Quan Sơn Nguyệt


Edit & Beta: Đòe
Án binh bất động không phải giải pháp lâu dài, 12 tháng chạp, sau trận tuyết trời quang mây tạnh, Sầm Dạ Lan để cho Sầm Diệc tọa trấn Bắc Thương Quan, đích thân y dẫn quân tấn công đại doanh của Diên Lặc.
Người Hồ bị đánh không kịp trở tay, lập tức bỏ lại trại, áp dụng thế đánh du kích lão luyện nhất để tránh quân biên giới của Đại Yến.

Sĩ khí Đại Yến tăng vọt, họ vốn đã dũng cảm và giỏi chiến đấu, họ là những người lính biên cương vác kiếm ra roi thúc ngựa xông pha chiến trường, sau những ngày qua, họ không khác gì nhưng con thú hoang dã, hận không thể ăn xương uống máu đám người Hồ.
Trận đầu thắng lớn.
Mấy trận chiến sau đó, Diên Lặc không áp đảo được Sầm Dạ Lam sắc bén, liên tục rút lui, dần dần có dấu hiệu bại lụn, càng đi càng lầm đường, quét sạch mấy thôn làng nhỏ tiếp giáp Hà Đông và Bắc Thương Quan, giết hại tất cả bao gồm phụ nữ và trẻ em, những cái đầu đẫm máu treo ngoài cổng làng, già trẻ lớn bé nhìn thấy mà khiếp hồn, giống như một sự nhạo báng, khiêu khích man rợ và đẫm máu.
Những binh sĩ nhiều năm chinh phạt biên giới phía bắc cũng lộ ra vẻ bi thương, kinh sợ và rất tức giận, chứ nói chi đám công tử bột như Nguyên Trưng đến từ kinh thành, tất cả đều bị kích thích hào khí giơ cao kiếm, nói nhất định phải bắt sống Diên Lặc, bằm thây hắn ra thành vạn đoạn.
Sầm Dạ Lan không nói gì.
Y chỉ là cảm thấy hơi quái lạ, theo như hiểu biết của y về Diên Lặc, cố gắng khiêu khích và kéo dài trận chiến không phải phong cách của hắn.

Sầm Dạ Lan nhạy bén nhận ra có mùi nguy hiểm, thời gian càng lâu, phần cảm giác nguy hiểm này càng nặng, đây đã là bản năng bẩm sinh của y, giống như có lúc nào đó một tấm lưới đã được giăng sẵn dưới vùng tuyết trắng bao la, và y là người bị gò ép nằm gọn trong đó, không thể thoát ra.
Cục diện bế tắc đã bị phá vỡ vài ngày sau đó, Trần Khánh, đồn trú của châu Hạc Sơn ở Hà Đông không thể ngăn chặn cuộc tấn công của tộc Hồ, bỏ thành mà chạy, Hạc Sơn Châu thất thủ.
Tin tức vừa truyền ra, toàn vùng biên giới phía bắc chấn động.

“Đoàn quân của Diên Lặc chia thành ba đường, tấn công đồng thời châu Hạc Sơn với tộc người Hồ đang đánh ở Hà Đông, Trần Khánh ở Hạc Sơn kia không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cầm cự được hai giờ đã lập tức bỏ trốn!”
Binh tướng trong phòng tức nổ phổi chửi: “Đúng là cái loại thỏ đế, sao có thể cứ vậy mà rút lui được!”
“Chẳng trách mấy ngày nay Diên Lặc không đối đầu trực diện với chúng ta.” Người còn lại nói, “Hắn lợi dụng hành động đốt lương thảo của chúng ta, điều binh khiển tướng, che giấu tung tích, quả thật là gian xảo!”
Sầm Diệc nói: “Dù vậy, việc để mất châu Hạc Sơn cũng quá kì lạ.”
Một người trong đó đập bàn nói: “Thiếu tướng quân, việc này có gì mà kì lạ, rõ ràng là vì cái tên Trần Khánh kia nhát như chuột sợ chết, không dám đánh!”
“Ta đã nói từ lâu rồi mà, quan từ kinh thành tới, làm gì biết đánh trận là như thế nào!”
“Nói không chừng gã còn tư thông với địch cũng nên.”
Sầm Dạ Lan liếc hắn một cái, người kia lập tức ngậm miệng, Sầm Dạ Lan nói: “Châu Hạc Sơn đã mất rồi, Diên Lặc có Hạc Sơn làm tiếp tế, ta nghĩ rằng không bao lâu nữa hắn sẽ quay trở lại, đến lúc đó tất nhiên sẽ là một cuộc ác chiến*.”
* Cuộc chiến ác liệt.
“Trần Khánh là Võ trạng nguyên của sáu năm trước, ba năm trước hắn được điều chuyển từ kinh thành về Hà Đông.” Phương Tĩnh nói: “Phân chia quản lý biên giới phía bắc nhất quán đều là quân biên phòng, phần lớn là dựa vào chiến công thăng tiến.

Quanh năm trấn thủ biên giới, lâu dần, phía dưới đã bắt đầu xuất những lời nói biên quân chỉ biết đến nguyên tướng soái mà không biết đến thiên tử.”
Nguyên Trưng đang chơi với con Hải Đông Thanh của mình, có lẽ vì tiết trời giá rét, còn bị hắn giam giữu lâu đến vậy, mệt mỏi đứng trên chiếc bàn nhỏ, mỏ mổ mổ đầu ngón tay của Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng nói: “Ta còn nhớ mấy năm nay đài Ngự Sử mỗi lần gia nhập biên cương, đều nói trong mắt bọn họ không có vua, còn tự ý nắm giữ binh quyền?”

Phương Tĩnh nhìn, không nhịn được dùng đũa ngọt gắp lấy một miếng thịt sống mỏng như cánh ve đút cho con Hải Đông Thanh, nói: “Khi đó Trần Khánh đã được điều đến, cửa biên cũng đã thay mấy lượt người trông coi, ai —— sao lại không ăn?”
Nguyên Trưng vỗ bỏ tay gã, nói: “Nó no rồi.” Hắn nhìn con Hải Đông Thanh trước mặt, ngoắc ngoắc cái mỏ của nó, cười nói: “Có phải không, tiểu Sầm tướng quân?”
Bất thình lình, Hải Đông Thanh mổ hắn một cái.

Nguyên Trưng lập tức bật cười: “Còn cáu kỉnh, cho ăn no rồi là không để ý đến người ta nữa, không biết cái tình xấu này giống ai đây?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Phương Tĩnh nói: “Ở biên giới còn chẳng bằng trở về kinh thành, bọn họ chịu sao?”
Phương Tĩnh nói: “Có mấy người lúc đầu tất nhiên là không tình nguyện, quay về kinh thành, dường như là muốn hưởng lợi, có thể trong tay không còn binh quyền, nhưng đến cùng chuyện chưa chắc đã là như vậy.”
“Sau đó là dùng danh nghĩa xuống dưới giám sát quân, ba người đi Hà Đông, một người tới Bắc Cảnh, mấy năm nay, giữa các châu phòng giữ ít nhiều đều có thuyên chuyển.”
Nguyên Trưng thuận miệng đáp một câu, Đại Yến là lập tức buông bỏ giang sơn, lặp lại lịch sử triều đại đầu trọng võ khinh văn, phàm có công lớn đều có thể phong hầu phong tước.

Những năm gần đây, Sầm gia ở Bắc Cảnh, Tư gia ở Hà Đông đều như vậy.

Mặc dù trong tay Sầm Dạ Lan nắm giữ lệnh bài Tĩnh bắc có quyền điều động binh mã, nhưng Sầm Diệc mới là người thừa kế phong vị nhà họ Sầm.

Mấy năm này, uy lực của quân biên cương ngày càng được coi trọng, kinh đô và vùng lân cận tuy có cấm quân, có thị vệ, nhưng một khi phòng ngự biên cường có biến động, cũng sẽ là họa lớn.
Nguyên Trưng thầm nghĩ, chẳng trách mấy lão già trong kinh kia kiêng kị biên quân như vậy, đến cả cậu hắn cũng có phần lo lắng.
Dẫu sao, không phải ai cũng như Sầm Dạ Lan.
Tay cầm binh quyền, kiểm soát mấy trăm ngàn tướng sĩ biên giới, quả là một sự cám dỗ.
Nguyên Trưng vuốt ve bộ lông bóng loáng của Hải Đông Thanh, con Hải Đông Thanh bị hoảng, vỗ cánh đậu lên vai hắn, Nguyên Trưng nói: “Đi, đi lùa gió nào.”
Hắn nói với Phương Tĩnh: “Viết một phong thử gửi cho cậu của ta, nhờ ông ấy điều tra Trần Khánh một chút.”
Phương Tĩnh nghi ngờ nói: “Điều tra hắn làm gì?”
Nguyên Trưng nghiêng đầu liếc nhìn Phương Tĩnh, con Hải Đông Thanh hào hoa phong nhã đứng thẳng trên bả vai thiếu niên, lực sắc bén như kém ra khỏi vỏ: “Ngươi không cảm thấy Trần Khánh rất kì lạ khi không cho người ra tín hiệu cầu cứu sao, cứ như vậy mà bỏ thành?”
Phương Tĩnh ngẩn người, gật gật đầu: “Có hơi kì quái thật...!Có thể là vì thế tiến công của tộc Hồ quá mạnh mẽ, Trần Khánh không địch lại...”
Giọng nói của gã nhỏ dần, Nguyên Trưng nhàn nhạt nói: “Hắn là Võ trạng nguyên, còn được mãi giũa ở biên cảnh ba năm trời.”
“Cậu ta từng nhờ ba vị Vỗ trạng nguyên đến dạy võ cho ta, thân là một Võ trạng nguyên, không chỉ giỏi võ thôi đâu, mà con bao gồm cả nghệ thuật chiến đấu.

Ngươi cho rằng Võ trạng nguyên của Đại Yến ta sẽ là một kẻ ham sống sợ chết như vậy sao?”
Nguyên Trưng nói: “Trần Khánh là quan đến từ kinh thành, ngụ tại Hà Đông đã được mấy năm, người nhà hắn đều ở kinh đô, không có lý do gì để tư thông với địch.”
Phương Tĩnh nhìn chằm chằm Nguyên Trưng, Nguyên Trưng nhíu mày, “Nhìn ta làm chi?”
Phương Tĩnh nói: “Mạnh đại nhân mà thấy được ngươi như vậy thì sẽ rất vui cho mà xem.”

“Hả?”
Phương Tĩnh than thở: “A Trưng, ngươi trưởng thành rồi.”
Nguyên Trưng mặt không đổi sắc nhìn Phương Tĩnh, nói: “Tiểu Sầm tướng quân, cào hắn!”
Con ngươi Phương Tĩnh co rút, con Hải Đông Thanh trên bả vai kia đối diện với gã, trong nháy mắt nghe thấy tiếng đập cánh của nó, gã ôm đầu xông ra ngoài cửa.
Chỉ trong vài ngày, Diên Lặc đã dẫn quân tấn công, nhân mã cuồn cuộn, lực lượng tấn công rất lớn, so với quân số còn tăng hơn cả khi Sầm Dạ Lan mới đến.
Hai bên đánh nhau kịch liệt trong hai ngày, thi thể chồng chất lên nhau thành một ngọn núi nhỏ, máu tươi thấm ướt đất lạnh cứng của Bắc Thương Quan.
Nhà dột còn gặp mưa*, lương thảo từ Thượng Vị vận chuyển về Bắc Thương bị cướp, Thư Đan chắc chắn sẽ bỏ mặc Thượng Vị, trực tiếp phong tỏa đường lương thảo ở các châu biên giới phía bắc.
* Giống kiểu: đã đen là đen đủ đường.
Lúc biết tin, vẻ mặt Sầm Dạ Lan trầm xuống, Sầm Diệc nhẹ giọng nói: “A Lan, số lương thảo ở Bắc Thương Quan sẽ không chống đỡ được lâu.”
- ---------
Cứ mỗi lần Nguyên Trưng gọi con chim là “Tiểu Sầm tướng quân” là lại thấy cười vch =))))) Nhờn.

Vì sự lười biếng và vì tuần sau thi hết học phần nên xin phép anh em tạm xủi đến hết thứ 6 của tuần sau nữa.

Sang học phần sau là tôi rảnh lắm, hứa sẽ chăm hơn:3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận