Quan Sách

Thức ăn là thịt kho tàu, lại còn có món đậu phụ chao của bà ngoại, có thể nói là phong vị Sở Giang.

Trần Kinh ăn như sói nhai hổ nuốt, Phạm Giang thì sửng sốt ngồi đối diện hắn, chiếc đũa chưa hề động.

- Sao vậy? Lão Phạm, cậu bận rộn một ngày rồi, không biết đói sao!
Trần Kinh nhíu mày nhìn Phạm Giang, cảm thấy đối phương hôm nay không bình thường.

- Hôm nay hẳn nên uống chút rượu!
Phạm Giang gằn từng chữ một.

- Uống rượu? Muốn uống cậu uống! Tôi không uống.
Trần Kinh tức giận nói.

Phạm Giang bỗng nhiên đứng lên, túm áo Trần Kinh, tiến lại gần Trần Kinh, Trần Kinh biến sắc, nói:
- Củ chuối, cậu làm gì thế? Cậu thật xấu!

- Đừng có con mẹ nó làm ầm ĩ lên!
Phạm Giang lớn tiếng, quát:
- Tôi chỉ muốn con mẹ nó thấy rõ một chút, từ khi nào thì cậu hoành tráng như thế? Vừa rồi là Hồng Lượng chủ tịch tập đoàn khách sạn Lệ Đô, còn có Lý Vạn Phúc ông chủ châu báu, Phó tổng giám đốc tập đoàn sân bay Sở Giang Chu Hoàn...

- Đó đều là nhân vật hoành tráng, tôi thấy bọn họ đều lễ độ cung kính, nhưng cậu... cậu...

Phạm Giang liên tiếp nói, buông tay Trần Kinh ra, đặt mông ngồi tại chỗ, nói:
- Hôm nay tôi cảm thấy hai mươi năm sống uổng phí, người anh em!


Phạm Giang quay lại nhìn nhân viên phục vụ kêu :
- Rượu, rượu đến đi, rượu bom, hai bình đi!

- Cậu hiếm khi lạ thế này! Thật muốn uống rượu sao?
Trần Kinh nhíu mày hỏi.

- Muốn uống rượu! Cậu bây giờ cho thấy giải thích lựa chọn lúc trước của cậu, chúng ta nhiều nhất là người làm công cho người khác, mà cậu thì khác, khác nhiều...
Phạm Giang cảm thán.

- Tôi đã nói, lúc cậu đến trường, cái gì cũng tốt hơn tôi! Sao tốt nghiệp đại học, lại lăn lặn quay ngược, chạy đến cái xó Lễ Hà kia! Hôm nay tôi hiểu được, tôi còn cảm thấy tốt, hóa ra toàn bộ là ngu ngốc!
Phạm Giang dùng sức vỗ đầu.

Trần Kinh thản nhiên cười, sâu trong lòng hắn thấy rất xấu hổ, hôm nay hắn rất được, nhưng tuy nhiên là cáo mượn oai hùm, có Mã Bộ Bình phía sau, hắn lo lắng mười phần, tạo đủ phách, nhịp!

Hồng Lượng gọi sáu người đến nói chuyện với hắn, Trần Kinh giao lưu với bọn họ, thái độ rất hòa ái, nhưng nói chuyện như vậy hoàn toàn đối với Trần Kinh mơ hồ và còn giữ ý. Nhìn thấy vài người lớn tuổi có vẻ mặt lo lắng, Phạm Giang bên cạnh thất thần.

Bởi vì y nghĩ Trần Kinh làm hỏng việc, hiện tại thấy mấy kẻ nổi danh có tiền, thường xuyên có mặt trên truyền thông, ở trước mặt Trần kinh như học sinh tiểu học lo lắng, chuyện đó và tưởng tượng trong lòng y khác nhau quá xa, y quả thật không thể tin được Trần Kinh chính là người anh em tốt rất cô đơn, đang mê man!




Kẻ sĩ ba ngày chưa gặp, lại nhìn với cặp mắt khác xưa, y và Trần Kinh lần trước gặp nhau khoảng cách rất ngắn, nhưng hai lần gặp mặt lại tương phản thật lớn, như vậy tâm lý Phạm Giang cũng có thể lý giải.


Mặt khác Trần Kinh rõ ràng so với trước kia bình tĩnh điềm đạm, chắc chắn hơn, lời nói cử chỉ của hắn làm người khác cảm thấy sự thông minh sắc sảo, làm cho người ta không thể khinh thị. Bằng không, hôm nay mỗi người Trần Kinh gặp đều là nhân vật thành tinh, Trần Kinh lại dễ dàng trấn trụ bọn họ như vậy?

...

Sáu ông chủ hộ tịch Lễ Hà mở yến hội chiêu đãi quan phụ mẫu ngay tại khách sạn Lệ Đô, Mã Bộ Bình vui vẻ tham gia.

Người như Hồng Lượng của khách sạn Lệ Đô, là người lăn lộn rất lâu trên thương trường, muốn tạo không khí, tiêu chuẩn xây dựng quan hệ cao, không khí toàn bộ yến hội rất tốt, làm Chủ tịch huyện Mã rất vui vẻ, đồng thời lại không quá mức.

Mã Bộ Bình trên bàn rượu nói chuyện, khẳng định chắc chắn đồng hương Lễ Hà trên thành phố đạt được thành tích, đồng thời y cũng thay mặt Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện hoan nghênh các ông chủ trở về quê hương đầu tư, Mã Bộ Bình hứa hẹn, chỉ cần mấy vị ông chủ trở về quê hương đầu tư, khẳng định sẽ được ưu đãi lớn.

Mặt khác, Mã Bộ Bình còn nói đến, một số ông chủ có nhu cầu chính trị, huyện có thể ra mặt tích cực quay vần, khả năng có thể vào một số vị trí trong Mặt trận Tổ quốc huyện, thị trấn thậm chí tỉnh.

Mã Bộ Bình hứa hẹn như vậy, có được sự hưởng ứng tích cực, mấy ông chủ vui như hoa nở.

Sự nghiệp bọn họ đi lên, nhưng từ bản chất trong mắt dân thành phố vẫn là ông chủ nhà quê, xí nghiệp cũng phần lớn là xí nghiệp gia tộc. Như vậy xí nghiệp cấp 3 thành phố thành đơn vị cấp huyện có vẻ vinh dự hơn, bọn họ hưởng ứng là tất nhiên.

Trong mắt người thành phố, bọn họ có địa vị, nhưng địa vị ấy chỉ là kẻ có tiền mà thôi, cùng với xí nghiệp chân chính, thường xuyên có quan lớn chính phủ nói chuyện với Chủ tịch tinh anh vẫn là chênh lệch rất lớn.

Người tiến lên trên, nước chảy xuống thấp, bọn họ kiếm được tiền, tự nhiên hy vọng theo đuổi cấp bậc cao hơn, hiện tại Mã Bộ Bình có thể hứa hẹn với bọn họ, tuy rằng chỉ là trên bàn rượu, nhưng có lời nói này, giống như cùng Chủ tịch huyện Mã thiết lập quan hệ, về sau quan hệ này tiếp tục duy trì, là một con đường tốt.

Ở đây đều là thương nhân khôn khéo, bọn họ tất nhiên biết con đường này giá trị lớn bao nhiêu, cho nên đối với hôm nay đột nhiên mời khách, bọn họ vẫn khá thỏa mãn.


Sau khi ăn cơm xong, Lệ Đô có sẵn trung tâm giải trí, mọi người lại đi đến trung tâm giải trí ca hát uống trà.

Mã Bộ Bình hôm nay rất phấn khởi, một chủ tịch huyện như y đi vào thành phố, có thể nói là tương phản lớn. Lúc ở Lễ Hà, đi đến đâu đều là cửa hàng trang hoàng, phố xá rửa nước sạch sẽ, phía sau có người vội vàng đi theo, đây là tiền hô hậu ủng.

Nhưng sau khi vào thành phố, y muốn làm việc gì cũng gặp phải trắc trở, ở thành phố bất luận là đơn vị nào, dù y là Chủ tịch huyện cũng khó có thể đi sâu vào.

Nhưng hôm nay, có thể có một bữa tối vui vẻ như vậy, khiến y rời khỏi Lễ Hà, vẫn có thể cảm nhận được uy nghiêm của một Chủ tịch huyện, tâm tình y nghĩ, nhất là ở lúc này, y bị vây trong khốn cảnh, những lúc vui vẻ thế này thật đáng giá!

Buổi tối ca hát, Hồng Lượng lại gần Trần kinh xin chỉ thị, hỏi có nên gọi mấy cô gái, Trần Kinh xua tay nói:
- Ca hát thôi! Chúng ta không nên phân biệt đối xử với chị em, hẳn là nên để chị em tham dự!

Hồng Lượng nghe vậy, y tự nhiên hiểu được ý Trần Kinh, y nhanh chóng an bài, sắp xếp mấy cô gái đều là công nhân chính thức của công ty, không có một cô gái phong trần nào.

Vì không để người hiểu lầm, Hồng Lượng gọi bà xã và con dâu của mình cùng đến, nhưng vậy cảm giác có nam có nữ, hơi mờ ám, nhưng không khí vẫn rất trong sáng, thanh lịch.

Mã Bộ Bình hát hai bài, đưa microphone cho người phía sau, Trần Kinh trốn một bên ăn hoa quả hút thuốc, Mã Bộ Bình hướng hắn vẫy tay.

Trần Kinh vội tiến lại gần, Mã Bộ Bình chỉ sô pha bảo hắn ngồi xuống, nói:
- Cậu là người biết động não, cậu làm chủ tình hình rất tốt, thật là dụng tâm!

Trần Kinh cười cười, nói:
- Chỉ cần Chủ tịch huyện vừa lòng là tốt rồi! Tôi tận tình tuy rằng trùng hợp, nhưng tôi vẫn nhớ thương văn phòng Ủy ban nhân dân huyện lắm!

Mã Bộ Bình sững sờ, y dường như không đoán được Trần Kinh nói chuyện trực tiếp như thế, nhưng lập tức, y cười cười nói:
- Chỉ cần thuận lợi qua cửa này, chuyện điều động của cậu sẽ vào nhịp!


Y vừa nói, cùng Trần Kinh nhìn nhau, hai người đồng thời cười rộ lên.

Mã Bộ Bình nói tiếp:
- Tục ngữ có câu, “Ba anh thợ giày thối, có một Gia Cát Lượng”. Hành trình tôi lên tỉnh lần này, bản thân tôi có kế hoạch. Kế hoạch này tôi chưa nói với mọi người, ngày mai chúng tôi ở Nhà khách Lâm Giang họp, cậu cũng tới tham gia đi, mọi người cùng nhau họp.

Trần Kinh vội đứng dậy, hơi thụ sủng nhược kinh, nhưng vào lúc này, bên kia ca hát yêu cầu Mã Bộ Bình phải hát tiếp một bài, Mã Bộ Bình đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Được một ca khúc nữa, sẽ là “tình yêu người lái thuyền”! Tôi muốn kiểm tra một chút giọng của các cô!

- Yoo!
Một phen ồn ào, mọi người đều vỗ tay, một cô gái đỏ mặt, cầm microphone tiến lại cùng Mã Bộ Bình hát, một già một trẻ hát rất hăng say.

Trần Kinh cầm chén, trong chén rượu đỏ sẫm như máu, hắn mắt lạnh nhìn tất cả cảnh huyên náo này, uống cạn sạch chén rượu, trong lòng hết sức thoải mái!

Vừa rồi hắn và Mã Bộ Bình nói tùy tiện mấy câu, nhưng nhưng câu đó lại rất quan trọng, Mã Bộ Bình thừa nhận bản thân qua được cửa này, y có thể nói ra lời này, trên thực tế là bước đầu tiếp nhận Trần Kinh. Không phải là người một nhà, y có để nói ra quẫn cảnh của mình sao?

Mặt khác, Trần Kinh đã phán đoán chính xác về Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình không phải đơn giản là người lỗ mãng, Chủ tịch một huyện có thể đơn giản là người lỗ mãng sao?

Mã Bộ Bình đối với hành trình lên tỉnh của mình có kế hoạch, có ý tưởng, y chậm chạp, không hề động, có thể vì có mục đích khác. Mục đích này chỉ sợ không thể nói với người ngoài.

Trần Kinh có hơi may mắn vì bản thân chưa phải bị động, hắn lúc trước nghĩ nhiều biện pháp, nhưng chưa có cách dùng. Bây giờ xem ra, lựa chọn này là chính xác, vô cùng có khả năng vẽ rắn thêm chân!

Mà Trần Kinh nói với Lương Thu Phó giám đốc Triệu sở Thủy lợi tỉnh là ông nội của hắn, chỉ sợ những lời này Lương Thu nghĩ có giá trị. Mã Bộ Bình có thể không biết, Văn Kiến Quốc biết, lại càng biết những lời này không đáng một đồng.

Trần Kinh âm thầm cảnh báo bản thân, về sau tốt nhất không nên mò mẫm cái gì, trong vòng tròn này, vốn không có một cái chén cạn dầu, đừng nói Mã Bộ Bình chính mình còn xa mới đạt được, chỉ là so sánh với Văn Kiến Quốc, bản thân mình vẫn còn kém nhiều.

Nếu không phải chuyện này bị Văn Kiến Quốc làm phức tạp, nếu không phải Văn Kiến Quốc không biết Trần Kinh, mà nơi này lại là thành phố, Trần Kinh là người thành phố, Trần Kinh chỉ sợ không dễ dàng tiếp cận Mã Bộ Bình như vậy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui