Mưa thu rất lạnh, Trần Kinh hút thuốc, nhẹ nhàng nắm thật chặt chiếc áo gió trên người.
Kim Lộ đi đến trước mặt hắn, cắn môi gắt gao, vươn đôi tay nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc tán loạn trên trán hắn.
- Có người đang điều tra anh, điều tra đến tận chỗ em rồi.
Kim Lộ thản nhiên nói.
Trần Kinh cả kinh, nói:
- Điều tra em ? Dựa vào cái gì mà điều tra em?
Kim Lộ nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Cứ để cho bọn họ tra đi, mấy năm nay em vì kinh doanh nhà hàng Kim Ngọc, đích thật cao thấp cũng đã có một chút chuẩn bị, đây đều là quy tắc ngầm. Nhưng là chuẩn bị của em không liên quan gì với anh cả.
Trần Kinh hơi hơi nhíu mi, dùng sức rít một hơi thuốc, lại nhả ra:
- Khốn khiếp!
Kim Lộ khanh khách cười, sau một lúc lâu cô mới nói:
- Kinh, có chuyện này em muốn thương lượng với anh một chút. Em có một tỷ muội buôn bán làm ở vùng duyên hải này đã vài năm, cũng có chút thành tích. Cô ấy nói với em, đất ở vùng duyên hải, trong khu ẩm thực Trung Nguyên đang có một chỗ trống.
Em muốn nhân cơ hội này ra ngoài xem xem, học hỏi một chút.
- Gì? Ra ngoài?
Trần Kinh có chút không thể tin nhìn Kim Lộ, sau một lúc lâu nói:
- Em đi đâu ? Đi vùng duyên hải sao? Em nói thật với anh đi, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì phải không? Vì sao em lại nghĩ đến chuyện muốn ra ngoài?
Trần Kinh giơ tay lôi kéo Kim Lộ, có chút kích động:
- Em đi rồi, anh làm sao bây giờ ? Anh đi theo em sao ? Cùng nhau xuống biển?
Kim Lộ đưa tình nhìn Trần Kinh, cười cười, nói:
- Anh nghĩ đi đâu vậy? Em cũng chỉ là ra ngoài một chút, học hỏi thế giới bên ngoài. Nhà hàng Kim Ngọc ở Lễ Hà còn tồn tại, thì em vẫn còn là bà chủ nơi đó.
Kim Lộ dừng một chút, nói:
- Kinh, anh thật sự không cần nghĩ nhiều đâu, em ra ngoài thăm thú, trở về nhất định sẽ lập nên một vùng trời mới.
Trần Kinh nhìn chằm chằm Kim Lộ, ánh mắt hai người đối diện. Trong ánh mắt đối phương, Trần Kinh từ chỉ nhìn thấy sự kiên định.
Hắn hít một hơi thật sâu, bắt buộc chính mình bình tĩnh một ít, bắt đầu cúi đầu trầm lặng hút thuốc.
Liên tục gần một tuần, Trần Kinh đều hoàn lực ứng phó với Ủy ban Kỷ luật điều tra. Mỗi một khoản tiền gửi ngân hàng của hắn đều phải giải trình xuất xứ với bọn họ. Vương Khánh là người chủ trì việc này, gã kiểm tra cực kì cẩn thận.
Điều Ủy ban Kỷ luật điều tra đưa tới cũng chỉ toàn là nghi ngờ liên tiếp. Trần Kinh cảm thấy danh vọng bản thân ở trên dưới Lễ Hà này đã xuống dốc không phanh một cách không rõ ràng. Đa số những người không hiểu về việc này đều nói Trần Kinh tham ô, nói hắn ra vẻ đạo mạo.
Nói không khoa trương chứ hai tuần nay đối với Trần Kinh mà nói, tư tưởng đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Đầu tiên là uể oải, mất mát, dần dần trở nên kiên cường bình tĩnh, đến bây giờ, hắn cơ bản đã có thể thong dong đối mặt.
