"Làm sao vậy?" Lục Hu bên cạnh nghi hoặc nói.
"Không có," tôi thất thần trong nháy mắt, rồi sau đó cúi đầu nhìn nơi hai tay chúng tôi giao nhau, chậm rãi lặp lại một lần, "Không có việc gì."
Lục Hu lôi kéo tay của tôi, đi về phía trước.
Bóng dáng của anh ở phía trước, tốc độ không nhanh, cũng không chậm, giữa đám đông như ẩn như hiện.
Rõ ràng chỉ có không đến trăm mét khoảng cách, nhưng lại xa cách tự chân trời.
Đường cũng không dài.
Mỗi một khoảnh khắc thời gian đều bị kéo dài đến vô hạn.
Hơn mười năm từng tí từng tí diễn qua trong đầu, từng màn từng màn kịch câm ngắt quãng không chịu khống chế xuất ra, diễn lại nhiều lần.Anh đi xuống cầu vượt, quẹo ở khúc quanh, đứng ở giao lộ bắt đầu đợi đèn xanh đèn đỏ.
Tôi nghĩ tôi còn chưa đủ kiên cường, mỗi một giây một phút này đối với tôi mà nói đều là dày vò.
Đèn đỏ bắt đầu lấp lánh...
Lục Hu nắm lấy tôi từ phía sau anh đi qua.
Đèn xanh sáng lên.
Anh đồng thời bước bước chân, đi về con phố đối diện...
Tại một khắc tiếp cận vô hạn kia, tôi nhịn không được nghĩ, nếu một giây này, anh quay đầu lại, có thể thấy tôi hay không? Nhưng anh không có quay đầu.
Vẫn giống như trước kia, mỗi một lần đều là tôi ngóng nhìn bóng lưng anh.
Hai tay anh cắm trong túi quần, vẫn đi thẳng về phía trước, một lần cũng không có quay đầu.
Ngang qua đường cái, vội vàng hợp vào trong dòng xe cộ, dòng người, tôi sắp nhìn không thấy anh, nỗ lực làm cho bản thân không nhìn anh, tìm về lý trí bị mất đi khống chế. Ở dư quang khóe mắt lần cuối cùng đảo qua thì tôi bỗng dưng cứng đờ, vậy mà lại mang máng nhìn thấy anh dừng lại, trong lòng có loại cảm ứng quay đầu lại ——
Nước mắt của tôi rốt cục vỡ đê.
Chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất cúi đầu, xoay lưng qua, nhanh chóng biến mất trong biển người không ngừng qua lại như con thoi...
Đêm rất yên tĩnh.
Tại thời điểm đêm khuya nhân tĩnh này tôi lại nghĩ tới anh, nhớ tới những lời âu yếm tê tâm liệt phế năm xưa.
Nhớ tới trận liều lĩnh dũng cảm kia.
Tôi bị sự xâm nhập yếu đuối quen thuộc, lại cũng biết không thể cho phép bản thân lại như vậy chìm xuống phía dưới... Là thời gian thu xếp lại tâm tình. Lúc trước là vì cái gì chia tay, tôi cũng không có quên, đối với tôi mà nói, tôi tình nguyện ngăn cách hai bên đều tự nhớ lại, cũng không nguyện mở mắt trừng trừng nhìn tình yêu từng tốt đẹp như thế bị cuộc sống cùng thời gian làm vỡ mộng, từng chút một chết đi...
Cái gì cũng không có lưu lại.
Tư vị này thật sự quá đau đớn.
Cho dù hai bên nguyện ý nhẫn nại, thỏa hiệp, miễn cưỡng lại cùng một chỗ, vấn đề cũng sẽ không theo thời gian biến mất, khi tình yêu cùng kiên nhẫn ban sơ đều tiêu pha hết, chúng tôi còn lại cái gì?
Với tôi mà nói, đây là sự bi ai lớn nhất.
Cả đời con người, tổng hội gặp phải rất nhiều sao băng cùng sao mai.
Giây phút sao băng rực rỡ ấy, tất nhiên xinh đẹp khiến cho người ta khó có thể buông tay, nhưng nguyên nhân là trong chớp mắt, mới vĩnh hằng.
Bởi vậy cho dù giờ phút này tôi lại đau đớn, nhưng tôi cũng sẽ không vươn tay.
Nếu đánh không lại chấp niệm trong lòng, gắt gao nắm lấy không buông, cuối cùng sự xinh đẹp trong nháy mắt này tất sẽ ủ thành rượu độc, tự giết chính mình thôi.
... Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.
Tôi vẫn như cũ bình tĩnh chạy qua chạy lại giữa nhà và công ty, đem toàn bộ tinh lực đều rót vào công việc, nhàn hạ không có việc gì gõ gõ mấy đàn em đang chộn rộn, bất giác thời gian qua quá nhanh.
Cùng Lục Hu kết giao đến tháng thứ ba, anh ta mang tôi về nhà cùng ăn cơm, tuy rằng trong bữa ăn không có nhìn thấy cha mẹ anh ta, nhưng cũng coi như là tiến thêm một bước.
Tuy rằng không có nhiều thích thú gì, nhưng tôi còn vẫn rất vui mừng.
Cuối năm nghe phong phanh cấp cao trên tổng bộ bắt đầu có biến động lớn, tôi suy nghĩ trên dưới, chủ động ở trước năm ôm đồm hết công việc, tết âm lịch không có trở về. Mẹ già nghe vậy ở đầu điện thoại bên kia hung hăng đem từ đầu đến chân tôi trách mắng hết một hồi, tám phần mười là lại len lén sau lưng tôi tiếp nhận vài bữa tiệc coi mắt, cái kế hoạch này toàn bộ đã bị bỏ nhỡ.
"Con không phải đã nói, hiện tại con thật đã có bạn trai, mẹ cũng đừng thu xếp cho con nữa."
"... Dù sao mẹ vẫn không hài lòng." Mẹ già rầy rà thật lâu, mới không cam lòng phun ra câu này.
Ba tiếp nhận điện thoại, "Aiz, nhóc con a, mẹ con đây là nghĩ cho con, không hy vọng con gả xa như vậy."
Tôi ngậm miệng không nói.
"Thật ra ngay tại bản địa tìm một người an phận kết hôn cũng rất tốt, lại gần nhà, về sau mẹ con còn có thể hỗ trợ chăm sóc em bé, mắt thấy đều 29, đứa nhỏ con gái nhà hàng xóm sinh ra đã có thể đi mua nước tương..."
Tôi có chút xấu hổ kêu ngừng, "... Ba!"
Mẹ lại một phen đoạt điện thoại, "Con còn biết kêu mẹ kêu ba, cũng không nhìn xem tình huống hiện tại của con, chậm trễ lâu rồi không thể chậm trễ nữa, nếu kéo dài tiếp, đến lúc sinh con thì... Người ta gọi cái gì kia, à cái sản phụ lớn tuổi gì gì đó! Ôi, con nói xem ba mẹ hai người già này sao không vội, chỉ có con là con gái một."
Tôi bị bọn họ làm hoảng sợ, ấp úng vài tiếng, cúp điện thoại.
Cửa ải cuối năm sắp tới, điện thoại im lặng không tới vài phút lại vang.
Chung Ý vừa nghe tôi không trở về, thanh âm đột nhiên rớt xuống vài độ, "Em chừng nào thì biến thành người cuồng công việc rồi? Đi về đi về, năm nay mở hội bạn học, chúng ta cùng mấy bạn học cũ tụ tập."
Tôi lắc đầu, "Quên đi, anh để em một người lẻ loi nhìn bọn họ mang theo người nhà có đôi có cặp sao."
Chung Ý nói, "Anh không phải cũng một mình sao, cũng không phải độc một mình em."
Tôi lắc đầu, "Không vui gì, trường hợp đó em không đi đâu, nhức đầu." Đến lúc đó liên tiếp bị hỏi, hai bên đều xấu hổ.
Chung Ý dừng lại, "Aiz, nếu không em cứ mang theo cái kia Lục gì đó tới, làm bạn trai cũng tốt."
"Chúng em mới nhận thức không bao lâu, không quá thích hợp."
"Cái gì không bao lâu, anh nhớ rõ hơn 4 tháng đi." Chung Ý lải nhải.
"Còn không được," tôi do dự vài giây nói, "Hai người còn chưa tới trình độ kia." Chúng tôi ngày thường như là quân tử chi giao, anh ta không nhanh không chậm, so với tôi còn nguội hơn. Cho dù đến nhà anh ta ăn cơm xong, anh ta cũng giữ một khoảng cách không xa không gần.
Chung Ý ở đầu điện thoại bên kia suy tư một lát, "Em không trở lại cũng được, năm sau anh qua tìm em đi."
Tôi thở dài, còn chưa kịp nhiều lời, Chung Ý nói thẳng, "Những lời khác em đừng nói, em không tiếp thu anh, anh nhìn em vẫn được chứ." Rồi sau đó khẩu khí hòa hoãn, ngọt ngào nói, "Cục cưng, em thật muốn nhẫn tâm như vậy?"
"Được rồi được rồi," tôi xoa xoa một thân bị anh chọc cho nổi da gà, "Anh muốn đến thì đến đi, em không ngăn cản anh."
Cuồng công việc luôn luôn xuất hiện có đôi có cặp.
Mùng một đầu năm vẫn còn bôn ba không chỉ có một mình tôi.
Lâm tổng nhướng mày nhìn túi hồ sơ tôi mang theo tới cửa mỉm cười, cùng nhau hợp tác hai năm, rất ăn ý, sảng khoái đưa đề án trên tay cho tôi.
Tuy rằng tôi không có ba đầu sáu tay, nhưng nhân mạch tổ chức mấy năm cũng không phải là mạng nhện rỗng, tổng kết khảo sát năm sau tuy rằng tôi không phải là người đứng đầu bảng, nhưng thành tích giao ra cũng không thể nói là không đẹp.
BOSS mới nhậm chức đắc ý muốn vì nội bộ tổng công ty thay máu, khảo sát qua tháng thứ hai, ở năm thứ sáu dốc sức làm trong công ty, tôi rốt cục chen chân vào tổng bộ, trở thành một nữ quản lý duy nhất trong tổng bộ cực kỳ nồng đậm ý thức nam quyền.
Quan mới nhậm chức bắn ba phát súng.
Tôi đến nhận chức chuyện thứ nhất đó là hăng hái tràn đầy cả đêm khai thông, tiếp nhận tư liệu giao tiếp tiền nhiệm lưu lại, đồng thời đem thông tin nhân viên dưới quyền lọc qua một lần.
Ngẫu nhiên lật đến danh sách thực tập sinh dự tuyển năm nay mới tiến vào công ty thuộc, tay tôi cứng đờ, gần như không thể tin vào hai mắt của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...