Từ trước tới giờ Trần Kinh không tin!
Nhưng đến hôm nay hắn không thể không tin, lấy rượu ra mà nói thì hắn từng chuốc rượu Mã Văn Hoa và Chu Sâm Lâm khiến họ phải nhập viện, nhưng hôm nay, Phó giám đốc sở Đơn đã lên tiếng, Trần Kinh biết mình chạy trời cũng không khỏi nắng.
Nghe có vẻ hay, hôm nay Trần Kinh uống rượu vì toàn bộ Lễ Hà, nhưng thật ra hắn rõ, mỗi giọt rượu mà hôm nay hắn uống vào đều chỉ vì khoảng cách thân phận khác biệt cần dùng cồn để xóa nhòa.
Rượu là thứ tốt nhất, rượu giống như không có gì là không thể!
Trần Kinh làm loạn một hồi ở Phòng di dân, mặc dù hắn có lý nhưng chung quy là không xem cấp trên ra gì, đã đắc tội với họ. Đứng dưới góc độ của Phó giám đốc Sở mà nói nếu không truy cứu việc này thì mặt mũi và uy nghiêm của y sẽ để ở đâu?
Nhưng việc này lại không thể truy cứu hẳn hoi được, nếu nghiêm túc truy cứu thì đúng lúc này, rượu giống như một công cụ tốt nhất, thân phận và danh dự của Phó giám đốc sở Đơn chính vì việc Trần Kinh uống say mèm mà được bảo vệ, nhưng thật ra đó là quy tắc ngầm trong quan trường.
Ở Phòng di dân, Trần Kinh cảm thấy rất thoải mái, rượu của hắn uống càng nhiều càng thấy đau đớn, thứ mà rượu kích thích được không chỉ là cơ thể hắn mà còn là tinh thần và thần kinh hắn.
Thậm chí Trần Kinh còn hoài nghi, dã tâm của con người và những trái tim tiến bộ đều bị kích thích bởi rượu, bởi vì khi Trần Kinh đưa rượu xuống cổ họng mình, ước vọng của hắn lại mãnh liệt khác thường, người đàn ông dưới sự kích thích của rượu mạnh thì việc theo đuổi quyền lợi sẽ không gì có thể cản được.
Cuối cùng Trần Kinh đã say, đợi khi hắn thức dậy, trên tay còn vương vài giọt rượu, Mã Bộ Bình ngồi bên cạnh giường hắn.
Hắn vùng vẫy đứng dậy, Mã Bộ Bình đỡ lấy người hắn ấn xuống, cười hi hi nói:
- Đừng lộn xộn, cậu hãy nghỉ ngơi đi! Vài ly rượu của cậu đã cứu di dân Lễ Hà thoát khỏi tình hình khó khăn, toàn bộ di dân Lễ Hà đều phải cảm ơn cậu đó!
Trần Kinh cười, cả người mềm nhũn, mặc dù hắn biết lời nói này của Mã Bộ Bình không đáng tin, nhưng hắn cũng cảm thấy rất thoải mái.
- Trần Kinh, tôi phải quay về Lễ Hà ngay, lần này hành trình lên tỉnh chúng ta đạt hiệu quả rõ rệt, lúc trở về sẽ nhanh chóng thực hiện thành tích này! Một phút cũng không thể trì hoãn!
Mã Bộ Bình nói, dừng lại một chút rồi nhìn Trần Kinh:
- Cậu cứ ở tỉnh nghỉ ngơi vài ngày đi, có chút việc còn cần cậu giải quyết, còn cụ thể là chuyện gì thì Văn Kiến Quốc sẽ nói chuyện với cậu sau!
- Được thôi! Dù sao tôi cũng phải ở Sở thành một tuần, không quan tâm nghỉ thêm bao nhiêu ngày nữa!
Trần Kinh cười nói.
Mã Bộ Bình cười ha ha rồi đứng dậy nói:
- Vậy đi, cậu làm việc, tôi yên tâm!
Nhìn bóng dáng Mã Bộ Bình mất hút ở cửa ra vào, Trần Kinh cố gắng đứng thẳng người dậy, hắn thật sự muốn nhìn rõ con người của Mã Bộ Bình.
Trước khi quen Mã Bộ Bình, Trần Kinh nghe được nhiều tin đồn liên quan đến Mã Bộ Bình, lúc đầu hắn khá tin, về sau hắn cảm thấy có nhiều thông tin sai sự thật, nhưng bây giờ, hắn cho rằng những lời đồn này đều vớ vẩn.
Lòng dạ Mã Bộ Bình sâu như biển, bí ẩn vô cùng, khiến người ta khó mà nhìn ra được thế giới nội tâm của y.
Cho dù là Văn Kiến Quốc, người thân tín nhất của y thì Văn Kiến Quốc làm sao có thể hiểu trong tay Mã Bộ Bình gồm có những gì?
Miệng nói ở tỉnh không có tài nguyên, nhưng ăn cơm ở quán rượu Thiếu Khang, phó chủ nhiệm phòng Giám sát tỉnh, đây là nhân viên cốt cán của cơ quan trung tâm Huyện ủy, người phụ trách phòng nghiên cứu chính sách chính phủ tỉnh, bọn họ đều có mặt ở đây. Phó giám đốc Đơn và Mã Bộ Bình cũng đã quen biết nhau từ lâu, những người này trước kia chưa hề xuất hiện trước mặt Mã Bộ Bình phải không?
Trước kia Trần Kinh cứ nghĩ Mã Bộ Bình đã dựng lên vở kịch hoàng tráng này, mục đích chính là muốn kích thích Sở Thủy lợi và Phòng di dân xem trọng Lễ Hà. Bây giờ xem ra, sự việc có thể không đơn giản như Trần Kinh nghĩ, Mã Bộ Bình từng làm và chưa từng làm gì, có thể chỉ có mình y rõ, làm sao Trần Kinh có thể đoán được chứ?
...
Trần Kinh ở lại tỉnh thực hiện hai nhiệm vụ, đầu tiên là phụ trách việc sắp xếp quan hệ trên dưới của Sở Thủy lợi, vấn đề về di dân Lễ Hà do Sở Thủy lợi trực tiếp can thiệp, Phòng di dân không có hành động gì cả.
Ngẫm nghĩ đến chuyện khẩn cấp này, Sở Thủy lợi sử dụng vốn đã được duyệt trong các dự án mới, tổng đầu tư vào toàn bộ công trình là hai mươi triệu, số tiền này đã được sử dụng đúng chỗ, trên thực tế là để làm dịu vấn đề giữa Lễ Hà và Phòng di dân.
Liên quan đến tiền, đây chính là một dây xích, mỗi mắc xích trong dây xích này cũng cần phải được chuẩn bị, một chỗ cũng không thể bỏ sót.
Mã Bộ Bình để Trần Kinh xử lý chuyện này, cũng coi như là gửi tín hiệu tin tưởng đến cho Trần Kinh, đồng thời cũng là hình thức khen thưởng biến tướng. Chạy quan hệ, chuẩn bị, những thứ trong nó thật sâu xa. Trước tiên là về mặt kinh tế, Trần Kinh khá linh hoạt trong việc nắm bắt vấn đề, một số thứ để tặng, cuối cùng tốn bao nhiêu tiền, chỉ có mình hắn rõ.
Lần này là mấy chục triệu, nếu Trần Kinh phạm sai lầm thì, trên tay còn lại mười vạn tám vạn, ai có thể biết được? Có thể nói là thần không biết, quỷ không hay.
Mặt khác, người thu xếp quan hệ tiếp xúc, đây đều là lãnh đạo thật. Đồng thời Trần Kinh xử lý vì chính phủ huyện ủy Lễ Hà, thật ra cũng chỉ là mở rộng quan hệ.
Ít nhất trên con đường tặng quà này, lãnh đạo các cơ quan của Sở Thủy lợi, hắn đều quen biết hơn nữa còn tiếp xúc qua. Những người này đều là lãnh đạo, quen mặt, sau này có chuyện gì thì tìm đến họ, còn hơn là nhờ vả những người xa lạ.
Nhiệm vụ thứ hai mà Trần Kinh phải thực hiện đó chính là phải thay mặt Mã Bộ Bình đi thăm Câu lạc bộ người phụ nữ tài hoa của Hội liên hiệp phụ nữ Lễ Hà trên tỉnh, tên của câu lạc bộ này rất kỳ lạ, chẳng ra giống gì.
Hơn nữa, Trần Kinh thay Mã Bộ Bình cũng chẳng ra thể thống gì, hắn là Phó phòng Lâm nghiệp, làm sao có thể thay mặt Chủ tịch huyện chứ? Phó chủ nhiệm của chính phủ huyện có vẻ thích hợp hơn Trần Kinh.
Trần Kinh nghi ngờ lời của Văn Kiến Quốc, Văn Kiến Quốc nhíu mày nói:
- Cậu sẽ thay mặt chủ tịch huyện! Ngài ấy thấy không sao, mà cậu lại có quan niệm như vậy chứ?
Nghe Văn Kiến Quốc nói như vậy, hắn không nói nữa.
Văn Kiến Quốc lúc này mới mở miệng:
- Còn có một chuyện mà Mã chủ tịch chưa nhắc đến, việc này cậu cũng phải làm!
- Phó Giám đốc Sở Đơn thích bồn cảnh, tôi bỏ ra rất nhiều công sức, tìm được một bồn cảnh đủ tiêu chuẩn, chiếc bồn này trị giá hai trăm ngàn, nhưng do người bán nóng lòng bán hàng ra, thành thử giá chỉ còn lại một trăm ngàn, chiếc bồn này cậu phải đem đi tặng phó giám đốc Đơn.
Nói đến chỗ này, Văn Kiến Quốc liếc nhìn Trần Kinh:
- Chỗ này liên quan đến chuyện một trăm ngàn, khoản tiền này Mã chủ tịch đã suy nghĩ cẩn thận, quyết định ủng hộ công tác của Hội liên hiệp Phụ nữ, đến lúc cậu phải đem món quà này đến cho các đồng chí của Hội liên hiệp Phụ nữ.
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, gật đầu nói:
- Khoản tiền này ở đâu ra vậy?
Văn Kiến Quốc khoát tay nói:
- Cậu không cần quan tâm đến vấn đề tiền bạc, đến lúc cậu đi đến câu lạc bộ, lát nữa tôi phải chuyển số tiền này vào sổ ghi chép bên kia.
- Vì sao lại làm như thế? Vậy việc tôi phải đi xem như làm công không à?
Trần Kinh nói.
- Như thế nào là làm công không? Bất quá cậu mới đem theo tiền mặt để chi trả, vậy thì ủng hộ lớn à?
Văn Kiến Quốc có chút không vui.
Trần Kinh cười ha ha nói:
- Ông Văn à, từ đầu đến cuối tôi vẫn chưa thấy được tiền, tôi không thể nói đưa bao nhiêu tiền để ủng hộ Hội liên hiệp Phụ nữ. Cần ủng hộ thì anh ủng hộ, chuyện Chủ tịch huyện Mã không bàn giao cho tôi, hành động ấm áp nghĩa tình này tôi không làm!
Hắn không để ý đến cơn giận của Văn Kiến Quốc, hắn chỉ về bồn cảnh mà một người công nhân vừa đem đến văn phòng, hắn nói:
- Đây là chiếc bồn đem đến tặng Phó giám đốc Sở Đơn phải không? Cái này rất đẹp, tôi có thể đem tặng.
Văn Kiến Quốc lạnh lùng ừ một tiếng, sắc mặt không được vui.
Trần Kinh ngẩng đầu nói:
- Như thế nào? Chủ nhiệm Văn, ngài có lo lắng gì cứ nói ra, tôi không thích giấu giếm gì cả.
- Không, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu sắp xếp người đưa bồn cảnh đi đi!
Văn Kiến Quốc nói có chút không được tự nhiên.
Một chiếc bồn cảnh hai trăm ngàn cũng không phải là giá trên trời, bồn cảnh đẹp có giá trên tiền triệu cũng có thể chứ, người chơi thứ đồ này đều là những kẻ làm chủ đồng tiền, họ xem nó như thú tiêu khiển, ai có thể nói rõ bồn cảnh kia giá bao nhiêu không?
Về chuyện tặng quà, thái độ của Trần Kinh rất rõ ràng, hắn chỉ chịu trách nhiệm đưa, số tiền cụ thể do Văn Kiến Quốc phụ trách.
Nếu Văn Kiến Quốc cho hắn tiền cũng được, nhưng cho tiền rồi thì số tiền này làm sao đưa, đều do Trần Kinh tính toán.
Về chuyện Văn Kiến Quốc nói về cái bồn cảnh hai trăm ngàn, thành giá một trăm ngàn, còn một trăm ngàn ủng hộ công tác Hội liên hiệp Phụ nữ, mỗi một khoản tiền đều được giao ra rõ ràng, một hào Trần Kinh cũng không thấy. Văn Kiến Quốc muốn Trần Kinh đồng thời xử lý bồn và số tiền một trăm ngàn, việc này Trần Kinh không thể làm.
Ai biết bồn cảnh giá cả bao nhiêu? Ai mà biết Văn Kiến Quốc cuối cùng đã đưa bao nhiêu tiền cho câu lạc bộ, Trần Kinh làm sai có thể coi tiền như rác được?
Trần Kinh chỉ chịu đưa tặng bồn, còn lại hắn mặc kệ, việc này cuối cùng có vấn đề gì, Trần Kinh không liên quan gì đến chuyện xử lý, tiền hắn còn chưa chạm được thì làm sao có vấn đề gì?
Văn Kiến Quốc nhìn chằm chằm Trần Kinh, kêu người chuyển bồn cảnh của văn phòng đi, hắn nhẹ nhàng thở ra, mới đầu y nhìn Trần Kinh giống như một công tử bột, nhưng tiếp xúc nhiều lần, Văn Kiến Quốc mới dần dần phát hiện tên này rất ngay thẳng và thật thà!
Văn Kiến Quốc thậm chí có chút hối hận bản thân vẽ rắn thêm chân rồi, không nên để Trần Kinh tặng bồn cảnh, việc này một mình hắn có thể đỡ hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...