Người chỉ có một đời, mà chuyện không như ý cũng phải đến mười, nào có ai lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió chứ ? Có đôi khi, lúc bình lặng mãi cũng cần phải trải qua đả kích và suy sụp, Trần Kinh lúc trước cũng đã liệu đến ngày hôm nay rồi.
Chỉ có điều trong lòng nghĩ là một chuyện, thật sự phải trải qua lại là một chuyện khác.
Điều này làm cho Trần Kinh nhớ tới ở câu nói cuả một ai đó: “Cuộc đời một con người đa phần là bấp bênh, mà trưởng thành cũng chỉ trong vài cái nháy mắt “.
Trước kia lúc Trần Kinh đọc những lời này, cũng chưa khắc sâu nhận thức lắm. Nhưng hôm nay hắn ngẫm nghĩ lại những lời này, thì cảm giác cũng đã sâu sắc hơn nhiều.
...
Mưa cuối thu kéo dài, phương bắc lúc này đã băng tuyết ngập trời.
Thủ đô cũng không tính là nơi cực bắc, nhưng vào mùa này nhiệt độ cũng dưới mức 0 độ, đã cực kì giá lạnh rồi. Mọi người bình thường đều trốn ở hệ thống sưởi hơi trong phòng nên không cảm thấy lạnh. Lúc thực sự ra ngoài thì ai cũng bao người đến kín bưng, một đám đều biến thành bộ dáng gấu ngốc cả.
Ở Thủ đô Hương Sơn, lá phong bay đầy trời, bị hàn tuyết cuối thu ở đây bao trùm, trắng hồng xen lẫn tạo nên một vẻ đẹp kì lạ vô cùng.
Biệt thự Hương Sơn tọa lạc tại chân núi Hương Sơn, từ sớm tinh mơ thì bộ đội vùng này đã tới đây dọn dẹp đường tuyết đọng hai bện bờ sông rồi. Mà ở cửa khu biệt thự, bộ đội cảnh vệ uy nghiêm vác súng trên vai, đạn lên nòng, nghiêm nghị mà đứng, làm cho cả biệt thự Hương Sơn càng thêm trang nghiêm hơn nhiều.
Biệt thự Hương Sơn là chỗ ở của mấy đồng chí lão thành. Nơi này còn có vài vị nguyên lão của nước cộng hoà.
Hôm nay không khí ở biệt thự Hương Sơn không giống với ngày thường lui tới. Vừa qua sáng sớm, tuyết đọng hai bên đường đã được dọn dẹp xong, ô tô lục tục tiến vào biệt thự liền nhiều hơn so với bình rất nhiều.
Xe của các quân khu lớn, các binh chủng đều có cả, còn có xe công của cơ quan trung ương, chính quyền địa phương, mọi người cùng nhau tụ tập ở biệt thự Hương Sơn, tình huống như vậy là cực kỳ hiếm thấy.
Nhà số 33 trong biệt thự Hương Sơn là chỗ ở của lão tướng quân Phương Thanh Lâm, nguyên lão của nước cộng hoà. Phương lão tướng quân năm nay đã chín mươi ba tuổi rồi. Trong thời kì chiến tranh giải phóng, ông là mãnh tướng số một dưới trướng Nam Tuần thủ trưởng.
Sau giải phóng, ông vẫn tiếp tục mang binh, hoạt động mạnh trong tầng lớp cấp cao của nước cộng hòa, giữ chức phó tổng tham mưu trưởng giải phóng quân, trong quân đội nhân dân, đó là chức vị cực kì có sức ảnh hưởng.
Hôm nay biệt thự số 33 này mở rộng cửa chính, con cháu của Phương lão tướng quân đều tụ tập ở cửa nghênh đón dẫn đường. Sinh nhật chín ba tuổi của Phương lão tướng quân, chính đàn cao tầng của cộng hòa phái không ít người đến, ngay cả Tổng bí thư, Thủ tướng đều phái người đến đây chúc thọ.
Tuy rằng lão nhân hết lần này đến lần khác yêu cầu phải khiêm tốn, nhưng lực ảnh hưởng của ông lại quá lớn, cho dù có khiêm tốn nữa thì cũng đủ để cho cửa biệt thự số 33 này trở nên ngựa xe như nước.
Ra vào biệt thự số 33 đa số là nhân sĩ quân đội, có thể nói là quân hàm lóng lánh. Bốn tổng bộ, bảy đại quân khu của giải phóng quân nước cộng hoà đều có người tới, hơn nữa chức vị của họ cũng không thấp, thấp nhất cũng là hàm thiếu tướng.
Ở phòng tiệc trong biệt thự, lão nhân một thân thường phục, đang được một sĩ quan hơn hai mươi tuổi đỡ lấy, tiến tới thăm hỏi từng người khách của ông.
Lão nhân già rồi, thân thể không còn tốt nữa, nhưng tư thế giơ tay nhấc chân vẫn khí thế bức người như trước.
Dù là tướng quân bình thường hùng cứ một phương, đi đến trước mặt ông cũng phải quy quy củ củ mà cúi chào, sau đó khom thắt lưng xuống, giống như một đứa nhỏ, nghe ông dạy bảo.
Bên cạnh ông là một gã trung niên trên dưới năm mươi tuổi, nhìn theo tướng mạo, mơ hồ có thể thấy được có vài phần giống với ông. Y đúng là con thứ ba của ông, Phương Lộ Bình, người đang đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh một tỉnh phía nam nào đó.
Chủ tịch của một tỉnh, đó cũng là nhân vật oai phong một cõi, nhưng lúc này y lại mang theo nụ cười mỉm, hơi hơi xoay người, vấn an thi lễ với tất cả tiền bối đến bái phỏng phụ thân. Bộ dáng khiêm tốn cẩn thận kia, làm sao có phong tư của Chủ tịch của một tỉnh?
Phương Lộ Bình là người duy nhất trong mấy người con trai của Phương lão tướng theo nghiệp chính trị. Hơn nữa y cũng là người đang có tiền đồ nhất, một trong số những cán bộ thuộc thế hệ trẻ trong chính đàn của nước cộng hoà. Phương Lộ Bình là bộ trưởng cấp cao, trọng điểm bồi dưỡng của trung ương. Mà vì bối cảnh xuất thân của Phương Lộ Bình cùng với biểu hiện sáng chói của y ở chính đàn, bên ngoài đối với y cũng là khá là chú ý.
Thậm chí có người cho rằng, Phương Lộ Bình khả năng chính là lựa chọn hàng đầu cho ghế ủy viên thường vụ trung ương bộ Chính trị.
Dù sao, Phương lão tướng quân còn khoẻ mạnh, thì sẽ để cho y có một không gian phát triển cực kỳ rộng lớn. Hơn nữa, thanh danh của Phương gia cũng không tồi, Phương lão tướng quân ba trai một gái, ngoại trừ Phương Lộ Bình theo chính trị ra thì không có ai theo nữa. Hơn nữa bọn họ bình thường đều duy trì khiêm tốn, được dân chúng đánh giá cũng không rồi.
Từ tình huống hôm nay cũng đó có thể thấy được Phương lão tướng quân đối với đứa con thứ ba này coi trọng thế nào. Trong ba người con trai, ông chỉ cho Phương Lộ Bình đứng ở bên, trong đó cũng có thâm ý cả.
- Chú ba.
Sĩ quan trẻ tuổi vẫn đứng sau lưng, đỡ lão tướng quân chợt nháy mắt với Phương Lộ Bình.
Phương Lộ Bình nhíu nhíu mày, thừa dịp không có khách vào cửa, bước lùi lại sau một bước, tiến đến bên người sĩ quan trẻ tuổi, nói:
- Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ thế?
Sĩ quan trả tuổi hạ giọng, đến bên cạnh Phương Lộ Bình nói:
- Chị cháu không vào kinh.
Phương Lộ Bình biến sắc, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lão nhân vẫn đứng ở phía trước ông thanh nói:
- Chuyện gì mà rì rầm thế ? Lão Tam, có chuyện gì hả?
Phương Lộ Bình xấu hổ khụ khụ, tiến đến cạnh lão nhân nói:
- Cái đó... Uyển Kỳ là đứa không hiểu chuyện, hôm nay đại thọ người, không ngờ nó vẫn không dám tiến kinh...
Lão tướng quân tựa như không nghe thấy Phương Lộ Bình nói chuyện, ông vuốt nhẹ tay cầm quải trượng, sau một lúc lâu mới nói:
- Không tới khẳng định là có nguyên nhân, nó không phải sợ gặp ta, nó chỉ là sợ gặp con và bố nó thôi. Ta đã sớm nói với các con rồi , con cháu đều có phúc của con cháu, chuyện của bọn chúng không cần quản quá nhiều.
Phương Lộ Bình cúi đầu không dám nói thêm gì, chỉ dám đáp một tiếng:
- Cha dạy rất phải.
Sĩ quan trẻ tuổi ở một bên nhìn thấy, có chút buồn cười, tiến đến nói vào tai lão nhân:
- Chị của cháu cũng là đáng đời thôi. Con dâu Liêu gia tốt như thế thì không làm, lại muốn yêu đương tự do. Nghe nói vì người yêu còn kinh động đến cả Cổ bá, việc này ở thủ đô đã gây xôn xao lớn ạ.
Phương Lộ Bình vội nói:
- Cha, đều do con và anh hai không để ý dạy dỗ con bé cho tốt, để gây ra chuyện cười. Mà anh Cổ cũng quá sủng Uyển Kỳ , mặc cho con bé làm bừa.
Lão nhân hé miệng không nói lời nào, ánh mắt ông nhìn về phía cửa chính, có một tướng quân mặc quân phục nhung đang cất bước vào cửa. Tướng quân khoảng hơn sáu mươi tuổi , trên vai là hàm tướng ba sao sáng loáng. Ông ta vừa vào cửa thì không khí cả phòng tiệc liền khác lạ dị thường, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Chân của ông bước rất nhanh, từ xa đã cười ha hả nói :
- Lão thủ trưởng, ngài hôm nay tinh thần không tồi nha. Hôm qua tôi xem tin tức từ nước Mĩ, còn nói ngài đã thiên cổ, thật sự là nói hươu nói vượn. Tôi thấy hôm nay chúng ta phải chụp một kiểu ảnh, phát ra ngoài đáp lại một chút. Tránh cho nước Mĩ luôn dựa vào nói hươu nói vượn mà tăng cản đảm cho chính mình...
Trong lúc ông nói chuyện, thì đã đi đến trước mặt lão tướng quân. Sĩ quan trẻ tuổi nghiêm chào với tướng quân, nói:
- Cổ bá.
Phương Lộ Bình thì vươn tay đến, y bắt tay với Cổ tướng quân:
- Nói đến anh, anh liền thực sự tới rồi. Cô bé Uyển Kỳ kia cũng chỉ có anh sủng quá thôi.
Cổ tướng quân tên là Cổ Minh Phàm, phó tổng trưởng Bộ tổng tham mưu giải phóng quân, Quân hàm Thượng Tướng, nhân vật cấp cao quan trọng của cộng hòa. Trong số nhưng người hôm nay đến đây chúc thọ, ông ta là người có cấp bậc và cả chức vị cao nhất.
Cổ Minh Phàm là Phương lão tướng do quân một tay cất nhấc từ khi còn là binh lính, cảm tình giữa ông ta và lão tướng quân, không phải phụ tử nhưng lại hơn hẳn phụ tử. Cổ Minh Phàm đích thật cũng coi lão tướng quân như cha mình, đối xử với mấy con trai của ông đều như huynh đệ, trước giờ vẫn không phải người ngoài ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...