Quan Sách

Một đám người khoác sợi gai để tang xuất hiện tại công trường rất đáng chú ý, rất nhanh liền khiến cho người ta chú ý, hôm nay cắt cử đồn trưởng đi theo Vương Hàm Dương ra ngoài thị trấn Dịch Chu là một người đàn ông cao gầy gọi là Từ Lượng, y nhanh chóng chỉ huy vài tên cảnh sát giỏi giang lại đây đem nhóm người này xua đuổi tan ra.

Vài tên cảnh sát giơ chân đá, không chú ý nghe liền bị quyền cước hầu hạ.

Ông lão kia mới vừa rồi lôi kéo Trần Kinh kêu la khóc thiên gọi địa, đáng tiếc ngoại trừ Trần Kinh ra, người khác đều ở một bên hông khác của băng chuyền, bị chiếc xe thi công ngăn cản, căn bản không nhìn thấy được tình hình bên này.

Trần Kinh giận không kìm được, lớn tiếng quát:
- Trưởng đồn Từ, cậu làm cái gì? Nào có người xử lý chuyện như vậy?

Từ Lượng bịt tai không thèm nghe, lao thẳng đến kéo mọi người ra, y mới đến trước mặt Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng Trần, trách nhiệm của tôi là duy trì trật tự, bảo vệ lãnh đạo an toàn! Anh có biết những người vừa rồi rất nguy hiểm hay không, lỡ anh có chút bất trắc gì, trách nhiệm đều đổ lên đầu tôi!

Trần Kinh nghiêm mặt lạnh, chỉ vào mấy người nam nữ mặc quần áo tang phục bị cưỡng ép đưa đi, lớn tiếng nói:
- Bất kể thế nào, cậu cũng không được lấy lý do dùng bạo lực! Người ta phản ánh tình huống thì làm sao? Tình huống cũng không thể phản ánh sao?

Từ Lượng cũng là tính nóng nảy, căng cổ nói:
- Anh không chấm dứt tình huống, mấy người này cơ bản là phần tử ngoan cố, anh đứng nói chuyện không đau thắt lưng, chúng tôi làm việc trực tiếp khổ sở không ai biết?

Trần Kinh ngậm miệng không nói, cơn tức trong lòng có áp chế thế nào cũng không xuống được.

Bất quá Từ Lượng chỉ là một tên sai vặt nhỏ bé, Trần Kinh không muốn cùng y nhiều lời. Nhưng Từ Lượng dám làm như vậy, sau lưng y chắc chắn có sự chống đỡ, bằng không có cho y lá gan y cũng tuyệt đối không dám làm như vậy.

Trơ mắt nhìn mấy người trước mặt mình cứ như vậy bị cưỡng chế mang đi, như là một cuộc trừ khử mối nguy vô hình, nhưng trên thực tế, cảm giác lại là đang nổi lên nguy cơ lớn hơn nữa?


Buổi sáng đoàn thị sát kiểm tra xem xét toàn bộ khu mỏ, sau bữa ăn trưa là họp mặt, chuyện thứ nhất chính là Trần Kinh cầm microphone đem chuyện mấy quần chúng gặp hắn phản ánh vấn đề nói ra.

Bên trong cuộc họp, giọng điệu hắn nghiêm khắc, nói:
- Tôi cũng không tin, trên đời này không có công lý vương pháp! Mặc kệ là ai phản ánh vấn đề, mặc kệ bọn họ phản ánh chính xác hay không, mà đối với người phản ánh vấn đề đấm quyền đá cước, cảnh sát nhân dân chúng ta ở đây được phép làm chuyền này sao?

Hiện tại tôi đưa ra vấn đề này trong cuộc họp, có thể sẽ có người cảm thấy tôi là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, tôi nói rõ, vứt bỏ công chức của tôi qua một bên, vứt bỏ tôi là Đảng viên qua một bên, hai điểm này, chính là người bình thường nhất thấy tình hình như vậy, cũng sẽ đầy lòng căm phẫn!

Cho nên chuyện này, tôi nhất định sẽ tiếp tục xâm nhập tìm hiểu, mặt trận công an chúng ta có phần tử thoái hóa, thoái hóa như vậy hẳn là nên diệt trừ nó!

Sau giờ cơm trưa trên cuộc họp hội ý Trần Kinh đã nói như vậy, mọi người ở đây đều trở tay không kịp, đoàn người Vương Hàm Dương ngơ ngác nhìn nhau, mà mặt lãnh đạo Thái Thủy thì gượng gạo khác thường.

Trần Kinh nói những lời này, nói:
- Hôm nay tôi nói chuyện nhiều như vậy, cảm nhận khác tôi cũng không nói ra được!

Hội trường thật im lặng, trên mặt luôn tươi cười của Thiệu Băng Oánh, lúc này sắc mặt cũng trở nên lúc xanh lúc trắng, có phần lúng túng.

Mà Trần Kinh một hơi nói nhiều như vậy, hắn cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn, hơn nữa, chính hắn cũng biết, vừa rồi bản thân xử sự rất ngây thơ, không phải là biểu hiện bình thường của một cán bộ khôn ngoan nên có.

Nhưng mà, Trần Kinh nghĩ lại, bản thân làm quan mới được ba năm, nhiệt huyết trên người dường như đã bị nguội lạnh theo năm tháng, lòng dũng cảm cũng càng lăn lộn càng nhỏ bé, luôn thích nhìn trước ngó sau!

Vừa vặn hai ngày trước hắn vừa mới nhận được đút lót của Thái Thủy, hôm nay kiểm tra Thái Thủy lại đụng phải trường hợp như vậy làm cho người ta lòng đầy căm phẫn, hắn nhịn không được tự hỏi một vấn đề, chính là Thái Thủy đã đến mức này rồi, mà vấn đề lại nghiêm trọng như thế, vì sao lãnh đạo Huyện vẫn có thể giả dạng hòa hợp êm thấm, vì sao mọi người vẫn có thể yên tâm thoải mái như thế?

Thái Thủy thật sự có thể vĩnh viễn dựa vào quan hệ và người đứng sau kiêu ngạo ương ngạnh như vậy sao?


Cho tới bây giờ Trần Kinh không nghĩ tới bản thân có thể bị cuốn vào bên trong chuyện này, nhưng hai sự kiện liên tiếp, khiến cho hắn quyết định, bất luận thế nào, bản thân cũng phải có một thái độ, ít nhất cũng phải có một tâm tình thoải mái.

Dĩ nhiên là biển chứa cả trăm con sông, nhưng không thể che giấu ô nhiễm tiếp nhận cáu bẩn, không chung đường chung quy vẫn là không thể giúp nhau tìm cách, Trần Kinh cảm thấy bản thân cũng đã hai mươi lăm tuổi, nhiệt huyết bị kích thích một hồi, lại tính như thế nào?

Lại nói, chung quy Trần Kinh không thích loại người tự cho là có thể nắm trong tay hết thảy này.

Giống như Thiệu Băng Oánh vậy, cả ngày ăn diện trang điểm xinh đẹp, qua lại giữa các nhà quyền quý, cô ta xem Trần Kinh trong mắt, bất quá chính là một cán bộ cấp Phòng nhỏ nhoi, cho một chút ngon ngọt, một chút ưu đãi, bản thân như thế là thông minh! Nếu như không biết cân nhắc, đoán chừng cô ta cũng có biện pháp đối phó, bộ dáng như đã được định liệu trước của cô ta đó, xác định ăn định Trần Kinh rồi.

Đây là chuyện mà trong lòng Trần Kinh ghét nhất, giống như tên Từ Lượng kia, ngay trước mặt hắn mà dám đấm quyền đá cước đối với quần chúng kêu oan, vẫn như vậy liền nghĩ rằng hắn không dám mở rộng chính nghĩa ư?

Trần Kinh cố tình khác người một chút, hắn sẽ dùng hành động thực tế khiến cho Thiệu Băng Oánh cùng với tên Từ Lượng kia biết, làm cho bọn họ nhớ kỹ, cần phải đánh chết dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của bọn chúng.

Khảo sát buổi sáng kết thúc không vui, buổi chiều Trần Kinh dứt khoát xin Vương Hàm Dương nghỉ, Vương Hàm Dương cái gì cũng không hỏi, liền phê chuẩn, Trần Kinh gọi điện thoại kêu lái xe lại đây đón mình trở về!

Suốt một buổi chiều, Trần Kinh cứ đóng cửa đọc sách.

Trong lòng hắn phiền muộn và hậm hực như thế nào cũng không gạt đi được, đợi hắn từ phòng đi ra, nhìn lại di động của mình, bùm!

Trần Kinh hoàn toàn hiểu rõ, lần này mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ! Hắn định dứt khoát đóng điện thoại lại, mà đúng vào lúc này, Mao Thanh lại đây báo cáo công tác, Tỉnh ủy đang xét duyệt việc công nghiệp hóa xí nghiệp sản xuất nông phẩm đứng đầu, hắn chuẩn bị dẫn theo vài xí nghiệp nông nghiệp trọng điểm được chọn trong Huyện vào thành phố một chuyến, đáp lễ cấp trên.

Lại nói tiếp, đây là việc nhỏ, xét duyệt xí nghiệp dẫn đầu sớm đã có tiêu chuẩn xác định, lần này Mao Thanh đi qua cũng chính là cho biết sự tôn trọng đối với lãnh đạo, đương nhiên, cũng không thể thiếu việc tặng cho lãnh đạo một ít đặc sản địa phương và vân vân, đây đều là lễ nghĩa, không liên quan đến cái khác.


Trần Kinh trầm ngâm một chút, nói:
- Lão Mao, như vậy, việc này để tôi đi! Cậu đem danh sách xí nghiệp xét duyệt cho tôi, tôi dẫn bọn họ đi.

Mao Thanh hơi sửng sốt, gật đầu liên tục nói:
- Trưởng phòng Trần ngài có thể tự mình đi là rất tốt, trong lòng tôi đây còn mạo muội nói thầm, rất sợ toàn bộ lễ nghĩa không chu đáo, vẫn không yên lòng cơ!

Trần Kinh ngậm miệng không nói, những chuyện nhỏ nhặt này vốn dĩ không cần hắn ra mặt, sở dĩ hắn tranh đi, đơn giản là muốn đi ra ngoài tiêu sầu. Hắn cảm thấy bản thân hai ngày nay tâm tình không tốt, có lẽ nên đi ra ngoài một chuyến, có thể điều chỉnh khiếm khuyết chưa tốt!



Thành phố Đức Cao tọa lạc tại bờ sông Hương Thủy một trong bốn con sông lớn của Sở Giang, tòa thành này là một tòa thành mới sau này cải cách mở cửa phát triển lên, thành thị không lớn, nhưng vô cùng đẹp đẽ, môi trường sống của người dân cực kỳ tốt, nhiều năm đều được bình chọn là thành phố vệ sinh văn minh ưu tú cả nước, thành phố môi trường tốt nhất vân vân, điều kiện thành phố Đức Cao, hiện tại đã trở thành lợi thế quan trọng của thành phố Đức Cao.

Khách sạn quốc tế Đức Cao, bên trong một gian phòng nhỏ riêng cũng chỉ có hai người Mã Bộ Bình và Trần Kinh.

Mấy tháng không gặp, cả người Mã Bộ Bình cảm giác trẻ lại không ít, Trần Kinh cẩn thận đánh giá quan sát, phát hiện hóa ra là kiểu tóc trên đầu Mã Bộ Bình có thay đổi, mặt khác quần áo ăn mặc không giống với trước đây nghiêm túc cứng nhắc như vậy.

Trước kia Mã Bộ Bình là đầu tóc dài cả tấc, tóc bị thổi làm dựng đứng lên, rất tinh thần, mặc khác cũng rất truyền thống.

Mà hiện tại, tuy rằng Mã Bộ Bình là tóc húi cua, nhưng tóc được cắt một đoạn ngắn, nhìn qua chính là có vẻ càng trẻ tuổi.

Hắn gặp Mã Bộ Bình, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, sắc mặt Mã Bộ Bình liền xanh mét nói:
- Tình huống của cậu ở Lễ Hà tôi đã biết, cậu rất giỏi sao! Một khi cậu vẫn còn giữ chức Trưởng phòng thương mại mà đi gây chuyện với bên công an, cậu đây là không phải bắt chó đi cày là cái gì?

Tật xấu của người trẻ tuổi nên phạm cậu đều phạm vào, hơi chút làm được chút thành tích liền bành trướng bản thân, tự cho là không có gì làm không được!

Còn có, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát, cảm thấy bản thân là đại diện chính nghĩa, đại diện chân lý, người khác đều không phải…

Mã Bộ Bình hiếm khi hung dữ ồn ào một trận, Trần Kinh liền bị phê bình hoàn toàn ngay tại chỗ làm cho á khẩu không trả lời được.


Sau một trận phê bình, thần sắc Mã Bộ Bình đã dịu đi một ít, y gắp một gắp thức ăn bỏ vào trong miệng nhai.

- Tình huống của cậu hiện tại rất rõ ràng, lãnh đạo Huyện ủy đã cho an bài đường đi của cậu rồi! Tôi nghe nói có hai con đường để cậu chọn, một là phải đi trường Đảng tỉnh, ngoài ra một cái là tham gia tuyển chọn công khai Phó cục trưởng cán bộ toàn thành phố. Hai con đường này đối với cậu mà nói đều là cơ hội khó có được.

Cậu chỉ cần nắm chắc một cơ hội, cậu liền có thể tiến lên một bậc thang, tại thời điểm mấu chốt này, cậu nổi điên làm gì?

Vẻ mặt Mã Bộ Bình rất là khó hiểu:
- Trần Kinh, cho tới nay, biểu hiện của cậu đều tốt, đều có thể trụ vững được, lần này làm sao vậy?

Trần Kinh cúi đầu không nói lời nào, hắn trầm ngâm thật lâu, rồi ngẩng đầu nói:
Có hai chuyện tôi thấy Thái Thủy làm cho người ta rất phản cảm…
Trần Kinh đem đầu đuôi gốc ngọn hai chuyện nói ra, hơn nữa chuyện tình thứ hai, Từ Lượng ngay trước mặt hắn liền dám đối phó với người kêu oan như vậy, phần dũng mãnh và bướng bỉnh kia, lại ngạo mạn không chịu nổi, Trần Kinh cảm thấy bản thân cần phải vạch ra lý lẽ.

Trần Kinh nói xong sự tình, nói:
- Chủ tịch Huyện Mã, ngài nói những điều này tôi đều hiểu! Nhưng, Huyện ủy sắp xếp đường đi cho tôi, tôi lại hoàn toàn cảm thấy bọn họ chính là muốn đuổi tôi đi! Hơn nữa, tôi bình thường trầm ổn, có thể trụ vững, đó cũng là dựa vào mọi người có thể tuân thủ nghiêm ngặt đúng mực, mà lúc này đây, hai chuyện này hoàn toàn chính là…

Chính là cái gì? Chính là công khai đút lót, hay là không có đem chuyện Trần Kinh cậu làm báo cáo lại?
Mã Bộ Bình tiếp nhận câu chuyện nói:
- Cậu nha, cậu nha! Trên chính trị còn chưa thành thục. Giống như cậu không có trưởng thành vậy, về sau sẽ chịu thiệt thòi lớn!

Trần Kinh im lặng không nói lời nào, hắn biết Mã Bộ Bình nói hết thảy đều là vì tốt cho hắn.

Nhưng trong lòng Trần Kinh ngay cả thoải mái cũng không được, hơn nữa, lời nói đã nói ra cũng như nước tạt ra ngoài, có muốn thu về cũng không thu lại được, một khi đã như vậy, còn có thể tính sao?

Tiền đồ tốt a…
Cùng với ý nghĩ này trong lòng Trần Kinh, trong lòng hắn còn có một cỗ chua xót. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được, cái tiền đồ kia hấp dẫn với mình, nhất thời lòng hắn bỗng trở nên bàng hoàng, hắn nghĩ, có lẽ Mã Bộ Bình đúng đắn, dù sao việc xử lý hai chuyện, bản thân thật có chút lỗ mãng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui