Quan Sơn Nguyệt

Edit & Beta: Đòe

Mùa đông ở biên giới phía Bắc rất lạnh, một công tử bột được nuông chiều như Phương Tĩnh chắc chắn không chịu nổi cái rét căm căm này, không có đất long, trong phòng đốt loại than củi tốt nhất, mặc một cái áo lông dày bọc kín người mà thấy vẫn không đủ.

Gã nói với Nguyên Trưng: "Hai ngày trước, tiểu tử của Tống gia kia nói đã chuẩn bị được một số thứ tốt, muốn mời ngươi đến phủ nhà hắn một chuyến để tạ lỗi."

Nguyên Trưng: "Không đi."

Phương Tĩnh trợn to hai mắt, nghiêng người trước mặt Nguyên Trưng, nói: "A Trưng, ngươi thật sự thay đổi tính nết rồi hả?"

Kể từ cái hôm tan tiệc trong không vui ấy, Nguyên Trưng ở trong thành đã an phận hơn khoảng thời gian này, thậm chí cứ hai, ba hôm lại đến trước mặt Sầm Dạ Lan soát độ tồn tại, Phương Tĩnh đã từng nghĩ rằng có khi nào hắn lên cơn điên rồi không.

Nguyên Trưng biếng nhác liếc mắt lườm gã, nói: "Nói linh tinh cái gì đấy."

Phương Tĩnh bối rối, ngồi khoanh chân, nói huyên thuyên: "Vậy sao ngươi không đi chơi với bọn ta, toàn đến chỗ Sầm tướng quân thôi. A Trưng, ta nói này chúng ta muốn chơi gì thì chơi, y cũng không muốn quản chúng ta, tốt hơn hết là đừng nên trêu chọc vào Sầm tướng quân."


Nguyên Trưng cười khẩy, thuận miệng nói: "Không phải chính cha và chú của ta nói ta nên học hỏi nhiều từ Sầm Dạ Lan sao, ta đang học đây, cần cù chuyên tâm, không phụ cảnh "xuân" tốt đẹp."

Vẻ mặt Phương Tĩnh như nhìn thấy quỷ, một lúc sau, gã lẩm bẩm nói: "Cho dù ngươi có muốn học, Sầm Dạ Lan cũng chưa chắc sẽ dạy ngươi, y ghét ngươi đến vậy cơ mà —— chúng ta."

Nguyên Trưng ngước mắt lên, không biết vì sao lại cảm thấy không vui: "Ta muốn làm gì còn cần phải bàn trước với ngươi hả?"

Phương Tĩnh lập tức hạ tông xuống, nói: "Nào có cái lý đấy."

Trời chạng vạng, bên ngoài gió tuyết đập vào cửa sổ, bên trong lại là dục vọng nóng bỏng không nhìn thấy.

Sau khi làm chậm lại dòng cảm xúc, Sầm Dạ Lan đẩy Nguyên Trưng đang đè trên người mình ra, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt lo lắng: "Ta đã nói là ngươi không được bắn vào trong mà."

Nguyên Trưng thoả mãn mà cười cười, vươn tay sờ soạng thân thể y: "Tại ngươi cắn chặt quá, rút không kịp." Hắn cũng không thèm để ý, ngược lại trêu chọc nói: "Thật sự sợ mang thai sao? "

Sầm Dạ Lan nắm lấy cổ tay hắn, ném cho hắn một cái nhìn lạnh lùng. Nguyên Trưng chậc lưỡi: "Qua cầu rút ván chính là nói Sầm tướng quân đây, lúc sung sướng thì quấn lấy người ta không buông, sướng xong rồi thì coi như không nhận người quen luôn."

Sầm Dạ Lan mím môi, không nói gì, nhấc chân muốn xuống giường, lại bị Nguyên Trưng kéo về, không kịp phòng bị mà ngã xuống giường. Nguyên Trưng nói: "Đã trễ thế này rồi, muốn đi đâu?"

Sầm Dạ Lan cau mày, nói: "Có việc."

Y vẫn còn một sấp công văn để trong thư phòng, chưa xem được chữ nào. Nguyên Trưng không quan tâm, vuốt ve vòng eo Sầm Dạ Lan, rất thích nó.Người này eo nhỏ rắn chắc, bờ mong đầy đặn, mồ hôi còn chưa khô, lòng bàn tay có chút dính nị. Sau trận kịch liệt, lỗ huyệt giữa hai chân vừa nóng ấm vừa ướt át, Nguyên Trưng còn chưa ngắm kỹ càng, cắn vành tai y một cái, không nhịn nổi thì thầm nói: "Sầm Tướng Quân, cho ta nhìn một chút."

Sầm Dạ Lan tức giận vùng vẫy: "Buông ta ra."


Hai người áp sát vào nhau, Nguyên Trưng đe dọa nói: "Đừng nhúc nhích, nếu không sẽ không đơn giản chỉ là nhìn một chút thôi đâu."

Sau một lúc né tránh, Sầm Dạ Lan im lặng cụp mắt xuống, từ từ trút bỏ lực vùng vẫy.

Đây vẫn là lần đầu tiên Nguyên Trưng nhìn thấy chỗ đó. Hắn tách hai chân Sầm Dạ Lan ra, ánh mắt lướt dần xuống bên dưới môi l*n, ngắm nhìn những đóa hoa thịt ẩn dấu bên trong, đỏ tươi chín mọng, ướt át kiều nị, run run phun ra đống tinh dịch ngậm bên trong, vừa đáng thương lại diêm dúa lẳng lơ.

Sầm Dạ Lan khó chịu quay đầu đi chỗ khác, khớp hàm căng chặt, ánh mắt của thiếu niên như mang theo nhiệt độ, ngón tay thô ráp nóng bóng đút vào lỗ thịt, chạm vào âm vật nhỏ, kích thích Sầm Dạ Lan run rẩy đùi trong, hơi thở dồn dập, "Nhìn —— ngươi nhìn đủ chưa hả!"

Nguyên Trưng cứng họng, cũng không cảm nhận được bản thân đã cứng lên, chỉ trực nhìn chằm chằm, nhưng lại chưa thấy thỏa mãn, trong lòng không có một tia chán ghét nào, quỷ xui thần khiến còn muốn nếm thử.

Sầm Dạ Lan muốn khép chân lại, Nguyên Trưng nhéo mạnh đùi y một cái, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Thật xấu hổ và thật nhục nhã khi bị người khác nhìn chằm chằm vào nơi tư mật, Sầm Dạ Lan dường như không thở nổi nữa, tai y nóng bừng, bên dưới tựa như cũng đang sợ hãi mà co thít lại, nước nhớp nháp chảy ra, thấm đẫm ngón tay Nguyên Trưng.

Căn phòng đột nhiên nóng lên, Sầm Dạ Lan không đành lòng nhìn Nguyên Trưng, đầu óc mụ mị, nghe thấy tiếng Nguyên Trưng lẩm bẩm: "Chỗ này của ngươi sao lại nhỏ vậy... bị chịch đỏ hết lên rồi."

Có chút tự mãn, Sầm Dạ Lan mím chặt môi, chân trần trắng nõn đá vào vai Nguyên Trưng, hắn nhẹ buông tay ra, Sầm Dạ Lan lập tức ngồi thẳng dậy, ổn định tinh thần, vẻ mặt lạnh nhạt: "Đừng có cản trở làm lỡ việc của ta."


Thấy dáng vẻ của y, phía dưới của hắn càng có xu hướng cương cứng hơn, hai người đều không mặc quần áo, cho nên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết thảy.

Hiển nhiên Sầm Dạ Lan cũng nhìn thấy cái thứ đồ sộ kia của hắn, thứ đồ chơi đó không nhỏ chút nào, trông dữ tợn vô cùng, như thể nó đang lưu manh chào hỏi y vậy.

Sầm Dạ Lan: "..."

Nguyên Trưng đơn giản là lành làm gáo vỡ làm muôi, chân ngoắc lấy đùi Sầm Dạ Lan, nói: "Làm sao bây giờ?"

Sầm Dạ Lan: "... Ta còn có việc, không có thời gian để dây dưa với ngươi nữa."

Nguyên Trưng mỉm cười, ánh mắt rơi vào ngón tay và môi y, ngả ngớn nói: "Vậy làm phiền Sầm Tướng Quân giúp ta lấy ra, ta sẽ không làm phiền ngươi, nếu ta không được thì ngươi cùng đừng mong yên ổn."

Vẻ mặt Sầm Dạ Lan vặn vẹo, cố gắng ngẫn nhịn, thấp giọng mắng một câu: "Đồ khốn nạn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận