Quan Sơn Nguyệt


Edit & Beta: Đòe
Nguyên Trưng bỏ đi quá đột ngột, hắn cưỡi một con ngựa chiến, giống ngựa tốt, trong nháy mắt vọt về phía thành, tất cả mọi người đều sửng sốt, chỉ có Phương Tĩnh là biến đổi sắc mặt: “A Trưng!”
Gã vung roi quất ngựa đuổi theo: “A Trưng quay lại!”
Nguyên Trưng như thể không nghe thấy.
Phương Tĩnh chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Nguyên Trưng một người một ngựa xông vào thành, trong khi đám binh Hồ lao về phía hắn, Phương Tĩnh rút kiếm chém chết hai kẻ, gã bị cản trở, tiếng cổng thành nặng nề đóng lại vang bên tai gã, toàn thân run rẩy, trong đầu tràn ngập ý nghĩa xong rồi, xong thật rồi.
Phương Tĩnh không có ý định dây dưa với mấy kẻ người Hồ, vì vậy gã ta thúc ngựa quay trở lại, nói thẳng với Sầm Diệc: “Sầm Tướng Quân, quay trở lại thành.”
Sắc trời đã nhá nhem tối, chung quanh rừng rậm xanh tốt, xa xa là tiếng binh Hồ chém giết.
Sầm Diệc không nói gì.
Phương Tĩnh lại càng sốt ruột: “Điện hạ đã quay trở lại, chúng ta càng không thể đi.”
Sầm Diệc nói: “Chúng ta chỉ có thể đi.”
Phương Tĩnh ngây ngẩn cả người.
Sầm Diệc ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén và bình tĩnh, y lặp lại: “Chúng ta chỉ có thể đi.”
Phương Tĩnh tức đến nổ phổi, bừng giận nói: “Điện hạ đang ở trong thành, ngươi dám bỏ lại điện hạ sao?!”
Sầm Diệc nói: “Nếu bây giờ mà quay về, vậy còn những người dân này ngươi định để họ ở đâu đây?”
Phương Tĩnh không nói nên lời, gã nhìn chằm chằm Sầm Diệc, vẫn thấy không cam lòng, nói: “Điện hạ là thiên hoàng quý tộc, là thiên kim chi tử.” Gã hạ giọng cảnh cáo Sầm Diệc: “Sầm Tướng Quân, ngươi nên hiểu rõ điều này!”
Sầm Diệc nhìn Phương Tĩnh không nói lời nào.
Phương Tĩnh vừa tức vừa hoảng, lồng ngực phập phồng, gã quét quanh một vòng: “Ai sẽ theo ta quay lại thành?”
Không ai trả lời.
“Quay lại thành, được thưởng một ngàn lượng vàng! Một vạn lượng vàng!”
Không một tướng sĩ nào trong rừng động đậy.
Phương Tĩnh nắm chặt dây cương, ngựa chiến hí dài một tiếng, tức giận: “Thất điện hạ còn đang ở trong thành, các ngươi ai có thể rời đi? Ai dám?!”

“Nếu hôm nay các ngươi rời đi, một khi điện hạ xảy ra chuyện, đó chính là trọng tội ảnh hưởng đến cả nhà các ngươi!” Phương Tĩnh nâng kiếm chỉ vào Sầm Diệc, giận dữ nói: “Sầm Diệc, đưa ta quay lại thành!”
Sầm Diệc làm ngơ, trường kiếm trong tay vung một cái, hất bay kiếm của Phương Tĩnh, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Phương Tĩnh sốc luôn: “Sầm Diệc!”
Sầm Diệc thúc ngựa đi được hai bước, nói: “Thất điện hạ là trái tim Bắc Thương Quan, thề cùng sống cùng chết với Bắc Thương Quan, kiêu ngạo bất khuất, trời trăng chứng giám”
“Ưu tiên hàng đâu của ta là mang quân tiếp viện đến, chứ không phải ngồi yên chịu chết.”
Phương Tĩnh tức giận: “Ngươi!”
“Nếu như điện hạ có mệnh hệ gì thì ngươi gánh nổi tội à!”
Sầm Diệc quay đầu, nhìn Phương Tĩnh, khẽ mỉm cười, “Điện hạ phúc khí đầy mình, sẽ không có chuyện gì.”
“Người đâu, trông chừng họ.”
“Vâng, tướng quân!” Hai bên tả hữu* lập tức đáp lời, nhìn chằm chằm đám cận hầu của Nguyên Trưng đang dần tụ lại một chỗ.
* Trái phải.
Sầm Diệc nói: “Xuất phát.”
Đi được vài bước, chỉ thấy phó tướng đang bế Sầm Mặc cưỡi ngựa đi tới, hai má đứa nhỏ đỏ bừng, gọi một tiếng: “Cha.”
“Tiểu thúc thúc đâu?”
Sầm Diệc rũ mắt xuống, nhìn Sầm Mặc.
Sầm Mặc ngửa mặt lên hỏi: “Chúng ta không chờ tiểu thúc thúc sao?”
Sầm Diệc nói: “Tiểu thúc sẽ đi sau.”
“Thật ạ?” Sầm Mặc tròn mắt nhìn Sầm Diệc: “Tiểu thúc thúc thật sự sẽ đến phải không ạ?”
Sầm Mặc lải nhải nói: “Cha, Mặc Nhi có thể ở lại không? Mặc Nhi muốn chờ tiểu thúc thúc cùng đi —— “
“Mặc Nhi.


“ Sầm Diệc ngắt lời Sầm Mặc, gương mặt vô cảm, nhưng đôi mắt lại có chút u ám: “Đừng nháo nữa.”
Sầm Mặc sững sờ, nhưng Sầm Diệc luôn rất nghiêm khắc với nó, cũng không thân thiết gần gũi, Sầm Mặc hơi co người lại, nhỏ giọng gọi: “Cha.”
Sầm Diệc đột nhiên trở nên cáu kỉnh hơn, ra lệnh nói: “Đưa thiếu gia cho bảo mẫu đi.”
“Vâng, thưa tướng quân.” phó tướng cung kính nói.
Sầm Diệc vung roi, thúc ngựa phi nhanh, đột nhiên vô cảm quay đầu nhìn về phía Bắc Thương Quan bị màn đêm bao phủ, đi được một quãng,tường thành tựa hồ bị bóng đêm dày đặc nuốt chửng.
Ngay khi họ rời đi, Bắc Thương Quan lại chìm trong biển lửa chiến tranh.
Người Hồ tấn công dữ dội, dường như bọn chúng không thể chờ được nữa muốn phá cổng thành tiến vào, một tòa thành trống rỗng.

Mũi tên rực lửa, bắn vào trận địa của địch, dựng thang gỗ leo lên bước tường cao, chúng hoàn toàn không sợ chết bò lên, như thể muốn dùng xác chết để tạo dựng thành con đường xâm lấn đẫm máu, đâu đâu cũng có gào thét.
Sầm Dạ Lan không có thời gian để nói chuyện với Nguyên Trưng, hai người đều tự mình ra trận, ngân thương như rồng bay, trường kiếm tựa sương lạnh, miễn cưỡng ngăn chặn được ý định xông lên của đám người Hồ.
Thời điểm kẻ địch tút lui, Diên Lặc ngồi trên lưng ngựa, nhìn Sầm Dạ Lan, nói: “Sầm Dạ Lan, ta nên nói là ngươi không sợ chết, hay là ngươi quá ngông cuồng?”
Diên Lặc nói: “Hay là, ngươi tưởng rằng mình có thể đánh bại ta chỉ với đám người này?”
Trong lòng hắn có chút tức giận, tức giận vì Sầm Dạ Lan coi thường hắn.
Sầm Dạ Lan mở miệng nói: “Diên Lặc, ngươi không phải muốn tự tay giết ta sao, ta đây ở Bắc Thương Quan chờ ngươi.”
Diên Lặc nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh kia, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác như lang như sói, hắn chợt bật cười, nói: “Ta thật sự không nỡ giết ngươi.”
“Như vậy đi, ngươi giết thằng nhóc bên cạnh kia đi.” Diên Lặc nói: “Ta sẽ tha cho ngươi, thế nào?”
Nguyên Trưng tức cười: “Cũng chỉ là một gã bại tướng mà cũng dám kêu gào bên ngoài thành, thật không biết xấu hổ.”
Diên Lặc nheo mắt lại, nói: “Ranh con, ngươi muốn chết!”
Nguyên Trưng lười biếng nói: “Tiểu gia không muốn chết, tiểu gia đang nhìn ngươi tai to mặt lớn thế nào mà dám đứng đây sủa bậy như chó thế, ngươi đã thua Sầm Tướng Quân của bọn ta bao nhiêu lần rồi?”
“Các tướng sĩ, đến đây cho gã xem.”

Những người lính xung quanh đột nhiên cười phá lên.
Sầm Dạ Lan rũ mắt xuống, cười thầm.
Diên Lặc rất tức giận nhưng không làm gì được, cố tình cái tên Nguyên Trưng này lại rất vô sỉ, chỉ cần hắn muốn, thật sự có thể khiến cho một người đang sống sờ sờ tức chết.
Khi đó Thái phó mình đầy tri thức ở kinh thành cũng không làm gì được hắn, huống chi là một gã người Hồ.
Nhưng miệng lưỡi trơn tru thì cũng chỉ là miệng lưỡi mà thôi, trận chiến căng thẳng, tướng sĩ trong thành từng người ngã xuống, đám lính Hồ lại liên tục tấn công thành, Sầm Dạ Lan và Nguyên Trưng đều đã kiệt sức và gần như là tê liệt.
Hai người tựa bên tường, trên mặt đầy máu, cánh tay đau nhức vì cầm vũ khí quá lâu, trên tường đầy xác chết của người Hồ hoặc binh lính Đại Yến.
Hai người ngồi yên lặng một lúc.

Đang trời đông giá rét, sắc trời cũng sáng, trời sáng sủa nhiều mây, nặng nề và ngột ngạt.
Sầm Dạ Lan mở túi nước, uống một ngụm, nước lạnh, chảy xuống cuống họng như dao cắt, khiến y trở nên tỉnh táo hơn.

Y đưa túi nước cho Nguyên Trưng, Nguyên Trưng nhìn một lúc, không biết sao, lại có chút thụ sủng nhược kinh*.
* Được yêu mà sợ.
Sầm Dạ Lan nói: “Không khát sao?”
Nguyên Trưng lập tức lấy lại tinh thần, vươn tay chộp lấy túi nước, nói: “Khát, ta khát.”
Hắn tu nước ừng ực, không ngờ lại lạnh đến mức há hốc mồm, nhưng nhớ tới đây là thứ mà Sầm Dạ Lan đã uống, không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm miệng bình lạnh lẽo.
Miệng bình cứng ngắc, vừa lạnh vừa cứng, như hôn lưỡi lao, không mềm mại như đôi môi của Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan nói: “Điện hạ có biết là ai muốn đẩy ngươi vào chỗ chết không?”
Nguyên Trưng hơi ngạc nhiên: “Kẻ muốn ta chết có rất nhiều, nhưng mà, người có thể làm ra một tác phẩm như vậy chỉ có lão ngũ mà thôi.”
Hắn nhìn Sầm Dạ Lan, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Ngươi còn nhớ không, ngũ ca, ngũ ca của ta, ngũ hoàng tử.”
Sầm Dạ Lan nói: “Có chút ấn tượng.”
Nguyên Trưng nói: “Năm đó gã phóng ngựa trên đường phố, chính ngươi đã giết con ngựa tốt của gã, còn nhớ không?”
Sầm Dạ Lan gật gật đầu.
Nguyên Trưng cười nói: “Gã cực kì hẹp hòi, lần đó ngươi giết ngựa của gã, gã ghi thù rất nhiều năm.”

Mẹ của Ngũ hoàng tử là Hiền quý phi xuất thân từ thế gia Trình gia trong kinh, nắm thực quyền, Ngũ hoàng tử lại khá độc đoán, xưa nay luôn đối đầu với Nguyên Trưng.
Sầm Dạ Lan lại đột nhiên nhớ đến Nguyên Trưng lúc còn nhỏ, cứ hai ba ngày lại chạy đến phủ tướng quân.

Nhưng đó là lần đầu tiên Sầm Dạ Lan đến kinh thành, lúc nào cũng cẩn trọng, vừa kính sợ vừa né tránh vị hoàng tử được hoàng đế vô cùng yêu chiều này.
Hai người đều trầm mặc, Nguyên Trưng không đầu không đuôi nói, “Lão ngũ muốn làm Thái tử, gã xem ta là chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản đường gã đến Đông cung”
Hắn bật cười thành tiếng: “Ta mới không thèm làm Thái tử gì đó đâu.”
Sầm Dạ Lan nói: “Vậy điện hạ muốn làm gì?”
Nguyên Trưng nói: “Làm một vương gia rảnh đời, một công tử bột ăn chơi.”
Sầm Dạ Lan: “...”
“Ta vốn là muốn sau khi trở về thì phụ hoàng cho ta một miếng đất phong, rời khỏi kinh đô.” Nguyên Trưng nói, “Vị trí kia ai muốn ngồi thì ngồi.”
Sầm Dạ Lan quay đầu, trên mặt thiếu niên nhuốc nhem, vẫn còn vết máu chưa khô, nhưng giữa hai hàng lông mày vừa có vẻ kiêu ngạo, vừa cô đơn.
Nguyên Trưng nói: “Ta thật sự muốn làm một vương gia an nhàn.” Hắn ngừng nói, sau đó quay đầu và bắt gặp ánh mắt của Sầm Dạ Lan, miệng hắn mấp máy, hắn muốn nói, nếu ta làm một vương gia rảnh đời, ngươi có thể cùng ta đến vùng đất phong kia không?
Nhưng lời còn chưa dứt, xa xa lại truyền đến tiếng móng ngựa đạp đất, hai người đều căng thẳng, đột nhiên đứng lên, Nguyên Trưng nói: “Bọn chúng lại tới nữa rồi.”
Sầm Dạ Lan không nói gì.
Đột nhiên, ánh mắt Nguyên Trưng tập trung, nói: “Không đúng, lá cờ đó —— “
Sầm Dạ Lan nhíu chặt mày, nói: “Thư Đan?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, rõ ràng Thư Đan đang ở Thượng Vị, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Nhưng không có thời gian đâu mà nghĩ nhiều, không biết từ lúc nào trong thành đã bắt đầu bốc khói, ngọn lửa chậm rãi lan ra khắp thành.
Một binh lính lảo đảo leo lên thành, vẻ mặt hoảng sợ cấp báo: “Tướng quân, có binh sĩ làm phản, mở ra cửa bắc, người Hồ tiến vào thành rồi!”
Nguyên Trưng và Sầm Dạ Lan đột nhiên thay đổi sắc mặt.
- --------
Sắp có biến rồi!!!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận