Quan Sơn Nguyệt

Edit & Beta: Đòe

"Tướng quân, theo người đưa tin, đám người Hồ đã thâm nhập vào Ngọc Bình Quan, mở cổng thành, phối hớp với đám người phục kích đánh phá cả trong lân ngoài." Tướng sĩ mệt mỏi báo cáo tình hình: "Trâu tướng quân của Ngọc Bình Quan, đã chết."

Vẻ mặt Sầm Dạ Lan lạnh lùng, nói: "Thời khắc hai quân giao chiến, kẻ địch đã lẻn vào Ngọc Bình Quan bằng cách nào?"

Tướng sĩ cúi đầu, lúng túng không nói gì: "Bọn họ đến quá đột ngột, còn ngụy trang thành dân thường..."

Trong sảnh một mảnh im lặng, không ai dám nói chuyện.

Một lúc sau, Sầm Dạ Lan nói: "Dân chúng đã sơ tán rời thành chưa?"

"Bẩm tướng quân, Trâu tướng quân đã cho sơ tán vào ngày hôm qua, và hầu hết dân chúng đã rời khỏi Ngọc Bình Quan." Tướng sĩ nói: "Trâu tướng quân... Trâu tướng quân nói, Ngọc Bình Quan thất thủ là do ngài ấy thất trách, ngài ấy —— "

Sắc mặt Sầm Dạ Lan càng thêm khó coi, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không có khả năng nói ra hai chữ ngu xuẩn, chỉ có thể để tướng sĩ kia lui ra.

Sầm Diệc nói: "Đám người Hồ đó hẳn đã ẩn náu trong thành trước khi trận chiến xảy ra rồi"

Nguyên Trưng nghĩ tới gì đó, nói: "Mật đạo?"


Sầm Dạ Lan không nói, Sầm Diệc gật gật đầu: "Ta nghe nói rằng điện hạ là người đã phát hiện ra đường hầm bí mật đó, sau đó A Lan đã lệnh cho các thành tra rõ danh sách, đồng thời thanh lý bọn gián điệp người Hồ lẩn trong thành."

"Bắc Thương Quan lúc đó cũng bắt được không ít. " Sầm Diệc thở dài: "Trâu tướng quân là lão tướng biên cương, xưa nay dựa công tự kiêu*, chắc là không thèm để vào tai mệnh lệnh của A Lan mới dẫn đến kết cục này, rơi vào cảnh hi sinh thân mình cho Tổ quốc.

* Dựa vào chiến công mà tự kiêu, ngạo mạn.

Có rất nhiều binh sĩ đã dành cả đời để canh giữ biên giới phía bắc, đa số mấy lão tướng như vậy rất hay tự cao tự đại. Mặc dù Sầm Dạ Lan danh tiếng vẻ vang, chiến công hiển hách, nhưng y vẫn còn trẻ, cũng chỉ là con trai nuôi của Sầm gia, danh không chính ngôn không thuận, dĩ nhiên sẽ không nghe theo. Nguyên Trưng cười lạnh nói: "Đây mà coi là hi sinh cho Tổ quốc cái gì, nếu lão ta không tự cho là mình đúng, Ngọc Bình Quan làm sao có thể thất thủ được, mệt cho các binh sĩ chết uổng"

"Người này —— chết trăm lần cũng không hết tội."

Sầm Dạ Lan nghe vậy liếc mắt nhìn Nguyên Trưng, bộ quần áo gấm trên người hắn dính đầy máu, tóc vấn ngọc quan, mặt mày bay bổng lộ ra mấy phần kiêu ngạo bất tuân. Đại khái là hắn vừa mới xông trận, trên người còn mang theo mùi máu cùng sự sắc bén, nhìn lại so ra vừa mắt hơn đám công tử bột kia nhiều.

Sầm Diệc cười khổ nói: "Điện hạ nói... Có lý."

Nguyên Trưng không tỏ rõ ý kiến.

Đột nhiên, Sầm Diệc nói: "Ngày hôm nay điện hạ tự ý xông pha chiến trường, thật sự là quá nguy hiểm."


Nguyên Trưng nói: "Làm sao, Sầm Tướng Quân nghĩ rằng ta không thể ra chiến trường sao?"

Hắn đưa mắt nhìn sang Sầm Dạ Lan, âm cuối hơi lên giọng, kèm theo chút phấn khích. Sầm Diệc do dự mất một lúc, Sầm Dạ Lan chậm rãi mở miệng, nói: "Huynh trưởng, không cần phải lo lắng."

"Điện hạ khăng khăng muốn cùng chúng ta xông pha chiến trường, chắc chắn hiểu rõ trên chiến trường không nói đạo lý, sống chết có số."

Ngày hôm nay Nguyên Trưng liên tiếp phải chịu sự lạnh nhạt, trong lòng không khó chịu, cười lạnh nói: "Yên tâm đi, Sầm Dạ Lan đã nói rõ với ta rồi, nếu như ta chết, sẽ không liên lụy tới các ngươi."

Trận chiến vào mùa đông năm Thái Hòa thứ 28 kéo dài mấy tháng, rất nhiều nhà thơ đời sau đã viết về chiến trường nới biên cương lạnh giá và nguy hiểm ròng rã bao tháng trời.

Vào thời điểm đó, Sầm Dạ Lan chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đánh lâu như vậy.

Người Hồ tập kích biên cảnh là chuyện thường, nhưng hiếm khi phải đánh lâu như vậy, bọn chúng dùng những gì cướp được từ con dân Đại Yến làm vật tư. Một khi trận chiếu kéo dài, người Hồ cạn kiệt sức lực, chỉ có thể kết thúc một cách thất bại thảm hại. Mà giờ đây, Đại vương tử Thư Đan của tộc Hồ chiếm cứ Ngọc Bình Quan, còn ở Bắc Thương Qua trận đối đầu giữa Diên Lặc và Sầm Dạ Lan giăng co không có hồi kết. Trận chiến này đã diễn ra được nửa tháng.

Trời Bắc Cảnh đầy tuyết, gió như dao cắt, lá cờ Sầm viền vàng đen treo cao trên cổng thành đang phần phật bay trong gió.

Dưới tường thành, hai quân đang giao chiến, đám quân người Hồ định rút lui, trường đao trong tay Diên Lặc nhuốm máu. Chỉ một mình hắn, đã giết chết mấy tướng sĩ của Đại Yến, đôi mắt xanh lục của hắn ánh lên vẻ hung bạo, giống như một con sói đơn độc.


Hắn ngồi ở trên ngựa, xung quanh là binh lính người Hồ, tiếng gầm như sóng thủy triều, khí thế rất dọa người.

Sầm Dạ Lan đứng bên tường thành, lạnh lùng nhìn hắn.

Diên Lặc cao giọng cười nói: "Sầm Tướng Quân, ngoan cố chống cự có ích lợi gì, ngươi không ngăn được Thiết kỵ của Vương Đình ta đâu, không bằng sớm ngày bỏ chỗ tối hướng về ánh sáng, tránh cho hy sinh vô ích."

"Sầm Dạ Lan, ta nói rồi, chỉ cần ngươi đầu nhập dưới trướng ta, chẳng những có thể làm tướng quân, còn có thể làm vương!"

Sầm Dạ Lan mím môi, mặt lạnh tanh.

Những ngày này, Diên Lặc thỉnh thoảng sẽ đến đây để khiêu khích, khiển binh công thành*, hắn căn bản không quan tâm đến sự sống chết của binh lính xung quanh, thậm chí còn không ngại vần xác họ cho đến chết.

* Hô hào quân lính xông pha tấn công thành.

Đột nhiên, một mũi tên xé gió lạnh lẽo phóng về phía Diên Lặc.

Mũi tên như ánh sáng, vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, nhắm thẳng vào Diên Lặc được vây trong đám người.

Đồng tử Diên Lặc co lại, giơ tay đỡ lấy, lưỡi đao chấn động run lên, quai hàm tê dại, trong nháy mắt ba mũi tên lại ập tới, như thể muốn lấy mạng hắn ngay lập tức.

Diên Lặc khẽ rên một tiếng, tchặn tứng mũi tên phi tới, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên đang đứng trên tường thành. Trong tay hắn đang cầm cây cung đã lên cót, giữa hai hàng lông mày toát ra khí chất cao ngạo vô cùng, tay phải chạm lên mũi tên, lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là một đám man di ăn tươi nuốt sống, các ngươi xứng sao?"


Dứt lời gian, mũi tên vuột khỏi tay. Mũi tên này cực kỳ xảo quyệt, nó không nhắm vào Diên Lặc mà nhắm vào kẻ cầm cờ.

Một tiếng kẽo kẹt, cột cờ trong tay kẻ kia gãy từ khúc giữa, mặt cờ bị một con diều hay bay xuống dẫm đạt trên nền đất.

Mặt mày Diên Lặc tối sầm lại, hai người nhìn nhau, không ai nhường ai, bỗng chốc khắp nơi nồng nặc mùi thuốc súng, như thể đang đấu đá nhau trong vô thanh vô thức.

Sầm Dạ Lan quay đầu liếc nhìn Nguyên Trưng, người thiếu niên này tay nhuốm đầy máu, nắm chặt cây cung, dáng người kiên cường, bừng sáng như mặt trời tháng sáu.

Biên giới phía bắc rất khắc nghiệt, đặc biệt là trong chiến tranh, nửa tháng nay Nguyên Trưng chưa hề có ý muốn lùi bước, điều này khiến Sầm Dạ Lan —— nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Vốn dĩ y chỉ cơi Nguyên Trưng là một tên hoa hoa công tử bị chiều hư không coi ai ra gì, không ngờ rằng, Nguyên Trưng thật sự rất hăng máu.

Con người thường nghiêng về phái mạnh, Nguyên Trưng võ công cao cường, nhấc kiếm lên tiêu diệt được không biết bao nhiêu kẻ thù, cũng cứu được rất nhiều binh sĩ. Chỉ trong vài ngày, hắn đã hòa nhập vào cùng một chỗ với đám binh lính, tướng sĩ.

Sầm Dạ Lan phát hiện, chỉ cần Nguyên Trưng muốn, hắn sẽ dễ dàng trở thành tâm điểm của đám đông, để những người khác phải vây quanh hắn.

Cứ như lúc hắn mới đến, không đến mấy ngày mấy trướng sĩ trong thao trường đã tụ tập lại với nhau chơi tung xúc sắc đấu dế, vứt bỏ kỷ cương.

Chỉ có điều —— Sầm Dạ Lan bình tĩnh nghĩ, Nguyên Trưng có làm sao, cũng chẳng liên quan gì đến y.

- -----

Edit nhanh để còn đăng không sang ngày mới mất. Chương này, Nguyên Trưng báo con ngầu quá trờiiiiiiiiii


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận