Quan Sơn Nguyệt


Edit & Beta: Đòe
Trong cơn bàng hoàng, Sầm Dạ Lan nhớ lại ngày cha nuôi của mình ra đi.
Sầm Hi đã giao lại Tĩnh Bắc lệnh cho y.

Sầm Dạ Lan lúng túng nhìn Sầm Hi,y quỳ trước giường bệnh, nói: “Cha nuôi, cái này nên giao lại cho đại ca, con không thể ——”
Sầm Hi nói: “A Lan, là cha nuôi có suy nghĩ ích kỷ.”
Giọng nói của Sầm Hi khàn khàn, ông ho cả đêm, lời nói ra còn mang theo mùi máu tanh, nhưng vẻ mặt của ông rất bình tĩnh, ông nói: “Diệc Nhi là huyết mạch duy nhất đời này của đại ca, ta muốn bảo vệ nó, cho nên chỉ có thể giao lại Bắc Cảnh cho con.”
Sầm Hi nói rằng, đây là sự ích kỷ của cha nuôi, A Lan.
Hai mắt Sầm Dạ Lan đỏ hoe, y lắc đầu nguầy nguậy.
Trên mặt Sầm Hi hiện lên một nụ cười, ông vươn tay xoa xoa đầu tóc Sầm Dạ Lan, nói: “Diệc Nhi từ nhỏ đã nặng tình nghĩa, con là đệ đệ, cũng nên quan tâm nó nhiều hơn.”
Sầm Hi hạ giọng, nắm chặt tay Sầm Dạ Lan, thở hổn hển, Sầm gia gánh vác trách nhiệm bảo vệ biên giới, quyết hi sinh bản thân mình để bảo vệ đất nước, từ nay về sau, Bắc Cảnh sẽ giao cho con, rất nhiều khó khăn gian khổ, A Lan, mong rằng con sẽ không trách lão cha nuôi này.
Tay Sầm Hi rất lạnh, gầy trơ xương nhưng rất có lực, Sầm Dạ Lan nắm chặt lấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng đau xót, muốn nói nhưng chỉ có thể nghẹn ngào hai chữ “cha nuôi“.
Đột nhiên, khung cảnh xung quanh thay đổi, đó là lần đầu tiên y gặp Sầm Hi.


Y đang ở trong một vùng hoang dã, bên cạnh là một cái xác chết, Sầm Hi đang nhìn xuống y.
Sầm Dạ Lan định gọi “cha nuôi”, Sầm Hi đã xoay người rời đi với cây thương đang cầm trên tay, Sầm Dạ Lan lảo đảo đuổi theo sau: “Cha nuôi, người đừng đi mà.”
Mũi thương giống như một tia sáng lạnh lẽo, bất ngờ kề trên cổ Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan ngẩn người, nhìn Sầm Hi, Sầm Hi quay đầu, hỏi y: “A Lan, Diệc Nhi đâu?”
Sắc mặt Sầm Dạ Lan tái nhợt, há miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Sầm Hi nói: “A Lan, ta bảo con chăm sóc cho nó, vậy đây là sự chăm sóc của con sao?”
“Con...!Con không biết.” Sầm Dạ Lan nức nở nói: “Con thật sự không biết, con không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.”
Y dường như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng vô cùng đau lòng, không sao tỉnh lại được.

Sầm Dạ Lan nghĩ đến cái gọi là kẻ phản bội Bắc Thương Quan, cho mở cửa Bắc, và lượng lớn thuốc nổ được chôn trong thành, Sầm Dạ Lan không phải kẻ ngu, dù có tình nguyện hay không, trong tiềm thức y rất rõ ràng, những chuyện này đều có liên quan đến Sầm Diệc.
Sầm Diệc là thủ tướng của Bắc Thương Quan, nhiều thuốc nổ như vậy, nếu không có y bày mưu đặt kế, ai có thể chôn nhiều thuốc nổ ngay dưới mí mắt y.
Số thuốc nổ đó nhằm để giết đám người Hồ, hay là để—— giết y?
Nhưng làm sao Sầm Diệc biết được nhất định đám người Hồ đó nhất định sẽ tiến vào Bắc Thương Quan, và làm sao y biết được một ngày nào đó sẽ bị bao vây trong thành?
Càng nghĩ càng không chịu nổi, trong lòng cứ nhói lên từng cơn.
Đau đến tận cùng, Sầm Dạ Lan càng đột nhiên bừng tỉnh, y mở mắt, đồng tử bị một mảnh củi cháy rơi trúng, sau khi ngọn lửa được dập tắt vẫn còn đỏ rực, khói đen từ từ bốc lên, dần dần có thể nghe thấy âm thanh vang lên bên tai, rất xa, còn có tiếng rên rỉ, tiếng nổ mạnh, đan xen nhau như luyện ngục trần gian.
Mảnh gỗ lung lay, một lúc sau, Sầm Dạ Lan mới phát hiện mình đang được ai đó cõng, là Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng khàn giọng nói: “Ngươi tỉnh rồi.”
Sầm Dạ Lan không nói gì, thiếu niên cõng y, hai người đều chật vật, chậm rãi rời khỏi thành, y nhắm mắt lại, mở miệng nói: “Ngươi thả ta xuống đi.”
Nguyên Trưng dừng chân một lúc, hai tay ôm chặt lấy y, tay vẫn cầm lấy cây thương của Sầm Dạ Lan, trầm giọng nói: “Trên người ngươi có vết thương.”
Trận nổ quá mạnh, sóng khi quét bay toàn bộ hàng lụa, xung quanh đâu đâu cũng là biển lửa, đâu đâu cũng là đá vụn vương vãi khắp nơi.
Nguyên Trưng phản ứng nhanh, nhưng vì Sầm Dạ Lan đứng quá gần hàng lụa, sau khi hắn tỉnh lại, nửa người Sầm Dạ Lan toàn là máu, mặt trắng bệch, Nguyên Trưng suýt chút nữa còn nghĩa rằng y chết rồi.

Tim như ngừng đập.

Bấy giờ Sầm Dạ Lan mới cảm nhận được cơn đau đớn muộn màng, không chỉ vai đau, mà trên đùi y còn bị cứa vào, toàn thân đau như dao cùn cắt vào da thịt.
Y nói: “Thả ta xuống.”
Nguyên Trưng mắt điếc tai ngơ, nói: “Chúng ta ra khỏi thành.”
Sầm Dạ Lan vùng vẫy, Nguyên Trưng lảo đảo suýt ngã xuống đất, thiếu niên đầu bù tóc rối, trên mặt còn có vết máu khô, hắn chưa bao giờ rơi vào tình trạng chật vật như này.
“Sầm Dạ Lan!” Giọng điệu Nguyên Trưng hung ác.
Sầm Dạ Lan vô tình động phải vết thương, chỉ chạm nhẹ một cái thôi mà đau đến nỗi mắt tối sầm lại, y thở dồn dập vì không chịu được, đau đến run rẩy.
Nguyên Trưng chịu đựng, nói: “Chúng ta quay về Hãn Châu.”
Giọng Sầm Dạ Lan khàn khàn: “Thả ta xuống đi, ngoài thành còn có người Hồ, nếu mang theo theo, sẽ không đi được.”
Nguyên Trưng nói: “Có thể.”
“Ta đưa ngươi về Hãn Châu.”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi nói: “Đại ca...!có lẽ Sầm Diệc đã về đến Hãn Châu rồi, dù chúng ta có thể trở lại —— “
Lời con chưa nói hết, tự Nguyên Trưng cũng hiểu được.
Nguyên Trưng cũng im lặng, rồi mới nói tiếp: “Trước tiên phải ra khỏi thành đã.”
Sầm Dạ Lan nói: “Người trong thành đâu?”
Nguyên Trưng mím đôi môi khô khốc, chóp mũi tựa hồ có thể ngửi được khói thuốc nổ và mùi cháy khét, hắn nói, “Chết rồi, tất cả đều chết hết rồi.”
Hai người đều không nói gì nữa, Nguyên Trưng cõng Sầm Dạ Lan trên lưng, đi qua khu phố sầm uất đã bị tàn phá, ra đến Tây Môn, cửa Tây Môn đã bị thiêu rụi một nửa, bên trong góc vẫn còn những xác chết cháy thành than.
Có lẽ là do vụ nổ quá đột ngột, không chỉ Sầm Dạ Lan không chuẩn bị trước mà người Hồ cũng không ngờ rằng, chỉ thấy rải rác mấy tên lính, số còn lại đều bị Nguyên Trưng dọn sạch, hai người họ cứ như vậy mà rời thành một cách thuận lợi.
Thời tiết xấu, tầng mây dày nặng, ép xuống thấp, Nguyên Trưng khập khiễng bước đi, trán đổ đầy mồ hôi, bắp thịt tuổi trẻ căng ra, Sầm Dạ Lan mơ mơ màng màng, chóp mũi thoang thoảng mùi máu trên người Nguyên Trưng.

Người trên lưng không nói lời nào, hô hấp mỏng manh như tơ, tâm lý Nguyên Trưng hoảng hốt, đè nhẹ y một cái, chỉ nghe được một tiếng rên rỉ thống khổ.
Nguyên Trưng gọi một tiếng: “Sầm Dạ Lan, ngươi đừng ngủ.”
Sầm Dạ Lan cố hết sức mở mắt ra, lại nghe thấy Nguyên Trưng nói: “Sầm Dạ Lan, ngươi đừng ngủ thiếp đi mà.”
Ý thức của Sầm Dạ Lan đã có hơi mơ màng, nói: “Người ngươi ướt quá.”
Trong tiếng nổ, Nguyên Trưng che chắn Sầm Dạ Lan dưới thân mình, Không biết bao nhiêu mảnh vụn, mảnh gỗ găm vào người, Nguyên Trưng cõng Sầm Dạ Lan, hơi cử động, mảnh vụ khoét vào càng sâu, máu thấm ướt xiêm y.
Nguyên Trưng nắm chặt cây thương, chắn sau khuỷu chân Sầm Dạ Lan, thuận miệng nói: “Đổ nhiều mồ hôi.”
Hắn thở hổn hển, đột nhiên nói: “Sầm Dạ Lan, ngươi không muốn tìm hiểu rõ chuyện thuốc nổ ở Bắc Thương Quan sao?”
Sầm Dạ Lan run rẩy, không nói một lời.
Nguyên Trưng trầm giọng nói: “Ngươi không được ngủ, ta đưa ngươi quay trở về, ngươi tự mình đi hỏi Sầm Diệc một chút.”
Một lúc lâu sau, Sầm Dạ Lan nói: “Được.”
- ---------
Tư thế cõng, mọi người có thể hình dung như trong ảnh, còn cây thương đỡ lấy sau mông á =))) Chứ tôi miêu tả nghe nó hề lắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận