Đừng gọi ngươi là Sầm tướng quân hay là A Lan?”
“Tại sao không thể gọi, người khác gọi thì được còn ta thì không?”
Nguyên Trưng hùng hổ doạ người, Sầm Dạ Lan không chịu nổi nữa, rõ ràng uống chưa kịp say mà đầu óc ngày càng mụ mị, đối với loại chuyện này, y chưa bao giờ là đối thủ của hắn.
Hai người đẩy qua đẩy lại, mà đẩy sao cả hai cùng ngã xuống tấm thảm nỉ dày trong lều cái rầm, Sầm Dạ Lan đột nhiên lật người ngồi cưỡi lên thân Nguyên Trưng, mắt cụp xuống thở hổn hển.
Nguyên Trưng chỉ đơn giản là buông tay ra, hắn nhìn Sầm Dạ Lan đang đầu bù tóc rối, trong lều rất tối nhưng cả hai đều giỏi võ công nên có thể nhìn được mọi thứ trong màn đêm, thấy rõ được trạng thái của đối phương.


Hai má Sầm Dạ Lan ửng hồng, môi mím chặt, có một loại lạnh lùng cố chấp, nhìn đến nỗi khiến Nguyên Trưng cứng không chịu nổi.
Y cảm nhận được cái thứ đồ của Nguyên Trưng đang áp lên mông mình, vẻ mặt cứng đờ, chống tay định đứng dậy thì lại bị hắn khóa chặt eo, nụ hôn nóng bỏng đã chặn đứng tất cả những gì y muốn nói, không nói được nữa.
Giữa lúc môi lưỡi quấn quít, Sầm Dạ Lan nghe thấy Nguyên Trưng nói, “Tại sao ta lại thích ngươi nhiều đến như vậy —— Sầm Dạ Lan, tại sao ta lại thích người nhiều đến như vậy chứ?”
Trái tim y cũng bị hắn bọp mạnh một cái, trong nháy mắt, tất cả sự phản kháng ngoan cố đều bị đánh bại, Sầm Dạ Lan thở hổn hển và gặm cắn môi Nguyên Trưng một cách bừa bãi.
Sầm Dạ Lan nghĩ, y thật sự điên rồi.
Nếu như không điên, thân là chủ soái tam quân, làm sao y có thể cùng Nguyên Trưng ở trong doanh trướng làm ra chuyện như vậy.
Tay Sầm Dạ Lan che đi hai má đang nóng bừng, thấy xấu hổ vô cùng, nhưng Nguyên Trưng hắn lại không chịu buông tha, ngón tay hắn luồn vào giữa các ngón tay y đan lại với nhau, thứ bên dưới cũng đâm vào một cách nặng nề, buộc y phải thở hổn hển.
Nguyên Trưng nói: “Đừng nhịn nữa.”
Sầm Dạ Lan quay đầu đi, hai bên tai đỏ bừng, Nguyên Trưng khẽ cười, một tay khác sờ xuống lỗ nữ ướt át của y, chỉ vừa mới chạm vào thôi mà chỗ đó đã cắn chặt lấy hắn.
Nguyên Trưng thở dốc: “Chỗ này của tướng quân sao lại chảy nhiều nước như vậy?”

Lông mi Sầm Dạ Lan run run, y nói“...!Nguyên Trưng, ngươi đừng nói nữa.”
“Đang khen tướng quân mà.” Nguyên Trưng cười nói, hắn chậm rãi vuốt ve âm huyệt* và bắp đùi Sầm Dạ Lan, động tác chầm chậm, nhưng nó còn khó chịu hơn việc trực tiếp giao hợp.

Thứ kia của hắn cứ chỉ cắm vào chỗ đó, gian nan vô cùng, khóe mắt Sầm Dạ Lan đỏ hết cả lên, y cắn răng, tung chân đá Nguyên Trưng một cái, xấu hổ nói: “Nói nhảm, đến cùng ngươi có làm hay không!”
* Huyệt nằm ở giữa bộ phận sinh dục ngoài và hậu môn.
Nguyên Trưng nắm lấy cổ chân y, cười nhẹ nói: “Tướng quân nóng nảy quá đi.”
Nghe vậy, ngón chân Sầm Dạ Lan cuộn tròn lại, quá xấu hổ, phía bên dưới đột nhiên co giật rồi siết chặt lấy dương v*t hắn.

Nguyên Trưng sướng đến thẳng lưng, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, không hơi đâu để trêu chọc Sầm Dạ Lan nữa, chỉ chuyên tâm ấn người xuống bắt đầu chịch.
Lớp nỉ dày trong lều được làm bằng lông động vật, Sầm Dạ Lan đã nhận ra, đây là doanh trướng của mình.

Y không chịu được nắm lấy bả vai Nguyên Trưng, đâm vào càng sâu hơn, ngón tay cào ra mấy vết xước trên vai.
Lúc Nguyên Trưng bắn tinh là khi Sầm Dạ Lan xuất ra đến lần thứ hai, toàn thân hai người ướt đẫm mồ hôi, Nguyên Trưng lưu luyến mà vuốt ve vòng eo mềm mại của Sầm Dạ Lan, từng nụ hôn nhỏ nhặt rơi xuống từ phần cổ đến hai núm vú, rồi chậm rãi hôn hôn lên chiếc rốn nhỏ.
Lông ở phần bên dưới y rất thưa thớt, dương v*t đã xuất tinh, được hắn nắm lấy ngậm vào trong miệng.


Sầm Dạ Lan vẫn còn có mấy phần mơ hồ, y khẽ rên rỉ, mãi sau mới phản ứng lại, mở mắt ra nhìn xuống, đầu óc bị cơn sướng làm cho mụ mị, nhưng thứ đó lại cứng lên trong miệng Nguyên Trưng.
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy cho người khác, không thể không trêu chọc phần thân phun ra chất lỏng trơn nhớp, Nguyên Trưng cảm thấy thật sự quá là đáng yêu, đặc biệt là tiếng thở dốc không ngừng của Sầm Dạ Lan, khiến hắn nuốt thứ kia càng sâu hơn.
Cơ thể rất nhạy cảm, nhưng sau khi được thổi sáo, âm hộ ẩm ướt đến không ra dạng, vẫn hồn nhiên như trước khi bị chịch, miệng huyệt mấp máy, dáng vẻ đau đớn chực chờ người, tinh dịch cùng nước dâm nhão nhoẹt chảy ra.

Nguyên Trưng quệt chất lỏng đưa đến bên môi Sầm Dạ Lan, nói: “Ngoan, há miệng ra.”
Hai mắt Sầm Dạ Lan vừa đỏ vừa lấp lánh ánh nước, nhìn ngón tay ướt nhẹp, nước chảy thành sợi, tựa như nó có thể làm dịu cơn khát của y, hầu kết lên xuống, quỷ thần xui khiến thế nào mà y thè đầu lưỡi ra liếm.
Trái tim Nguyên Trưng đập rộn ràng, hắn lật người Sầm Dạ Lan lại dùng sức xoa bóp mông thịt y, ngón tay chậm rãi móc ngoáy vào trong hậu huyệt.
Sầm Dạ Lan hoàn toàn bị vây hãm trong lớp nỉ dày, phía sau lưng là lồng ngực săn chắc của trai trẻ, y cảm nhận được Nguyên Trưng định làm gì, hai mắt trợn tròn bò về phía trước: “Không được, Nguyên Trưng, ngươi muốn làm...!thì làm ở phía trước —— “
Nguyên Trưng đè y lại, giống như một con thú hoang bắt được con mồi, muốn xé bỏ đai thắt lưng, hắn hôn lên gáy Sầm Dạ Lan, nói: “Ta muốn có được tất cả, phía trước là của ta, mặt sau cũng là của ta.”
“Đừng sợ.” Nguyên Trưng khẽ giọng nói.
- ----
Chương lày lóng bỏng quá:3 Ú ù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận